Website Tình Ái
Chương 56: Nước mắt của cô có năng lực bẻ gãy sắt thép
Chương 56: Nước mắt của cô có năng lực bẻ gãy sắt thép
Edit: Tây Thi thẹn thùng
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyendkm.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước khi xuống xe đúng là Trình Nghị muốn cô quàng khăn lên cổ, Chu Dao không chịu, đi mấy bước là vào khách sạn, anh kiên quyết đeo khăn giúp cô.
Chu Dao thở hồng hộc trừng anh, anh giữ lấy ót cô hôn xuống, ɭϊếʍ sạch sẽ son dưỡng cô đánh.
Trình Nghị ɭϊếʍ môi chưa thỏa mãn, “Hừm? Vị cam, anh thích vị đào mật lần trước.”
Mặt Chu Dao từ từ hồng lên, cái miệng nhỏ cũng bị anh ʍút̼ đến đỏ hồng, đánh lên ngực anh, “Em tô son dưỡng để anh ăn đấy à?”
Trình Nghị cười một tiếng, lại tỉ mỉ giúp cô đánh son bóng, cánh môi mọng nước vừa bị anh ăn đỏ bừng, yết hầu lên xuống, suýt nữa lại áp xuống tiếp.
Chu Dao ngẩng đầu hôn lên khóe miệng anh, “Được rồi, em phải xuống đây.”
Trình Nghị xuống xe nhìn cô vào khách sạn mới lái xe rời đi.
Chu Dao vào khách sạn liền nhận được điện thoại của bạn tốt gọi đến, “Cậu đến chưa Dao Dao? Mọi người đến đông đủ hết rồi đấy.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyendkm.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu không phải trước khi xuống xe bị Trình Nghị quấn lấy làm liều một trận thì cô cũng đến sớm chứ bộ.
“Tớ vừa đến, ở tầng 5 à?”
“Ừm, cậu tới nhanh đi, học bá đại nhân lớp chúng ta cứ hỏi mãi sao cậu còn chưa đến đấy.”
Bọn họ bao hết phòng tiệc ở giữa, Chu Dao vào thấy có năm bàn người, xem ra hầu hết bạn học đều tới.
Cô gái ngồi ở bàn cuối cùng có tướng mạo ngọt ngào đứng lên vẫy tay với cô.
Chu Dao nhìn thấy cô ấy thì cười, bước chân về phía đó.
Hoàng Dĩ Hân chưa đợi cô đến gần đã đi về phía cô, kϊƈɦ động ôm lấy Chu Dao, “Dao Dao, Dao Dao nhớ cậu quá đi.”
Chu Dao cũng ôm lấy cô ấy, “Cuối cùng cậu cũng về rồi.”
Lúc học đại học cô gái nhỏ này chạy ra nước ngoài du học, đến giờ mới về.
Có bạn học cùng cấp 3 nói, “Cậu ấy uống no mực Tây rồi nên về đấy.”
Hoàng Dĩ Hân dắt tay cô ngồi xuống, “”Coi như tớ du học về rồi ha ha.”
Người ngồi cùng bàn này có người Chu Dao biết, có người không, một giọng nam trong trẻo mang ý cười vang lên, “Đã lâu không gặp, Chu Dao.”
Hoàng Dĩ Hân chớp mắt cười hì hì nhìn Chu Dao, “Dao Dao, vừa rồi đại học bá của chúng ta cứ luôn hỏi sao cậu chưa đến đó.”
Chu Dao mím môi cười một tiếng, “Đã lâu không gặp, Trần Đồng Chu.”
Trần Đồng Chu giống như Hoàng Dĩ Hân, ra nước ngoài du học.
Anh ta nhìn cô cười, vẫn mười phần phong độ như cũ, ôn hòa dịu dàng, lúc cấp 3 Chu Dao từng thầm mến anh ta, Hoàng Dĩ Hân cũng biết.
Chu Dao nhớ tới Trình Nghị, tại sao thưởng thức của cô lại thay đổi nhiều như vậy nhỉ, thế mà bây giờ lại cảm thấy loại đàn ông thô kệch như Trình Nghị mới đẹp trai.
Tất cả mọi người đã lâu không gặp, trò chuyện rất lâu, uống rượu ăn cơm vô cùng náo nhiệt, có bạn học quen biết đến kính rượu Chu Dao, Chu Dao xua tay, “Tớ mang thai, không uống rượu được, lấy nước trái cây kính cậu nhé.”
Cô không phát hiện ánh mắt Trần Đồng Chu ngồi một bên tối đi khi nghe được câu này, biểu hiện trêи mặt hơi cứng lại.
Bạn học biết tin vội vàng chúc mừng, Hoàng Dĩ Hân ngạc nhiên lôi kéo Chu Dao hỏi han, “Tớ được làm mẹ nuôi rồi hả Dao Dao?”
Chu Dao cười dịu dàng, “Đúng thế, bây giờ mới có bốn tháng.”
Cơm nước xong xuôi bọn họ đặt trước KTV, tất cả mọi người đều hào hứng.
Chu Dao từ chối uyển chuyển, “Tớ không đi được, các cậu chơi vui nhé.”
Trần Đồng Chu nói, “Để tớ đưa cậu về nhà.”
Chu Dao cười cười, “Cám ơn cậu, không cần đâu, chồng tớ đến đón rồi.”
Anh ta kiên trì đưa cô ra ngoài, đứng ở cửa khách sạn chờ cùng cô, Hoàng Dĩ Hân liếc mắt ra hiệu liên lạc với Chu Dao qua điện thoại rồi không đợi cùng cô nữa.
Trần Đồng Chu cứ mãi do dự mới mở miệng, ánh mắt lóe lên, “Chu Dao, cậu có biết trước kia tôi cũng thích cậu không?”
Chu Dao vốn đang nhìn phía xa, nghe anh ta nói thì kinh ngạc quay đầu nhìn anh ta, há to miệng không biết nên nói gì cho phải.
Vì sao trước kia không nói, bây giờ lại nói là có ý gì.
Bên tai vang lên một tiếng còi, là Trình Nghị đến, Chu Dao vội vàng quay đầu nhìn.
Xa xa Trình Nghị thấy Chu Dao đứng bên cạnh người đàn ông cao gầy, người đàn ông kia mặc tây trang giày da nhã nhặn anh tuấn, nhìn cô muốn nói lại thôi.
Anh tắt máy xuống xe, Chu Dao xuống bậc thang đi về phía anh, cười nhẹ nhàng nói, “Sao anh đến nhanh vậy.”
Trình Nghị nhìn cô đi nhanh sợ cô bị ngã, tăng nhanh bước chân đón lấy cô, anh nắm lấy tay Chu Dao, nói nhỏ bên tai cô, “Ông đây nhớ vợ mình chứ sao.”
Chu Dao vừa bị hơi thở của anh phả vào thì lỗ tai nóng đỏ lên, mặt cũng ửng đỏ một mảnh.
Vẻ mặt Trần Đồng Chu mất mát, trong mắt Chu Dao chỉ có người đàn ông kia, cô ngoan ngoãn rúc vào trong ngực anh, người đàn ông kia thân hình cao lớn, ôm eo Chu Dao, bá đạo biểu thị công khai chủ quyền, anh cúi đầu nói một câu bên tai Chu Dao, mặt cô đỏ lên, trừng mắt lườm anh một cái nhưng khóe miệng lại không kiềm được giơ lên, dáng vẻ hai người thân mật không coi ai ra gì.
Trần Đồng Chu cảm thấy mình thật là dư thừa, hồi cấp 3 không phải anh ta không biết Chu Dao thích mình nhưng khi đó anh ta muốn ra nước ngoài du học, không thể đồng ý với cô, đành phải giấu tình cảm đó trong lòng.
Cuối cùng bây giờ du học có thành tựu trở về, biết cô sẽ đến họp mặt bạn học, anh ta còn dự định tỏ tình với cô lại nghe cô nói đang mang thai.
Trình Nghị ôm cả eo Chu Dao, liếc mắt nhìn Trần Đồng Chu cô đơn đứng trước mặt họ.
Bây giờ Chu Dao mới nhớ ra cô còn quên có người còn ở ngoài chờ Trình Nghị cùng mình liền vội vàng giới thiệu, “Trần Đồng Chu, đây là chồng tớ, Trình Nghị, đây là bạn học của em.”
Trình Nghị đưa tay, “Chào cậu, tôi là chồng Chu Dao.”
Anh cao hơn anh ta nửa cái đầu, dáng người cường tráng, Trần Đồng Chu cảm thấy một cảm giác ngột ngạt vô hình, khóe miệng kéo ra nụ cười, “Chào anh.”
Trình Nghị cười cười, “Chu Dao mệt mỏi nên chúng tôi đi trước nhé, làm phiền cậu rồi.”
Đừng nhìn Trình Nghị ra vẻ rộng lượng là yên ổn, chờ anh lên xe thắt đai an toàn giúp Chu Dao, khởi động xe giả bộ như vô tình hỏi cô, “Có phải người kia thích em không?”
Chu Dao cười, “Anh nói gì thế?”
Trình Nghị nhíu mày, “Đàn ông nhìn đàn ông chỉ có chuẩn.”
Nhìn ánh mắt người đàn ông kia nhìn cô là biết anh ta thích Chu Dao, Trình Nghị nghĩ, cũng giống như ánh mắt anh nhìn cô đây này.
Anh biết gì chứ, ánh mắt anh nhìn Chu Dao rất giống sói đầu đàn đói khát, muốn nhào tới nhai sống thỏ trắng nhỏ Chu Dao, nuốt cả xương cốt máu thịt vào bụng.
Chu Dao nhìn vào mắt Trình Nghị, môi anh mím lại mặt không cảm xúc, chẳng lẽ là anh ăn giấm?
Cô lập tức thêm dầu vào lửa, “Hồi học cấp 3 em thầm mến cậu ấy.”
Khuôn mặt Trình Nghị căng cứng, thần sắc lạnh lùng, nửa ngày mới nở nụ cười, anh liếc xéo Chu Dao qua kính chiếu hậu, “Thân thể của em thích cậu ta không?”
Dáng người Trần Đồng Chu cũng không tệ lắm, chỉ hơi gầy chút.
“Bướm nhỏ lẳng lơ bị ƈôи ȶɦịt lớn của ông đây nuôi kén ăn như vậy mà còn nguyện ý ăn phao câu gà chắc?”
Anh cứ nói nhăng nói cuội, nói lung tung gì thế!
Chu Dao tức giận đỏ cả mặt, ban đầu cô định xem anh ăn giấm chua kết quả lại tự chọc tức mình, mâu thuẫn không muốn nhìn anh.
Lòng Trình Nghị hồi hộp, anh từng nghe cô nói trước kia thầm mến một người, lòng chua chua không thoải mái, cái miệng này không biết cân nhắc mà nói lời tổn thương người.
Anh đưa tay nắm tay cô đặt trêи bụng, vội vàng xin lỗi, “Vợ giận à? Là anh nói hươu nói vượn, ông đây hay ghen tỵ, không muốn nghe em từng thích người khác.”
Chu Dao dùng sức giãy ra, anh dùng lực không lớn lắm nhưng một mực nắm chặt tay cô, không để cô tránh thoát.
“Anh bỏ ra!”
Tất nhiên Trình Nghị sẽ không buông, anh cầm tay cô hạ giọng xin lỗi, “Vợ đừng giận nhé, tại miệng anh không biết cân nhắc nói lung tung.”
Mũi Chu Dao chua xót, có nước mặt chảy xuống từ khóe mắt, rơi xuống bàn tay họ đang nắm lấy nhau.
Trình Nghị lập tức hoảng loạn, nuốt nước bọt, anh vội vàng dừng hẳn xe bên ven đường, cô nhìn về phía cửa sổ không để ý đến anh. Anh xoay cô lại nhìn anh, đôi mắt hạnh trong trẻo hơi óng ánh nước, lại quật cường không chịu rơi xuống, cô lắc mình không cho anh nhìn.
Bây giờ Trình Nghị chỉ muốn tự tát mình, nói mê sảng cái gì chứ, chọc cô phát khóc, anh đưa tay xoa mặt cô, nước mắt cô nóng hổi, nóng đến mức tim anh rối thành một đống.
Trình Nghị vội tháo đai an toàn ôm cô lên chân mình, vỗ nhẹ lưng cô, giọng nói hơi bất an run rẩy.
“Dao Dao ngoan, sao lại khóc?”
“Có phải em giận anh nói lung tung không, là lỗi của anh, về nhà em phạt anh quỳ bàn phím được không?”
Chu Dao giãy giụa trong ngực anh, nước mắt vẫn rơi không ngớt, cô cũng không biết mình giận anh hay cái gì, tóm lại là cảm thấy oan ức ghê gớm.
Cô khóc đến mức tim anh co thắt đau đớn, Trình Nghị dịu dàng dỗ dành cô, “Em tức giận à? Bụng không thoải mái sao? Hay là mệt?”
Trình Nghị sốt ruột không chịu nổi, cô vừa khóc thì đầu anh rối thành một đoàn, lòng hoảng loạn không thôi, anh đã sớm biết nước mắt người phụ nữ này có sức mạnh phá tan sắt thép, vò trái tim kiên cường của anh thành bột nhão mềm yếu.
Cô vẫn cứ lắc đầu nức nở không nói lời nào, thật lâu sau mới ngước khuôn mặt nhỏ nước mắt lã chã lên, bĩu môi đấm xuống ngực anh, “Tại anh hết, em ghét anh.”
Cô chịu mở miệng nói chuyện mới để Trình Nghị thở phào một hơi, bàn tay to nhẹ nhàng lau nước mắt trêи mặt cho cô.
“Vâng vâng vâng, anh đáng ghét nhất, cái miệng hư chỉ thích nói bậy, còn thích ɭϊếʍ bướm nhỏ và cúc hoa của vợ nữa.”
Nhìn đi nhìn đi, đồ lưu manh này lại phun đầy lời nói thô tục bậy bạ.
Chu Dao thẹn thùng che miệng anh lại, “Anh nói cái gì đấy!”
Anh hôn xuống lòng bàn tay cô, kéo xuống nắm chặt trong tay, lo lắng nói, “Vừa rồi em sao thế?”
Chu Dao cảm thấy ngượng ngùng vì vừa rồi mình cố tình gây sự khóc, “Không, không sao, chỉ là muốn khóc thôi.”
Có thể do mang thai nên cảm xúc rất bất thường, lòng không nhịn được oan ức nên cứ thế khóc thôi.
Trình Nghị cúi đầu hôn xuống mí mắt phiếm hồng của cô, thở dài nói, “Em đừng khóc nữa, em cũng biết ông đây vừa thấy nước mắt của em là sợ chết khϊế͙p͙ mà.”
Cuối cùng anh cũng chọc được cho cô cười, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ, “Anh lại nói hươu nói vượn.”
Trình Nghị thấy cô cười, trái tim rối như tơ vò mới giãn ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!