Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] - Chương 6: Buối sáng “tối” nhất (H nhẹ)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
310


Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến]


Chương 6: Buối sáng “tối” nhất (H nhẹ)


Vương Nhất Bác được thỏa mãn rồi, sau đó lại làm ra hành động hết sức biến thái!

… Là rút bao cao su ngập tràn tϊиɦ ɖϊƈh͙ của chính mình ra, đổ đầy lên ɖu͙ƈ hỏa mới đang xìu đi một nửa của Tiêu Chiến.

“Vương tổng! Ngài có bệnh à?”

“Tôi thích tưới đẫm thế đấy, không được sao? Không được thì cũng làm rồi, phải chịu thôi!”

“Được, tôi lại thua!”

Tiêu Chiến lười quản mà không đấu khẩu nữa, mới sung sướиɠ có chút qua đi, hai người lại chí chóe tới mức này rồi. Thật không thể hiểu nổi.

Tiêu Chiến tay cũng chỉ quơ vội giấy ăn ướt trêи kệ đầu giường mà lau qua loa, vì người anh đã quá rệu rã rồi.

Yên tĩnh trở lại, hiện tại Vương Nhất Bác mới thấy chai dầu mát xa vốn đầy tràn giờ chỉ còn có một nửa.

Chăn đệm vốn phẳng phiu giờ nhăn nhúm tứ tung. Trêи ga giường trắng tinh chính giữa nơi hai người nằm, giờ xuất hiện cả một vũng lớn chất lỏng đục ngầu. Chẳng biết là tϊиɦ ɖϊƈh͙ hay là dầu mát xa, hay là cả hai thứ cùng hòa lẫn nữa!

“Tiêu Chiến! Làm nhiệm vụ của mình đi chứ! Mau dậy rửa dọn cho tôi.”

“Để tôi nghỉ một chút.”

“Phục vụ tồi.”

“Lúc này đành vậy thôi ha!” Tiêu Chiến nhợt nhạt cười, mà sao nụ cười vẫn rung động lòng người đến thế.

Cười, bây giờ còn cười! Vương Nhất Bác khó chịu, thực sự muốn bịt cái miệng đó lại để nó không quyến rũ người khác được nữa.

Vương tổng vẫn không buông tha mà quay sang hạch hỏi quản lý Tiêu.

“Nói đi, đây là lần đầu tiên sao?”

“Lần đầu tiên!”

“Vậy thì tin, đây chắc là lần đầu tiên với tôi đi.”

“Thì chính là vậy mà, Chiến Chiến không nói dối.”

“Mà Chiến Chiến chỉ giả vờ thôi!”

“…”

“Chỉ sợ là số lần quản lý Tiêu bị đàn ông chơi cũng nhiều như số lần tôi rút ra cắm vào cái lỗ này ấy chứ.”

“Tôi nói thật, tùy Vương tổng nghĩ thôi.”

“Tùy tôi? Vậy 10, 50 hay 100?”

“1!”

“Lừa gạt! Quản lý Tiêu lần đầu tiên đã nói ra câu đó, ” *** Chiến Chiến đi”, không tin có người ɖâʍ đãng tới thế!”

“Đừng nói nữa!”

“Vậy nói xem bao nhiêu thằng chơi quản lý Tiêu rồi?”

“111 người được chưa?”

“Vậy mà tôi còn nghĩ quản lý Tiêu sẽ không đếm xuể chứ?”

“Ưm…”

Vương Nhất Bác không thèm nhìn vào gương mặt mỹ miều mê người nhưng giờ lại đưa đến cho hắn cảm giác ngao ngán khôn nguôi.

“Chịu thừa nhận rồi chứ gì! Hồ ly xảo quyệt, cáo chín đuôi, định lừa tôi sao? Vương Nhất Bác này chinh chiến không ít đâu, đừng hòng qua mặt tôi. Có gì nói đấy vẫn hơn, đàn ông mà trong giới tôi chả lạ gì đâu, bừa bãi, ɖâʍ ɖu͙ƈ. Có điều, bị chơi nhiều lần như thế, lỗ đó lại vẫn bót chặt như vậy! Hiệu quả không tồi! Nói xem tôi phải làm gì tiếp theo với quản lý Tiêu đây?”

“Tiêu Chiến?”

Ngủ rồi sao? Vậy mà Tiêu Chiến dám ngủ quên trước mặt Vương Nhất Bác này sao?

Quả thật là phục vụ quá kém, chằng bằng những lần hưởng thụ trước của hắn, lần nào cũng tới nơi tới chốn được nâng khăn sửa áo đến tận cùng.

Vương Nhất Bác bước vào phòng tắm lúc trước vẫn nồng đậm dấu tích của cuộc cuồng hoan. Cái này chẳng phải chờ quản lý Tiêu vào dọn sao? Mới đó lại đi ngủ mất tiêu.

Vương Nhất Bác lần này tắm đứng ở vòi sen. Dòng nước lạnh từ trêи cao xối đi những cuồng bạo, xối cả những nóng rực trong người. Nhưng những múi cơ của Vương Nhất Bác lại xem như vẫn tràn đầy sinh lực, căng ra như muốn bùng tỏa hết sức mạnh vô vàn.

Có điều Tiêu Chiến nằm trong kia, thuần thục, nham hiểm cỡ nào, thể lực lại quá mức yếu đuối. Nội bích chặt khít mềm mại mà Vương Nhất Bác không ngừng quyến luyến, thòm thèm, bây giờ đã đình công rồi. Quả thật là không có tố chất phục vụ!

Vương tổng đi ra khỏi phòng tắm, lại là bộ dạng thanh lãnh, đạm mạc, còn đâu có thể nhìn ra bức bối rực lửa lúc trước.

Vương Nhất Bác nhìn qua Tiêu Chiến. Là một bộ dạng ngủ sâu mệt mỏi mà an tường!

Nhịn không được, tiến tới vuốt lên mái tóc lòa xòa trước trán, hôn nhẹ xuống đó!

Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến]

Đi ngủ là Quản lý Tiêu đi ngủ trước, lúc tỉnh dậy, lại vẫn là Vương tổng tỉnh dậy trước!

Vương Nhất Bác lại thực sự bắt đầu hoài nghi năng lực phục vụ của ai kia! Lười biếng như vậy…

Nhưng mà có ai lại lười biếng trong dáng hình mỹ miều tới thế không?

Là một mỹ nhân đang ngủ say, vẻ mặt nhìn ra được ôn nhu, khả ái, có một hương sắc riêng không trộn lẫn. Kiểu gì thì vẫn phải dùng tới câu nói này “mỹ nhân ngủ trong rừng”.

Ánh nắng hắt vào chiếu lên mái tóc đen tuyền, vẫn lòa xòa trước trán, nguyên trạng như trước lúc đêm qua Vương Nhất Bác vuốt lên. Đôi mi nhuộm màu vàng của nắng như đổi màu bợt bạt, ấy vậy mà bóng của nó khi ngả vào bờ má hây hây đỏ hồng vẫn lại thêm dày và dài đến lạ.

Vương Nhất Bác thêm một lần không kiềm được mà hôn lên bờ mi mỏng nhẹ ấy!

Quản lý Tiêu vốn hành sự nghiêm cẩn trong công việc, giờ đây trông rất mực nhu hòa, ngoan ngoãn. Lại rất có cảm giác thiếu niên, cứ như chỉ cần Vương Nhất Bác ôm trọn vào lòng, Tiêu Chiến có thể nghe lời mà dựa dẫm yêu thương không hề phản kháng.

Quản lý Tiêu vốn miệng lưỡi sắc bén, giờ đây chỉ còn lại bờ môi đỏ mọng căng tràn, cứ như mời gọi người ta phải đến chiếm lấy nó ngay tức khắc. Hiếm khi Vương Nhất Bác lại ấu trĩ bị hút tầm mắt vào một thứ đến ngẩn ngơ thế này. Trong khoảnh khắc, còn muốn phá vỡ đi luật lệ của bản thân, tiến lại gần sát để hưởng dụng ngọt ngào kia, “Chỉ là thơm nhẹ một chút thôi!”

Đôi mắt tròn xoe, đen láy chợt mở ra!

Trong veo, lấp lánh!

Lại dường như không hiểu chuyện gì mà chớp chớp mấy cái!

“AAA! Anh là ai, sao lại ở trêи giường tôi?” Quản lý Tiêu đột nhiên như mất trí nhớ mà gào lớn lên.

“…”

“A! Xin lỗi Vương tổng! Tôi quên mất! Ngài dậy sớm vậy sao? Buổi sáng hảo!”

Tiêu Chiến vội vàng bước xuống giường, quên mất cả kịch liệt tối qua, lúc đặt chân chạm đất, còn hụt một cái suýt ngã! Trông mới ngớ ngẩn làm sao!

Chỉ cần quay mặt đi! Là có thể xóa hết những ngại ngùng hiện có! Tuy rằng lúc trước mới tỉnh dậy ngái ngủ, nhưng Tiêu Chiến vẫn kịp nhận ra, không phải Vương Nhất Bác là định trao anh nụ hôn chào buổi sáng đó chứ? Cho anh xin đi, anh vẫn là chưa quen với cái kiểu buồn nôn giữa hai nam nhân thế này đâu.

Nhưng mà càng nói không ngại ngùng thì lại càng ngại ngùng hơn! Quản lý Tiêu là đang không mặc gì, nude hoàn toàn một trăm phần trăm. Sâu trong nội bích vẫn cảm thấy nhơ nhớp trơn dính, có lẽ là dầu mát xa vẫn chưa khô, còn bên ngoài hạ thân lại khô cong những vết tϊиɦ ɖϊƈh͙ đã đóng thành vảy sau một đêm.

Tiêu Chiến chợt nhớ tới những hình ảnh ɖâʍ mỹ, thác loạn đêm qua, còn bị ai kia vô liêm sỉ đổ đầy chất lỏng đặc quánh lên người. Đã thế không hiểu vì sao bản thân vốn khiết phích, lại không nhấc nổi mí mắt lên đi tắm rửa, ngủ một giấc say sưa đến tận bây giờ, mặt trời không phải đã lên ba con sào rồi sao? Trời sáng trưng, bấy giờ Tiêu Chiến mới chính thức quay sang nhìn rõ Vương Nhất Bác một liếc, lại thấy người kia cũng nude một trăm phần trăm, hơn nữa ɖu͙ƈ hỏa còn đang dựng đứng!!!

Tiêu Chiến sắc đỏ đã lan tràn đến tận sau gáy!

Chỉ đành bước thấp bước cao chạy thật nhanh đến nhà vệ sinh. Lấy lên chiếc áo sơ mi đã nát bấy, ướt đầm đến không tưởng tượng nổi khoác tạm vào. Bấy giờ mới lấy được chút tự tin, miệng lại như không có gì xấu hổ nữa mà nói với ra.

“Vương tổng chuyên dẫn trai về nhà ơi! Ngài có còn thừa bộ bàn chải đánh răng mới nào không?”

“Nói vớ vẩn! Láo nháo như vậy thì dùng tạm nước xúc miệng đi!”

“Hay là tôi dùng tạm bàn chải của Vương tổng.”

Chỉ chờ có thế, Vương Nhất Bác bật dậy như lò xo mà chạy vội vào nơi Quản lý Tiêu đang thật sự cầm lên chiếc bàn chải màu xanh lá kia. Tới nơi thì liền giằng mạnh lấy, cục súc cứ như là ai lấy đi mất siêu xe của Vương tổng vậy!

“Đừng hòng!”

Miệng vừa nói, tay lại vừa mở cánh cửa tủ dưới bàn rửa mặt, lấy ra được một bộ bàn chải đánh răng mới, màu đỏ!

“A ha! Tôi còn tưởng Vương tổng không có. Mà ngài có vẻ thích cột đèn giao thông quá ha! Chỉ còn thiếu màu vàng nữa thôi!”

Vương Nhất Bác lại đột nhiên rất trẻ con mà thực sự lấy ra thêm được một bộ màu vàng nữa.

“Vậy là tôi đoán không sai! Vương tổng suốt ngày dẫn trai về nhà thật! Đến bàn chải đánh răng còn chuẩn bị nhiều như thế!”

“Bớt nói lung tung đi!”

Hai người họ kề vai nhau cùng làm vệ sinh buổi sáng, cứ như đã quen thân từ lâu lắm. Quản lý Tiêu không còn tương kính như tân giống ban đầu mới quen nữa. Còn chẳng phải vì anh và Vương tổng tay chân chạm nhau, một nháo hai nháo đang giành chỗ đứng để rửa mặt sao?

Cuối cùng kết thúc cuộc đấu, lại thêm một lần Vương Nhất Bác chiến thắng. Vì hắn rất trơ tráo đưa tay bóp ʍôиɠ Tiêu Chiến, thêm nữa còn không ngừng đung đưa tính khí cường tráng vẫn chưa chịu ngoan ngoãn đi chút nào! Như là thách thức. “Muốn nữa không?”

Tưởng chỉ là trêu chọc, không ngờ Vương Nhất Bác lại trôi chảy nói ra khỏi miệng những lời này.

“Quản lý Tiêu xem, nó lại đòi được anh ăn. Nếu không ʍút̼ mát một hồi chắc hẳn bạn nhỏ sẽ tủi thân lắm.”

“Vương tổng! Bây giờ mới là buổi sáng! Đừng trái khoáy!”

“Buổi sáng nên mới cần. Quản lý Tiêu không phải hôm qua mới được thỏa mãn hai lần, chưa kịp làm gì liền đi ngủ luôn. Xem tôi ngồi đó có cảm giác gì.”

“Vậy bây giờ phải làm sao? Hay để tôi dùng tay giúp Vương tổng.”

Nói ra lời này, Tiêu Chiến đã phải rất can đảm, để ý kĩ thì không phải tay ai kia đã run đến bần bật rồi sao? Quá mất mặt!

“Nếu là tay thà để tôi tự làm. Quỳ xuống BJ* cho tôi!”

BJ*: Blow job, dùng miệng làʍ ȶìиɦ.

“Đừng mà!”

“Làm sớm xong sớm! NHANH!”

Vương Nhất Bác đừng lúc nào cũng gào lên thế chứ, đã bảo là Tiêu Chiến rất hay giật mình, theo phản xạ chắc chắn sẽ làm theo ngay.

Hiện giờ chính là cảnh tượng như đêm hôm qua trong phòng tắm lặp lại.

Tiêu Chiến áo trắng xộc xệch khoác hờ bên người. Miệng há ra nghẹn ngào. Chân quỳ đau nhói.

Quản lý Tiêu một chiếc áo phải mặc tới hai ngày không có để thay. Sáng ra nhịn đói chưa được ăn gì đã phải lao động vất vả. Đã thế lại còn phải quỳ dưới sàn nhà lạnh băng mà hăng say cống hiến. Điều kiện làm việc quả thực là tồi tàn vô cùng. Thật là cảm thương nhiều không kể xiết!

Ai có thể thấu hiểu đây? Ai hiểu cũng được, chỉ không phải là Vương Nhất Bác. Bởi hắn ta lúc này dùng hai tay hết lực mà ấn đầu Tiêu Chiến vào. Để cho anh ngậm sâu tới nút cán cự vật khổng lồ của mình. Mới được thưởng thức tuyệt luân của cúc hoa hôm qua, hôm nay đơn thuần chỉ là dùng miệng s.εメ, Vương tổng sẽ càng đòi hỏi nhiều hơn nữa.

“Rêи lên!”

“Ưm…ư!”

Không phải Tiêu Chiến cố tình nghe lời phát ra âm thanh hưởng ứng kia, mà tại lúc đó Vương Nhất Bác một tay ấn chặt giúp Quản lý Tiêu ra vào cuồng dã hơn, một tay đưa xuống vuốt lấy yết hầu nhạy cảm đang nuốt tới nuốt lui. Làm ai đó nghẹn nhột không thể kiềm chế mà thốt ra thành tiếng.

Tiêu Chiến bám lấy hai bắp đùi cơ bắp chắc khỏe, cảm nhận rung động mãnh liệt của thân thể người sở hữu nó. Ngày hôm qua người này đã làm anh không còn là chính anh, đã có những lúc yêu thương lan tỏa khắp mạch máu tựa như lẽ tất yếu đến cháy rực bùng lên. Vậy thì bây giờ, Tiêu Chiến cố gắng phục vụ thỏa mãn nhu cầu của một thanh niên cường tráng đang độ sung mãn nhất thì có gì khó hiểu. Anh cũng là đàn ông, hiểu được cảm giác bức bối khi sáng nào thức dậy mà tính khí của chính mình cũng ngóc đầu dậy theo.

Nghĩ tới thế, Tiêu Chiến chợt mở đôi mắt như chứa ɖu͙ƈ hỏa bùng cháy cuộn trào kia ra, không còn là tinh anh, nhu hòa nữa. Như là có sóng nước ồn ào, gào thét như xoáy sâu vào tâm can cốt tủy, cũng như là tha thiết đắm chìm dưới hố sâu vạn trượng. Tiêu Chiến tiết ra thật nhiều thật nhiều nước miếng, như nhúng đẫm cả ái tình nóng rực cuồng luân, từ khóe miệng, một dòng lệ chảy dài càng nhìn càng ɖâʍ mỹ. Anh đưa tay lên quét lấy rồi bôi đầy lên hai hòn ngọc to tròn của người nào đó, là dịu dàng cũng là mạnh bạo xoa nắn thiết tha. Âm thanh càng lúc càng phát ra phóng đãng sỗ sàng hơn, như gói cả tâm tình muốn bùng cháy vào trong đó.

Vương Nhất Bác sau một hồi được kϊƈɦ hoạt tâm ma, lại thêm một thời gian dài lúc ngủ, ɖu͙ƈ hỏa đều cương lớn không dập tắt được, vì pha bứt tốc này của Tiêu Chiến, không khống chế được liền gầm lên thật lớn, trầm đục sexy khôn cùng. Dấu hiệu của việc sắp cao trào đỉnh điểm, cuối cùng vẫn miễn cưỡng mà rút ra khỏi hố sâu đang hút vào kϊƈɦ động kia, cuồng ngạo phun thẳng hết tinh hoa nồng đậm lên mặt Tiêu Chiến.

Có lẽ vì hắn ta thực sự thích thế, thích được nhìn thấy thân thể yêu kiều, khuôn mặt diễm lệ của người nào đó phải được hưởng lấy sự diệu kì của bản thân. Là chôn vùi, cũng là kɧօáϊ cảm, không dễ gì hiểu được, cũng không dễ gì miêu tả rõ ràng.

“Cưng lắm.”

Vương Nhất Bác được tận tình cung phụng , miệng hiếm hoi nở nụ cười nửa miệng mà vò bông tóc mun của Tiêu Chiến lên.

“Bảo bảo ngoan, ngồi đợi tôi tắm.”

Kế đó dứt khoát bước đi không ngoảnh đầu lại thật.

Trưng dụng người ta xong, xoa đầu một cái như thú cưng, lại vứt bỏ tránh xa ngay. Đáng ghét! Mà kể cả Vương Nhất Bác muốn, Tiêu Chiến cũng không thèm. Nhà ngươi cứ ở một mình trong đó từ từ tắm. Tôi đây cũng phải bận rộn lau trôi đống lớn trắng đục trêи mặt này đi. Bùng nhùng tới nỗi, vị cũng đã nếm hết luôn rồi.

Tiêu Chiến lúc trước thẹn thùng trốn vào nhà vệ sinh, bây giờ da mặt mỏng lại chạy ngược ra phòng ngủ. Có đánh chết anh cũng không muốn phải đứng chung phòng tắm với Vương tổng như lang như sói. Ngồi yên đó chịu trận, sợ sẽ bị ăn thịt như chơi. Thật không thể so tài theo kiểu chính thống mà thắng nổi cái tên Vương Nhất Bác khó nhằn này!

“Vương tổng ơi! Hôm qua không phải ngài bảo sẽ cho tôi lục lọi tủ quần áo của ngài sao? Cho tôi mượn quần nhé! Quần tôi tối qua bị người nào đó không biết tự kiềm chế ói hết cả lên rồi!”

Nhân lúc Vương Nhất Bác mới tắm xong, đang kiếm đồ mặc cho mình. Tiêu Chiến cũng xen vô một câu, ai ngờ lại không được như ý nguyện.

“Ai bảo sẽ cho động vào!”

“A! Nuốt lời!”

“Để đấy tôi tự tìm cho.”

“Cảm ơn Vương tổng nhiều nhiều. Tranh thủ lúc này, tôi cũng đi dọn lại phòng này cho tươm tất chút đây.”

“Đừng động. Lát sẽ có người đến dọn. Cút vào chỗ kia xả nước ngay cho tôi. Người Quản lý Tiêu đã bốc mùi đến không chịu nổi rồi!”

Tiêu Chiến lại đành lọ mọ vào gột rửa thân mình quả thật đã quá sức nhếch nhác. Lần này có thời gian ngắm kĩ hơn chút. Ra là trong này còn có ngăn để áo choàng tắm nữa. Đâu hẳn là sẽ phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bước ra. Vương Nhất Bác lại lừa anh một vố. Vậy thì tý nữa anh phải bọc thật kĩ rồi ngông nghênh đi ra, xem ai còn có thể giở trò ɖâʍ ɖu͙ƈ được nữa hay không!

Có lẽ Tiêu Chiến đã quá lo xa, vừa mới xuất chinh, tạm thời ɖu͙ƈ vọng đã đi xa lắm, Vương Nhất Bác lúc này còn đang bận bới bên này, lục bên nọ. Rốt cuộc lấy ra một chiếc áo trắng cao cổ nghiêm chỉnh, cùng một chiếc quần kiểu dáng hiphop ống cao ống thấp, đã thế còn bị rách ở đầu gối. Giữa mùa hè, bắt người ta mặc áo cao cổ thì cũng cho qua đi, coi như che được mấy vết mờ ám, nhưng mà áo với quần phối cái kiểu này là cái kiểu gì đây?

Vương Nhất Bác vừa yên vị ngồi xuống, cũng là lúc Tiêu Chiến xối nước qua loa khoác áo choàng tắm đàng hoàng đi ra.

“Cái này là Vương tổng chơi tôi sao? Hơn nữa quần sịp đâu?”

“Nhà tôi chỉ có vậy! Mặc hoặc cởi truồng mà về nhà, thế thôi!”

“Mặc, mặc được chưa? Ngang ngược!”

Buổi sáng sau khi hai người xa lạ vừa trao nhau một đêm đen tối bùng nổ, lại diễn ra theo cách lạ lùng thế đấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN