Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)
Chương 84: Anh hùng phải cứu mỹ nhân
Beta: Cá Muối
Âm nhạc đinh tai nhức óc, ngọn đèn lấp lánh, đám người nhảy nhót điên cuồng, không khí không hề sạch sẽ xung quanh tràn ngập trong không gian làm Mỵ Mỵ cảm thấy có chút oi bức và buồn bực.
Ngày mốt hôn lễ sẽ diễn ra, nhưng bây giờ Phàm còn ở nước Pháp để thị sát nhằm đưa công ty con vào hoạt động, Dịch thì đang tham gia vào một phản ứng thí nghiệm lâm sàng cho một loại thuốc nên không thể về nhà, mà Thịnh cũng muốn hoàn thành bản thảo của bộ tranh biếm họa đầu tay trước hôn lễ. Gần đây bọn họ bận bịu làm hết tất cả công việc để dành thời gian cho tuần trăng mật, còn phải thương lượng với bên công ty chịu trách nhiệm tổ chức hôn lễ, mà hết thảy chuyện này bọn họ cũng không muốn cô nhúng tay vào.
Không có ba người luôn dành lấy thời gian của cô, Mỵ Mỵ có chút nhàm chán nên không từ chối tham gia liên hoan lớp. Ai, sớm biết cái gọi là tụ họp để liên hoan trong lời nói của bạn bè chính là những hoạt động nhàm chán ở chỗ này thì cô về nhà ngủ, tích góp thể lực cho tuần trăng mật chắc chắn sẽ rất “vất vả” kia còn hơn.
“Mỵ Mỵ, cậu không đi khiêu vũ à?” Điền Hiểu Mật cuối cùng cũng hơi khát nước nên về lại chỗ ngồi, cầm ly bia trêи bàn, miệng hét to. Cũng rất ít khi đến Pub, nhưng nếu đã đến đây rồi thì đương nhiên là cần chơi vui một chút để không lãng phí thời gian thanh xuân đại học của cô.
“Không đâu, mình về nhà trước đây! Hiểu Mật, lát nữa nói với người trong trường mình giúp tớ nha !” Cô đối với khiêu vũ thật sự là không hề có tí hứng thú nào, hơn nữa, nơi toàn những lời tranh cãi ầm ĩ và không khí có chút không sạch sẽ này làm cô thở có chút khó khăn, cả người không khống chế được mà xuất hiện những luồng khô nóng. Mỵ Mỵ hơi buồn rầu nhắm mắt lại, hi vọng không phải là cái loại tình tiết hay xuất hiện trong phim truyền hình. Cô phải gọi cho các anh ấy tới đón mới được.
“Được thôi, không thành vấn đề!” Không biết tại sao mà thoạt nhìn bóng lưng của Mỵ Mỵ có chút hoảng sợ, nhưng sau đó lại thấy được mấy người trong đó có học trưởng đứng nhất lớp đi theo phía sau Mỵ Mỵ ra ngoài.
“Ai, nam sinh đó thật đúng là theo đuôi, vậy mà còn đuổi theo Mỵ Mỵ tới chỗ này!” Mị lực của Mỵ Mỵ cũng rất bất đắc dĩ, đối với mấy nam sinh có tinh thần bám riết không tha như thế này lại càng bội phục, Hiểu Mật nghĩ thầm, mấy nam sinh này chỉ sợ sẽ bị Mỵ Mỵ từ chối đến mức tinh thần suy sụp.
Nhưng Mỵ Mỵ lúc đi ra khỏi Pub cũng không như Hiểu Mật dự đoán, nói mấy câu rồi sẽ đuổi người được như mấy nam sinh mà cô đã gặp.
“Tránh ra!” Từng luồng lửa nóng bao quanh bốn phía thân thể của cô, Mỵ Mỵ tay cầm điện thoại nên không có cơ hội đánh trả, nếu thật sự là cô bị bỏ thuốc thì là do mấy người này sao? Bàn tay nhanh chóng cố dùng sức đâm ngón tay vào giữa lòng bàn tay, dùng sự đau đớn để giữ lại lý trí đang dần mất đi của cô.
“Học muội, anh theo đuổi em đã lâu rồi, không thể cho anh một chút mặt mũi sao?” Rõ ràng đã mua rượu rồi hạ độc vào đồ uống của Ngô Mỵ Mỵ, sao cô lại đứng lên rồi rời đi nhưng không có chuyện gì vậy, hắn rõ ràng đã nhìn kĩ đồ uống của cô rồi mà! Sợ hãi đã xuất hiện lỗ hổng nào, Lý Duy đưa tay ngăn lại hành động của vài bạn học, muốn tiếp tục quan sát hành động của Mỵ Mỵ.
“Tôi lặp lại lần nữa, tránh ra!” Cố gắng dùng chất giọng lạnh như băng để quát lui những ý định xấu của nam sinh này. Phản ứng sinh lý ngày càng bị khống chế khiến chân Mỵ Mỵ mềm nhũn sắp quỳ trêи đất, cảm giác dịch nóng ở chỗ đó đang chậm rãi chảy ra. Chết tiệt, tình tiết cẩu huyết hay xuất hiện trêи phim truyền hình vậy mà lại phát sinh trêи người cô sao? Mắt nhìn về phía sau, lặng lẽ giấu chiếc điện thoại đi, Thịnh chắc sẽ đến cứu cô thôi!
“Tránh ra! Anh bỏ tôi ra đi có được không!” Phát hiện ra trêи má Mỵ Mỵ đã bắt đầu đỏ ửng bất thường, ánh mắt như phủ lên một lớp lụa mỏng mang theo một tia ʍôиɠ lung, cả người so với bộ dáng bình thường lạnh như băng của cô thì khí chất càng thêm mê hoặc lòng người. Lý Duy đoán Mỵ Mỵ hẳn là đã phản ứng với thuốc, chẳng qua là không biểu hiện ra ngoài mà thôi. Vừa rồi biểu tình cô còn có chút khắc chế, lúc này lại không băn khoăn mà nói càng lúc càng loạn.
“Cút! Nếu không tránh ra tôi sẽ báo cảnh sát!” Nhớ rồi, nam sinh này là học trưởng cô đã gặp qua một lần, bởi vì nhà hắn là tập đoàn Tiểu Khai nên ra tay rất hào phóng, dẫn đến việc chơi với mấy người bạn xấu. Lúc trước hắn có theo đuổi cô vài lần nhưng đều bị cô từ chối. Không nghĩ tới lá gan của bọn hắn lớn như vậy, tuy rằng mấy người học sinh này làm chỉ vì tiền, nhưng hiện tại cũng chỉ mới 4 giờ, đường cái bên cạnh thỉnh thoảng cũng sẽ có vài người đi ngang qua, bọn hắn không sợ sao?
“Báo cảnh sát? Có lý do gì sao? Anh đi chơi với bạn gái cũng không được à?” Lý Duy ra vẻ vô tội, hắn vốn không sợ Mỵ Mỵ uy hϊế͙p͙. Dù sao người đi đường cũng không nhiều, hắn lại dẫn theo nhiều bạn thân như vậy, không tin không thể đưa Mỵ Mỵ vào trong tay mình! Cô gái này từ đó tới giờ đã không cho hắn sắc mặt tốt, nhiều lần dùng cái nhẫn đính hôn không biết có phải thật hay không từ chối hắn, hơn nữa còn không nhớ lúc trước hắn theo đuổi cô. Hừ, đợi hắn nếm qua đứa con gái này, cô sẽ không rời khỏi hắn được, mỗi ngày đều cầu xin hắn làm!
“Có ai không! Cứu mạng với!” Cô có rất ít bạn học là nam, mà về thể lực thì cô nhất định sẽ thua, huống gì bây giờ cô còn bị thuốc khống chế đến mức cả người vô lực. Cô chỉ có thể hét to, hi vọng có người tốt bụng nào đó báo cảnh sát giúp cô, càng muốn thông qua điện thoại để Thịnh biết tình huống của cô! “Các người buông ra! Có ai không, cứu mạng!”
“Có ai không!” Tác dụng của thuốc phát huy ngày càng mạnh, cô nghe được tiếng kêu của mình như tiếng nỉ non lúc bình thường vậy, không có hiệu quả gì, lý trí cô đang cố giữ lại cũng sắp rời xa cô.
“Buông cô ấy ra!” Lúc Mỵ Mỵ gần như mất đi ý định cầu cứu thì cuối cùng, cô nghe được một âm thanh mang đến cho cô hi vọng.
Cô không nhớ rõ vì sao những người đàn ông này lại rời đi, cũng không biết là ai đã giúp cô. Mỵ Mỵ lúc này đã bị lửa ɖu͙ƈ khống chế triệt để, thân thể kêu gào muốn được đàn ông an ủi. Lúc đang ʍôиɠ lung, một người đàn ông đi đến trước mặt cô, dùng giọng nói dễ nghe nói với cô, thậm chí còn nhẹ nhàng lay tay cô….
“Tôi muốn… cho tôi được không… tôi muốn..” Chủ động ôm lấy cổ người đàn ông, thân thể dán lên người anh, thỏa mãn cảm nhận hơi lạnh của anh để hạ lửa nóng trong người. Nhớ quá….càng nghĩ cô càng dính lấy anh càng chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nỗ lực cọ vào cổ của anh, hận không thể truyền hết nhiệt độ nóng bỏng của mình cho anh.
“Cô, có sao không?” Tự mình hỏi cũng không xác định được, nhìn biểu tình của cô bé này thì hẳn là đã bị những người lúc nãy bỏ thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ.
Sau khi vất vả quay xong một bộ phim, Daniel đang nghỉ ngơi nên đến xem quán bar mà một người bạn học cũ mở, không ngờ lại được tham gia vào tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân này!
Nhìn cô gái nhỏ đang dính trong lòng ngực của anh, diện mạo rõ ràng rất thanh thuần, lại có nét hấp dẫn như có như không, lúc này hai mắt phủ sương dày đặc của cô làm anh hoàn toàn không nhìn ra được gì. Dường như muốn nhìn rõ diện mạo của anh hơn, cô chỉnh người cao lên để mặt hai người đang chênh lệch lại gần nhau hơn.
Nghe mùi hoa quả tự nhiên phát ra từ cô gái trong lòng, anh không chút do dự bác bỏ ý nghĩ người con gái này đang cố ý câu dẫn anh. Không biết tại sao lại toát ra một tia đau lòng, thấy một người con gái đáng yêu như thế lại bị người khác bỏ thuốc, nếu không phải anh bắt gặp đúng lúc, cô không phải sẽ….
Thật không dám nghĩ tiếp, Daniel cố gắng áp sát người cô, không bài xích ý nghĩ của mình lắm nên anh lập tức hành động! Hạ thấp vành mũ, lại đội thêm một cái mũ lưỡi liềm lên, kiểm tra xung quanh xem có ai nhận ra mình không, sau đó Daniel ôm lấy Mỵ Mỵ đi đến chiếc xe vừa tắt máy không lâu.
“Ngô Mỵ Mỵ, cô là Ngô Mỵ Mỵ phải không?” Lật ví cô ra xe giấy chứng minh nhân dân của cô để xác nhận. Nếu anh để sự tình cứ diễn ra như đã nói, có lẽ, anh đã gặp người con gái khiến anh động tâm cũng không chừng.
Lời nói của tác giả: Nam chính thứ 4 chính thức ra mắt!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!