Hằng Đêm Đổi Mỹ Nam
Nữ minh tinh vs chồng và con trai (19 )
Edit: Cừu ăn thịt
***
– Muốn……
Lạc Anh không chút do dự nói, hiện tại cổ t.ử ƈυиɠ đã nuốt hai ngón tay, cô tin mình có thể ăn cả ba ngón.
Viên Tích Thành lại làm trầm trọng thêm, cho ba ngón tay vào trong cái miệng nhỏ, một đầu ngón tay bên bàn tay chạm đến cúc huyệt chậm rãi chui vào, dần dần thành hai ngón.
Thân mình Lạc Anh nóng lên, hạ thể lầy lội vô cùng, hai tay, năm ngón tay đều chen vào phía dưới cô, cảm cảm giác vừa thẹn vừa ɖâʍ mĩ, hạ thể căng quá mức khiến cô muốn đi tiểu.
– Tích Thành…… Em…… Em muốn đi tiểu……
– Là muốn đi tiểu, hay là muốn phun ra ɖâʍ thủy?
Viên Tích Thành xoay tròn ngón tay, một khắc cũng không ngừng.
– Đều muốn……
– Mẹ có thể làm cả hai!
Viên Tích Thành nói, cúi người ɭϊếʍ âm đế, hàm răng nhẹ nhàng cắn, dùng đầu lưỡi trêu đùa.
– A a……Không được…… Muốn tới rồi……
Hai cái huyệt khẩu kiều nộn trước sau đều đến cực hạn, vách trong ma xát tê dại thẳng tới đại não, cô cong hai chân, nỗ lực nâng ʍôиɠ lên, trong khi thét chói tai cũng phun ra chất lỏng nóng cháy, ngay sau đó là nước tiểu trong suốt, phun đầy mặt Viên Tích Thành.
– Mẹ mất khống chế.
– Thật xin lỗi.
Lạc Anh cầm lấy khăn lông lau mặt cậu, lại bị cậu đoạt, dùng khăn lông kia cột chân cô vào tay vịn ghế dựa, nhặt lên áo ngực dưới sàn trói luôn chân còn lại, thấy hai tay cô còn nhàn rỗi, cạu lấy thêm cái khăn kéo tay cô cột ra sau.
Đây là định diễn cưỡng gian sao? Trong mắt Lạc Anh lộ ra chờ mong và ɖu͙ƈ vọng, cưỡng bức thì cưỡng bức! Thân thể trống vắng hồi lâu, mới cao trào một lần thế nào đủ, cô còn muốn còn muốn còn muốn!
– Tích Thành……
Lạc Anh rêи rỉ, liền nghe Viên Tích Thành nói “Há mồm!”
Cô nghe lời mở miệng ra, cái miệng nhỏ bị nhét vào qυầи ɭót của cô. Bên tai vang lên tiếng nói khàn khàn của cậu:
– Mẹ, con sắp cưỡng gian mẹ này!
Cậu luôn kêu cô là mẹ! Trong miệng ngậm lấy quần, Lạc Anh gật đầu. Mỗi lần làʍ ȶìиɦ với ông chồng trẻ tuổi là cô muốn ngừng mà không được, cậu luôn có phương pháp khiến cô trầm luân.
Hoa huyệt sớm đã tràn lan, hạ thân lại chảy ra ɖâʍ thủy, ghế dựa dưới ʍôиɠ ướt đẫm, phía dưới ʍôиɠ cũng dính nhớp. Chẳng lẽ cô ɖâʍ đãng như vậy sao?
Viên Tích Thành quỳ gối trước mặt co, vừa hôn hoa huyệt cô vừa cởi trói buộc trêи người, mãi hầu hạ cô mà cậu quên chiếu cố chính mình, áo khoác, áo sơ mi trắng, quần dài, vớ…… từng cái được cởi ra. Lúc sắp cởi qυầи ɭót thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập cùng người hầu kêu sợ hãi.
Trong lòng Viên Tích Thành dâng lên cảm giác không ổn, vội vàng từ bỏ động tác cởi quần, lấy cái áo che lên người Lạc Anh, nhưng lúc này cửa phòng khách đột nhiên mở toang ra.
Một ngườ đàn ông trác tuyệt đi vào, ở sau lưng hắn là một đội bảo tiêu áo đen, áo choàng màu đen khoác lên thân hình cao 185cm nhìn như một vị thần.
Người đàn ông đứng ở chính giữa đại sảnh, ánh mắt lạnh nhạt như pho tượng lướt qua Viên Tích Thành, dừng ở trêи người Lạc Anh đang bị cột vào ghế, khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng ngưng tụ lửa giận, hắc đồng thâm thúy tràn ngập hơi lạnh thấu xương, tiếng nói lạnh băng vang vọng ở trong không khí.
– Tiện nhân, ngay cả con ruột của mình cũng dám chơi, giỏi cho một đôi mẹ con thông ɖâʍ lσạи ɭυâи.
Lạc Anh kinh hách quá độ nên thân thể nhịn không được run rẩy, cô hoàn toàn nghe không rõ gã ác ma Viên Thủ Nghĩa đang nói cái gì, cái gì thông ɖâʍ lσạи ɭυâи, đó là thứ gì.
Cô muốn kêu chồng mình nhưng trong miệng bị nhét qυầи ɭót nên không nói nên lời.
Viên Tích Thành che ở phía trước cô, dùng thân mình bảo vệ cô:
– Thân ái, anh sẽ không để ông ta thương tổn em……
Cậu còn chưa nói xong thì Viên Thủ Nghĩa đã phất tay, bị hai gã bảo tiêu kéo ra.
– Ông không được chạm vào cô ấy!
Viên Tích Thành không quan tâm, liều mạng giãy giụa, mắt nhìn Lạc Anh ngồi trêи ghế, trêи mặt lộ ra sự nôn nóng. Lúc này, cậu vô cùng căm hận chính mình nhỏ yếu, ngay cả cô gái âu yếm cũng không bảo hộ được.
Sắc mặt Viên Thủ Nghĩa âm trầm, bảo tiêu hiểu ý, bắt lấy Viên Tích Thành kéo ra ngoài, Viên Tích Thành giãy giụa đánh ngã một bảo tiêu lại bị bảo tiêu khác đè lại.
Con ngươi sâu thẳm của Viên Thủ Nghĩa nhìn Lạc Anh, không cần đoán hắn cũng biết dưới lớp quần áo bao trùm cơ thể mỹ lệ và ɖâʍ mĩ thế nào.
Trong lòng hắn nảy sinh ác độc, đôi cẩu nam nữ lσạи ɭυâи này thế mà dám làm ra hoạt động ɖâʍ uế ở phòng khách vào ban ngày, quả thật không biết xấu hổ.
Bọn bảo tiêu kéo Viên Tích Thành ra phòng khách, phòng khách im ắng. Ánh mắt Viên Thủ Nghĩa lạnh thấu xương nhìn mỹ nhân tuyệt mỹ ngồi trêи ghế.
Lạc Anh bị trói trêи ghế mờ mịt nhìn ác ma gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy choáng váng không thôi, theo bản năng vặn vẹo thân thể trần trụi, nhưng tay chân bị trói chặt. Cô bỗng nhiên cảm thấy bị chồng trói ở phòng khách làʍ ȶìиɦ là quyết định sai lầm cỡ nào, một đôi mắt to nhấp nháy, trong lòng tràn ngập sợ hãi, miệng bị chặn khiến cô vô lực phát ra ê ê a a âm thanh cầu xin.
“Roẹt!”
Quần áp bao trùm trêи người bị nhấc lên, thân thể mỹ lệ trơn bóng hoàn toàn hiện ra dưới ánh đèn, đường cong lả lướt, mang theo thiếu nữ điềm mỹ và hồn nhiên.
Đúng vậy, hồn nhiên, rõ ràng là ai cũng có thể làm chồng ɖâʍ phụ, lại cho người ta hồn nhiên thánh khiết cảm giác.
Viên Thủ Nghĩa lẳng lặng nhìn, giống như đang thưởng thức cảnh đẹp. Quần áo cũng không có cởi, chỉ là kéo xuống khóa kéo, móc ra nam căn cực đại nhẫn nại đã lâu, vừa cứng vừa dài, gân xanh bạo khởi, bởi ɖu͙ƈ vọng mà nóng rực, nguyên cây màu đỏ tím.
Hắn giữ tư thế đứng thẳng, thân mình nghiêng về phía cô gái trước mặt, không có ôm, không có hôn môi, càng không có tiền diễn âu yếm, bỗng nhiên đâm vào giữa hai chân rộng mở của cô, hai bên kết hợp chặt chẽ, chỉ là lỗ huyệt quá nhỏ, Lạc Anh kinh hoàng nên theo bản năng ép chặt hạ thể, lúc bị Viên Thủ Nghĩa đâm vào đau đớn không thôi, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Cô mở to hai mắt nhìn hắn, hy vọng hắn đừng thô lỗ như vậy, sau khi sinh cô thật lâu không có làʍ ȶìиɦ, không thể thừa nhận hắn mãnh liệt xâm nhập.
Cô cảm thấy sinh thực khí của Viên Thủ Nghĩa còn to và cứng hơn cả Viên Tích Thành, hình như có thể to ra nữa, khi tiến vào đường đi của cô lại lớn một vòng.
Gã ác ma đáng sợ này đã điên cuồng gian ɖâʍ cô vào ngày đầu tiên cô xuyên qua, sau lại bị hắn bắt tới Viên phủ, bảo mười mấy người đàn ông luân gian cô.
Thật là không thể trốn thoát khỏi tay ác ma này.
Lạc Anh bỗng nhiên nhớ tới đứa con trai mới sinh ra một tháng trêи lầu hai, nó còn nhỏ như vậy, yếu như vậy, nếu không có mẹ che chở thì sẽ ra sao? Lạc Anh không sợ chết, cùng lắm thì nhiệm vụ thất bại, bị khấu trừ tích phân, nhưng con thì sao đây?
Đôi tay Viên Thủ Nghĩa lưu lại từng dấu vết xanh tím trêи da thịt đẫy đà trắng nõn của cô, thần thái hắn kiêu căng, cho dù giao cấu vẫn duy trì khí thế quý tộc, thậm chí sắc mặt cũng không thay đổi, chỉ có đôi mắt đen thỉnh thoảng hiện lên kɧօáϊ cảm hưởng thụ. Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ điên đảo chúng sinh này, trêи mặt gợi lên ý cười tà ác.
– Âʍ ɦộ được chịch thoải mái không? Kỹ nữ!
Giọng nói Viên Thủ Nghĩa thuần hậu và ưu nhã, bàn tay to vỗ lên một bên ngực phát ra âm thanh “Bốp!”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!