Ông Xã Của Tôi Quá Mức “Trâu Bò” Làm Sao Bây Giờ - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1587


Ông Xã Của Tôi Quá Mức “Trâu Bò” Làm Sao Bây Giờ


Chương 5


Chương 5: Tiểu thụ bị người hạ xuân dược trong quán bar (chuẩn bị ăn thịt)

Bách Hành Chi chịu không nổi đám bạn hồi cao trung cứ nhiệt tình rủ rê, buổi chiều đành phải đóng cửa tiệm bồi bọn họ đến quán bar.

Cậu vốn không phải dạng người thích chơi bời nhảy nhót uống rượu, vì tính cách thẹn thùng nên chỉ có thể ngồi nói chuyện phiếm với bằng hữu hoặc là nghe bọn hắn than vãn mấy chuyện tình cảm cẩu huyết, cái gì mà nữ thần xinh đẹp đang rất gì và này nọ với mình bỗng đùng một cái lại ở bên thằng khác các thứ.

Bách Hành Chi nghe xong ngẫm nghĩ nam thần cùng mình cũng coi như có chút gì đó, nhưng chẳng may lại giống như bọn hắn nói, nhiều khi chỉ là do Hạ tiên sinh lần kia uống say quá…?

Tâm tình Bách Hành Chi ngay lập tức down tới tận đáy, bất tri bất giác nốc một đống rượu — vấn đề là tửu lượng của cậu vốn rất kém, là cái loại kém đến tận cùng trái đất.

Đám bạn của cậu đều lần lượt đi ra sàn nhảy, cả bàn lúc này chỉ còn cậu cùng đám anh em đã gục ngã bỏ cuộc chơi.

Bách Hành Chi cảm thấy mắc tiểu muốn đi WC, kết quả vừa ngẩng đầu lên trời đất đều quay cuồng, ánh đèn quán bar nhấp nháy lóa mắt cùng đám người trêи sàn nhảy nhót uốn éo quả thực trông đáng sợ như mấy bức tranh sơn dầu trừu tượng, thậm chí ngay cả đường đi cậu cũng không thấy rõ.

Hạ Thần Diệp hôm nay không biết xui xẻo làm sao lại bị Ngô Hoán lôi đến bar, trùng hợp là ngồi cùng một khu với Bách Hành Chi, hắn từ đầu tới cuối đều nhìn chằm chằm bé thỏ nhỏ, sợ hãi cậu bị thằng nào tới quấy rối mang đi. (tuy rằng bản thân hắn cũng không có tốt hơn chút nào đâu nha)

Dù sao cũng không thể bị tên nào khác ngoài hắn chạm vào là được rồi. Hạ Thần Diệp nhấp một ngụm rượu ngồi trêи ghế dài đối diện Bách Hành Chi, chung quanh là bốn năm em gái mà Ngô Hoán mời đến, Hạ Thần Diệp cũng không thèm để tâm, chỉ ngẫu nhiên gật đầu chào hỏi, trong tay cầm ly rượu ngẩn người nhìn chằm chằm phía đối diện.

Ngô Hoán đang ở dư vị ɖu͙ƈ tiên ɖu͙ƈ tử đắm chìm trong bộ ngực sữa của một vị mỹ nhân, mắt nhìn liếc qua huynh đệ nhà mình xem hắn đang làm gì, cho rằng Hạ Thần Diệp rốt cuộc cũng chịu đổi khẩu vị, kết quả thấy Hạ Thần Diệp mắt nhìn không rời phía đối diện, cực kỳ giống một con sói hoang đang theo dõi con mồi của mình.

Đờ mờ? Là ai bị lọt vào mắt xanh của Hạ thiếu gia nhà ta đây?? (đúng chuẩn anh em cây khế=)))))

Ngô Hoán mặt đầy bát quát, xoay người nhìn theo ánh mắt của Hạ Thần Diệp.

“Ôi đệt!” Ngô Hoán buông người đẹp trong lòng, gương mặt tràn ngập biểu tình thật là đậu má, “Hạ Thần Diệp, cậu mẹ nó nếu còn là đàn ông thì hôm nay nhất định phải xơi ngay bé thỏ!”

Trong lúc đang nói chuyện với Ngô Hoán, Bách Hành Chi đã uống đến say mèm toan đứng dậy, Hạ Thần Diệp cũng bắt đầu chuẩn bị lên nòng đi săn mồi, trước con mắt chăm chú say mê của đám mỹ nữ cùng tên bạn Ngô Hoán đang trợn mắt há mồm mà gỡ mấy nút áo, tháo lỏng cà vạt, chỉnh chỉnh lại đầu tóc, đầu không thèm ngoảnh lại nói với Ngô Hoán:

“Cũng đang có ý này.”

Ngô Hoán dở khóc dở cười mắng hắn vô sỉ.

Bách Hành Chi bước lảo đảo mò đường, xung quanh đông người anh chen tôi lấn, rất nhiều lần Bách Hành Chi sắp muốn ngã tới nơi đều giật mình run rẩy cố gắng đứng vững.

Một gã đàn ông khác sớm đã theo dõi Bách Hành Chi lúc này cũng bắt đầu hành động, gã đột nhiên xuất hiện đỡ lấy tay trái của Bách Hành Chi.

“Anh… Anh là ai a?” Bách Hành Chi khó chịu hỏi, tỏ thái độ bài xích người khác đụng vào người.

“Cưng đang muốn tới phòng vệ sinh sao, anh đây cũng muốn đi, thấy bộ dạng cưng như vậy để anh đỡ cho nhé.” Gã đàn ông cười hì hì nói.

Ý thức của Bách Hành Chi đã có chút mê mang, khí lực không so nổi với cái tên đang kéo cậu, nói thẳng ra là cậu đang bị người này thô bạo lôi đi.

Bách Hành Chi bắt đầu sốt ruột, “Cút đi, buông ra,” thanh âm tức giận yếu ớt vô cùng, con ngươi xinh đẹp đỏ au, “Anh đừng có đụng vào tôi.”

Dáng vẻ này của cậu lại càng khiến gã nhìn đến ɖu͙ƈ hỏa đốt người, vào được WC, gã đàn ông thô bạo đẩy cậu vào một buồng trống, từ trong túi quần móc ra đồ vật giống như một cái ống tiêm.

Bách Hành Chi ngã lên mặt bồn nhìn thấy cái này, có ngất xỉu cũng phải giãy giũa cho bằng được, “Ngươi!! Ngươi muốn làm cái gì!!”

Tên đàn ông gắt gao túm lấy tay cậu, đem đầu ống chích rút ra, sau đó liền bắt đầu cởi quần Bách Hành Chi!

Hôm nay Bách Hành Chi mặc một cái quần khá đơn giản nên liền dễ dàng bị tuột xuống dưới, tay chân cậu đấm đá lung tung ngăn lại hành động của gã, “Anh buông tôi ra!!! Cứu mạng!!! Cứu… Ô ô ô!!!

Tên khốn khϊế͙p͙ lấy tay bịt miệng cậu lại, đút mạnh ống thuốc không có đầu kim chích vào nhục huyệt ướt át mê người, lập tức đẩy lút cán.

“Ô ô ô ô!!!!”

Tiếng kêu cứu thảm thiết của Bách Hành Chi đều bị bàn tay gã chặn lại, gã gấp gáp cởi quần, thuận thế nắm lấy tóc của cậu hung hăng đẩy mạnh vào cửa!

“Rầm!!!!”

“Mày con mẹ nó đang làm gì!!!!”

Đầu của Bách Hành Chi còn chưa kịp đụng vào cửa, một tiếng la hét giận dữ xen lẫn cuồng bạo theo sau đó truyền đến tiếng cánh cửa bị đá văng, đầu óc Hạ Thần Diệp hoàn toàn tràn ngập phẫn nộ, đôi mắt xanh lục đầy rẫy tơ máu. Bách Hành Chi lúc này đã mê man không nhìn thấy rõ tình hình, tên khốn muốn cưỡng hϊế͙p͙ cậu bị Hạ Thần Diệp lôi ra ngoài trước mặt mọi người bị đánh đến tan xương nát thịt!

“Anh… Anh trai xin tha mạng!! A!!” Gã đứng lên muốn chạy liền bị Hạ Thần Diệp nắm đầu đập mạnh vào tường, tức khắc máu chảy đầm đìa, “Đừng!! Đừng đánh nữa!! Tôi biết sai rồi!!”

Hạ Thần Diệp giờ phút này cái gì cũng đều không nghe thấy, hắn túm lấy cổ áo tên kia ném mạnh gã xuống đất, từng quyền từng quyền bao hàm lửa giận nện tới tấp lên mặt đối phương, đám quần chúng đứng xem còn thấy được cả hàm răng sắp bay ra!

Bên ngoài ngày càng có nhiều người tiến vào nhưng không một ai dám cản lại nam nhân cao to gần mét chín, có người trong đám bọn họ hô lớn: “Đừng đánh đừng đánh nữa! Sắp đánh chết người rồi!!”

Ngô Hoán vốn dĩ chỉ là đi vào xem náo nhiệt, cơ mà vừa thấy, đờ mờ, xảy ra chuyện rồi!

“Diệp! Thần Diệp!! Đừng đánh!! Thần Diệp!!”

Ngô Hoán chạy tới ôm lấy cánh tay đang đánh người của Hạ Thần Diệp, Hạ Thần Diệp lúc phát điên đều làm Ngô Hoán hãi hùng khϊế͙p͙ vía, tay của hắn vẫn còn hơi phát run, hắn xoay đầu nhìn thấy Ngô Hoán, rốt cuộc cũng bình tĩnh hơn nhiều. Hạ Thần Diệp buông lỏng tay, chậm rãi đứng lên nói với Ngô Hoán: “Tên này giao cho cậu xử lý.”

Ngô Hoán nhìn tên biến thái nằm lăn quay dưới đất thấy khóa quần còn đang mở rộng, bản mặt cơ bản là đã bị đánh sắp phế tới nơi, lại nhìn về phía góc bên kia liền thấy bé thỏ, mọi chuyện lập tức đều sáng tỏ.

Bên ngoài WC đã yên tĩnh trở lại, bảo an cùng lão bản lần lượt xuất hiện, nhạc DJ cũng không dám bật, Hạ Thần Diệp ở trước bao con mắt đem Bách Hành Chi đã xụi lơ ôm vào trong lòng, Bách Hành Chi mơ hồ bị dọa mà tỉnh táo một nửa, cậu túm chặt cổ áo Hạ Thần Diệp, đem đầu vùi sâu bên trong, cả người run rẩy đến hoảng.

Hạ Thân Diệp mình đồng da sắt nhìn thấy cảnh này thiếu chút nữa tâm cũng đều mau nát, hắn cúi đầu ôn nhu hôn lên tóc Bách Hành Chi, bế cậu vào xe của mình.

Hết chương 5.

Quà Valentine đánh úp 🤣🤣

Happy Valentine’s Day 💘

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN