[Nữ Phụ] Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính? - Chương 102: Bí Mật Năm Xưa:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


[Nữ Phụ] Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?


Chương 102: Bí Mật Năm Xưa:


Không phải tự nhiên mà nàng thốt lên lời này, bởi trông Mạc Kim Tân cuồng điên vì tình đánh mất cả lí trí thế này, rất có khả năng không còn tỉnh táo mà bận lòng đến tình tỉ muội bằng hữu với Diệp Tuyết Chi đâu.

Một Diệp Tuyết Chi thông minh, có đầy đủ mọi thứ tình cảm, thử hỏi thiếu gì để tên Thái Tử có thứ dụ dỗ? Đừng nói tính kế, trừ phi bên cạnh Diệp Tuyết Chi có người của Thái Tử dẫn dụ, Diệp Tuyết Chi mới rơi vào bẫy.

Phần Mạc Kim Tân, vừa hay lúc ấy là một trong số người cùng Diệp Tuyết Chi thân thiết, không biết chừng là ả.

Suy đoán trong lòng chưa xong, Tân Phương Phương lại bất ngờ nhận được câu trả lời từ Mạc Kim Tân, “Thật không nghĩ tới ngươi có suy nghĩ này, nhưng mà ngươi nghĩ đúng rồi, năm đó là ta cùng Thái Tử sắp đặt cho Diệp Tuyết Chi, nếu không có ta chắc Thái Tử phải tốn sức với đám người Ôn Vương để lại lúc đó, khéo khi không mang được Diệp Tuyết Chi về.”

Mạc Kim Tân vừa nói vừa thở dài một hơi, chốc lát cong khóe môi lên tự đắc, bộ dạng đang suy nghĩ về chiến thắng của mình.

Không sai, là ả âm mưu, chuyện năm ấy Diệp Tuyết Chi rơi vào tay Thái Tử, ả có phần công lao đem người qua,

Đương nhiên Diệp Tuyết Chi từng nghi ngờ, tuy nhiên Mạc Kim Tân sớm có lí do thoái thác, triệt để phủi sạch chuyện này không can hệ gì đến bản thân, đồng thời lợi dụng thời điểm Diệp Tuyết Chi thống khổ nhất ở bên cạnh an ủi lấy lòng tin, về sau thúc đẩy nàng ta nói tốt giúp mình trước Ôn Vương.

Diệp Tuyết Chi cả tin, quá dễ dàng để tiêu khiển, tiếc rằng một điều nàng ta lại không là gì với Ôn Vương, thứ tình cảm sâu sắc ngày ấy chẳng làm Ôn Vương bận lòng mà nghe theo.

Là người đầu tiên biết bí mật lâu năm, Tân Phương Phương há miệng ngạc nhiên, phải nhìn Mạc Kim Tân bằng ánh mắt khác.

Thứ mê nam nhân bỏ tỉ muội! Sống lỗi vãi chưởng, thật làm người ta lau mắt để nhìn kĩ nhân phẩm!

Khoan đã, nếu nói vậy tức là Mạc Kim Tân và Thái Tử cùng một giuộc cả, tương lai nàng có khả năng rơi vào tay tên biến thái ấy ư?

Á đù!

Trí óc Tân Phương Phương lần lượt nhảy số loạn xạ, lòng chẳng nhịn được run lên, cơ thể cũng dao động theo, không thể không thừa nhận nàng sợ cái tên Thái Tử biến thái kia hơn, nhắc đến cảm giác cả người sắp bị ai cởi trần đến nơi.

Quan trọng hơn là một khi rơi vào tay Thái Tử, khả năng cứu nàng ra rất thấp…

Nghĩ tới đây, Tân Phương Phương đau đầu, hoàn toàn không muốn nghĩ tiếp kết cục về sau.

Mà Mạc Kim Tân quan sát Tân Phương Phương từ nãy đến giờ, nhìn thấy biểu cảm khác lạ của nàng, trong tức khắc hiểu rõ, sau nhếch miệng đắc ý nói: “Ta biết ngươi nghĩ gì, có phải đang bắt đầu sợ ta mang ngươi cho Thái Tử không, yên tâm đi, trong vòng bảy ngày tới ngươi vẫn an toàn, có điều bảy ngày sau sẽ không thế đâu.”

“Mạc Kim Tân, ta nhận ra một điều là Ôn Vương sẽ không để ý đến ngươi, dù cho ngươi dành cả đời để yêu ngài ấy đi nữa, khuyên người đổi cách khác, thay vì cứ hãm hại các nữ nhân xuất hiện bên người Ôn Vương, sao không thử nhìn lại bản thân, cùng với những người ngài ấy để mắt?” Tân Phương Phương bỗng nhiên thốt ra lời khuyên chân thành, nàng thở dài thườn thượt cảm xúc dâng cao tiếp tục nói: “Xem xem vấn đề ở chỗ nào, biết đâu còn cơ hội cho mình.”

Có thể chuyện tình cảm nam nữ không được như ý mình, những lúc cố gắng thay đổi, thậm chí phải tranh giành, suy nghĩ đoạt lấy mới sở hữu nó, nhưng nhiều khi thứ tình yêu giành được bằng thủ đoạn sẽ không trọn vẹn nổi cả đời.

Có chân thành, thành tâm cùng đối phương, may ra được chân tình đáp lại thôi.

Với cách Mạc Kim Tân đang làm và yêu Huyền Uyên Thành thì đủ biết kết thúc về sau.

Câu nói của Tân Phương Phương phát ra, từng lời truyền qua tai Mạc Kim Tân, ả phản ứng đầu tiên không phải lẳng lặng suy tư, trái ngược lại khinh thường cười cợt, tựa như vừa nghe qua câu chuyện cười nào đó, “Ngươi muốn khuyên ta dừng tay, để ngươi không bị thương tổn đúng chứ? Thật đáng tiếc rằng ta không dễ lừa như thế đâu.” Dứt lời Mạc Kim Tân quay đi, lạnh lùng rời khỏi.

Trước lúc đi không quên sai thuộc hạ đi vào, kêu thuộc hạ đó ép Tân Phương Phương uống thuốc.

Bay ngày sau.

Cả Kinh Thành náo nhiệt vì ngày Sinh Thần của Thái Tử sắp tới, tin tức mọi người lan truyền cũng chỉ liên quan đến Thái Tử cùng Thái Tử Phi.

Cũng ngay thời điểm hiện tại ở Tân phủ loạn thành một mảnh bởi Tân Phương Phương mất tích đến nay vẫn không rõ tung tích gì.

Đặc biệt là Thừa Tướng trong bảy ngày này đều không yên lòng, vì lo lắng cho Tân Phương Phương dáng vẻ ông dường như già đi mấy năm tuổi, sa sút đến nỗi người xung quanh thấy rõ sự mệt mỏi ông che giấu đằng sau ánh mắt nghiêm nghị.

Người hiểu rõ nỗi lòng Thừa Tướng nhất là Nhị di nương, bà ấy thấy những ngày qua, từng canh giờ từng đêm dài, Thừa Tướng giấc mộng không tròn, mở mắt là mong ngóng, nhắm mắt trong lòng là nỗi giày vò, ông tự trách.

Có điều Nhị di nương như người khác bất lực, không có cách gì giúp đỡ, ngoài san sẻ muộn phiền, nói lời an ủi Thừa Tướng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN