Hằng Đêm Đổi Mỹ Nam - Nữ minh tinh VS chồng và con trai (18)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
839


Hằng Đêm Đổi Mỹ Nam


Nữ minh tinh VS chồng và con trai (18)


Nữ minh tinh VS chồng và con trai18 ____ âʍ ɦộ muốn ăn tϊиɦ ɖϊƈh͙ con trai

Edit: Cừu ăn thịt

***

Trong lòng Lạc Anh hơi ngờ vực, ngẩn ngơ một hồi đến khi Viên Tích Thành nhẹ nhàng vỗ vai cô, cô mới ngẩng đầu, thấy cậu tươi cười thân thiết, cô cũng cười theo, dứt bỏ cảm xúc không tốt, hôn má con, đây là đứa bé cô mang thai mười tháng sinh ra, là kết tinh tình yêu của cô và người chồng trẻ tuổi.

Bộ ngực căng khó chịu, hẳn là căng sữa, sữa đầu tiên của sản phụ rất có dinh dưỡng, là sữa cao cấp nhất cho em bé.

Cởi bỏ vạt áo, đưa đầu иɦũ ɦσα vào trong miệng bảo bảo.

Loài động vật có иɦũ ɦσα từ khi sinh ra đã có sẵn thiên tính bυ” sữa, có lẽ em bé đã đói rồi nên ngậm bυ” ngay.

Viên Tích Thành nhìn lạ lẫm, cậu chưa từng bυ” sữa mẹ bao giờ, hiện tại mẹ cậu có sữa lại bị thằng nhóc này đoạt trước, bảo cậu sao cam tâm được.

Cô là mẹ của cậu, sữa của cô cũng nên thuộc về cậu.

Viên Tích Thành kéo vạt áo bên kia của Lạc Anh ra, nâng bầu иɦũ ɦσα căng tròn rồi há mồm ngậm núm иɦũ ɦσα, sữa tươi thơm ngọt chảy vào trong miệng, đôi mắt cậu khép hờ, dùng sức hút sữa vào bụng.

Trong lòng cậu kϊƈɦ động dâng trào, cậu được uống sữa mẹ rồi! Oán hận từ nhỏ bị mẹ vứt bỏ được thỏa mãn, cậu cảm động ướt vành mắt.

– Tích Thành,đây là cho con uống, đừng náo loạn.

Lạc Anh ôn nhu nói.

– Con cũng là con của mẹ, có đứa khác liền quên con lớn à? Mẹ thật bất công!

Viên Tích Thành lẩm bẩm, không có dừng lại động tác bυ” sữa.

– Được rồi!

Lạc Anh lắc đầu, chồng cô quá khuyết thiếu tình thương của mẹ, thôi cho cậu ăn đã đi! Dù sao con còn nhỏ uống cũng không nhiều. Rũ mắt nhìn hai cái đầu một lớn một nhỏ bυ” sữa, trong lòng thật ấm áp.

Viên Tích Thành không hề cho Lạc Anh biết mình chính là đứa con trai mà 16 năm trước cô mang thai mười tháng sinh ra rồi bị cô vứt bỏ. Cậu không muốn tăng thêm gánh nặng cho cô, mẹ con lσạи ɭυâи còn sinh đời sau, nghe thôi đã kinh thế hãi tục, vi phạm đạo đức, vi phạm nhân luân cứ để một mình cậu gánh vác thôi!

·

– Rất cảm ơn ngài Nohara.

Megumareta cung kính cúi đầu.

Nohara là tên giả của Viên Tích Thành, ở nông thôn Hokkaido cậu là Nohara, Lạc Anh là phu nhân Nohara, cư trú mười tháng đã quen thuộc hàng xóm chung quanh.

Megumareta là thôn trưởng nơi này, sáng sớm hôm nay lại đây để tặng lễ vật đầy tháng cho cậu bé nhà Nohara.Viên Tích Thành xua xua tay, hôm nay là tiệc đầy tháng của con trai, cậu chỉ muốn quây quần bên Lạc Anh và con, không muốn để người ngoài tham dự, ai ngờ gã Megumareta này không mời tự đến.Tên con là Viên Thiên Nhất, Lạc Anh nói giống tên của nam chính tiểu thuyết ngôn quá, tuy khá tục nhưng cậu thích.

– Xin chào thôn trưởng!

Một hầu gái nhà họ Viên khom lưng tiễn khách.

Megumareta thở dài, theo hầu gái đi tới cửa.Megumareta định nịnh bợ ông chủ nhà giàu tuổi trẻ này lại bị từ chối, bất đắc dĩ xoay người.

Lúc này có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ lầu hai truyền tới, hắn quay đầu lại, đập vào mắt là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, trêи dưới hai mươi tuổi, mặc một bộ váy dài tơ lụa hồng nhạt, tư thái nhu mĩ, minh diễm cao nhã, tư dung tuyệt lệ. Tưởng đâu tiên tử vào nhầm hồng trần khiến người hoa mắt say mê.

Phu nhân Nohara! Qủa là một mỹ nhân, Megumareta sửng sốt bởi dung nhan tuyệt thế của Lạc Anh, minh tinh điện ảnh đều không bằng cô đâu. Thấy hầu gái lại tiễn khách, đành phải rời đi.

– Tích Thành!

Đôi môi anh đào của Lạc Anh nở cười, giang hai tay nhào vào lòng ngực Viên Tích Thành.

Cằm chồng cô mới mọc râu, nhìn rất là “men”. Râu là tượng trưng của đàn ông, cô thích cậu để râu. Nay thiếu niên đã 16 tuổi, dáng người đĩnh bạt, anh đĩnh trác tuyệt, cho người ta cảm giác giống như thanh niên 20 tuổi thành thục. Dáng người vĩ ngạn, màu da cổ đồng, ngũ quan rõ ràng thâm thúy, đẹp trai ngời ngời luôn.

– Anh, sao em không nằm trêи giường?

Viên Tích Thành ôm vợ ngồi xuống sô pha, để cô ngồi lên đùi mình.

– Bảo bảo ngủ, bà иɦũ ɦσα đang nhìn. – Lạc Anh chớp mắt to, nhìn người chồng tuổi trẻ anh tuấn, đầu dựa vào ngực cậu. – Em đã nằm trêи lầu một tháng rồi, chán muốn chết luôn, Tích Thành, thân thể của em đã khỏe lắm rồi, anh chơi với em đi.

Đôi mắt Viên Tích Thành tối xuống, hiện lên sương mù mê ly, cậu vén váy cô lên, bàn tay to thon dài dao động trêи da thịt mềm mại thơm tho. Thanh âm khàn khàn:

– Thân thể em khỏe rồi đúng không?

– Ừ, có thể cưỡi ngựa được luôn ấy.

Cô tựa như một con mèo lười biếng dựa lên cánh tay cậu.

– Có thể chịch mẹ chưa?

Cậu hỏi bên tai cô.

Mặt Lạc Anh hồng hồng, nhẹ nhàng gật đầu:

– Có thể chịch.

– Chịch thế nào?

– Dùng chim lớn của con đút vào âʍ ɦộ mẹ.

Từ khi tới Hokkaido, cô xem nhiều JAV nên vốn từ ɖâʍ mĩ tăng lên. Nhẹ giọng nói:

– Âʍ ɦộ muốn ăn tϊиɦ ɖϊƈh͙ con trai, t.ử ƈυиɠ đói quá, muốn ăn ƈôи ȶɦịt to.

– OK, con sẽ đút âʍ ɦộ của ăn mẹ tϊиɦ ɖϊƈh͙!

Cậu đã lâu không có làm, tuy rằng khi cô mang thai thường dùng thủ ɖâʍ và khẩu giao giải quyết, nhưng sao có thể mất hồn bằng chịch âʍ ɦộ của cô chứ. Viên Tích Thành nghĩ vậy, ƈôи ȶɦịt giữa hai chân nhanh chóng to ra, cách vải dệt ma xát cặp ʍôиɠ của mẹ.

Mẹ của cậu, cậu yêu, vĩnh viễn chịch.

Cô là của cậu, mãi mãi đều là của cậu.

Lạc Anh nhìn chung quanh, trong đại sảnh rất yên tĩnh, nhưng cửa sổ sát đất chưa đóng kĩ:

– Tích Thành, đi trêи lầu làm được không?

Nơi này là đại sảnh, hầu gái tùy thời tiến vào.

– Không được!

Cậu chờ không kịp rồi, ôm cô lên chiếc to trong quầy bar, nói:

– Góc độ này, người bên ngoài cửa sổ nhìn không thấy, hầu gái cũng không dám tùy tiện vào, mẹ yên tâm đi.

Dù bị hầu gái nhìn thấy cũng không có gì, ở trong mắt cậu, hầu gái giống như đồ gia dụng có hay không cũng được.

Lạc Anh còn định nói cái gì nhưng quần áo trêи người lại bị Viên Tích Thành lột ra. Thân thể trắng nõn, đường cong lả lướt, trước to sau vểnh, bầu иɦũ ɦσα vì trong thời kì cho con bυ” nên càng tròn trịa cao ngất. Giữa hai chân nữ tính là âʍ ɦộ mê người, cánh hoa nở rộ, hang động tươi mới lúc đóng lúc mở khiến cậu cảm xúc mênh ʍôиɠ.

Một bàn tay Viên Tích Thành đùa bỡn ɖâʍ động, 16 năm trước cậu từ đường đi này ra đời, ôi mẹ của con, vợ yêu của con! Trong lòng Viên Tích Thành nhắc đi nhắc lại hai cụm từ ấy, cúi người ɭϊếʍ âʍ ɦộ, chậm rãi nhấm nháp, nuốt hết ɖâʍ thủy bên trong chảy ra. Khi ngón tay cậu chạm tới t.ử ƈυиɠ, cô chỉ muốn toàn bộ tay cậu đút vào bụng nhỏ của mình mà thôi.

Cô đã xem qua video thế này, thực sự có chuyện toàn bộ tay đồng thời chọc vào t.ử ƈυиɠ và cúc huyệt, nhưng cô không thể, cổ t.ử ƈυиɠ của cô quá nhỏ xinh, cho dù đã sinh con thì khi khôi phục vẫn cứ gian nan chịu đựng phương thức thủ ɖâʍ thô bạo của cậu.

– Muốn tăng thêm một ngón tay vào hay không?

Giọng cậu trầm thấp, dường như sinh thực khí cách vải dệt muốn thọc xuyên trở ngại, cậu điên cuồng muốn chịch mẹ của mình, nhưng để cho cô có vui sướиɠ thì phải làm đủ tiền diễn mới được.

***

Editor có lời muốn nói: tuần này chương ra đều đều quá  ^^

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN