Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến]
Chương 53: Bí mật kín nhất 2
Cả tiếng đồng hồ từ cuộc gọi đầu tiên của Vương Nhất Bác thì Tiêu Chiến mới nhắn tin lại.
Vừa thấy tiếng kêu của tin nhắn đến, Vương tổng lập tức cầm điện thoại lên, lúc nhìn rõ mấy chữ này liền trực tiếp ấn nút gọi. Xen vào đó rõ ràng là có một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Vậy mà… âm thanh tút tút đều đặn lại vang lên đến cuối cùng… Ai đó vẫn không nhấc máy. Đùa chắc?
Thì thôi… Vương Nhất Bác chuyển sang nhắn tin, dùng đúng phương cách liên lạc của Tiêu Chiến để đáp lại, nhiều khi ai đó không tiện nghe máy thì sao.
“TIÊU! CHIẾN! EM! ĐANG! Ở! ĐÂU?”
“Em đang ở phòng của mình nè.”
Vương Nhất Bác đọc được câu trả lời, thực sự đã đảo thêm một vòng quanh nhà. Tất cả các phòng… Tiêu Chiến chẳng ở bất cứ đâu trong căn biệt thự này. Y như kết quả của lúc mới về, hắn đã tìm một lượt.
“KHÔNG CÓ!”
“À quên! Chiến Chiến không nói rõ, em đang ở phòng của mình ở Trùng Khánh nè, hi… hi… hi… =))”
“EM! CHƠI! TÔI! À???”
Không dám đâu, từ đầu đến cuối toàn là Vương Nhất Bác chơi Tiêu Chiến chứ anh nào đã chơi được hắn bao giờ. Bot này chẳng có đủ cứng rắn để phản công Top Alpha chúa! Có duy nhất một lần hồi đầu khởi nghĩa thì cũng bất thành rồi.
“Đầy tớ đâu có dám chơi ông chủ. =))”
“NGHE ĐIỆN THOẠI! NGAY! BÂY! GIỜ!”
Vương Nhất Bác tức, Vương Nhất Bác tức mà phải viết hoa từ đầu đến cuối luôn.
Không trêu nữa, Tiêu Chiến thấy “Ông chủ của em” gọi tới thì ngoan ngoãn nghe máy.
Ngay khi vừa kết nối, chẳng là mùi thuốc súng khi nhắn tin, hai người không hẹn mà gặp, giọng điệu một người thì ôn nhu, một người thì làm nũng. Tiêu Chiến vẫn luôn ôn nhu. Vương Nhất Bác hiếm hoi làm nũng. Là đồng thanh nói.
[Ông chủ ăn cơm chưa a~?] – [Tôi đói rồi~!]
[Thương!] – [Đói!]
[Biết làm sao giờ?] – [Muốn ăn em.]
Không thể nào để tình trạng cứ chèn lời nhau thế này được, nên dù đã nghe rõ câu cuối bỉ ổi của Vương tổng rồi, Quản lý Tiêu vẫn vồn vã nói thêm.
[Em viết tỉ mỉ trêи giấy, đặt ở một nơi rất rất nổi bật trong nhà, vậy mà ông chủ vẫn không biết hâm nóng thức ăn, còn kêu đói nữa sao? Đúng là Chiến Chiến rời đi một chút cũng không thể nào yên tâm mà.]
[Em lên giọng? Em còn dám lên giọng với ai? Tôi còn chưa mắng em một trận vì tội cố tình tạo drama đã là nể tình lắm rồi.]
[Em có à? Em tạo drama ở điểm nào chứ?]
[TIÊU CHIẾN!!! Đừng giả vờ vô tội.]
“Đồ ăn bữa này ở trong ngăn mát tủ lạnh.
Ông chủ lấy ra cho vào lò vi sóng, chế độ Hâm nóng. 3 phút, vậy là có thể ăn rồi! Đừng bỏ bữa!
Chiến Chiến đã tìm được người giúp việc và đầu bếp tốt, thông tin liên hệ em để ở cạnh điện thoại bàn trong phòng ngủ.”
[Em nói có gì sai sao, trước khi đi xa còn lo lắng cho ông chủ bị đói với không lo liệu được việc ở nhà nữa mà.]
[Ừ… Chiến Chiến, em thì hay rồi. Đoạn đó coi như không có vấn đề, rất dịu dàng, rất chu đáo. Thế còn đoạn sau, nghĩa là gì? Ý em sao?]
“Thời gian sắp tới… làm tốt chuyện của mình!
Đừng tìm em!
Tạm biệt!!!”
[Ý trêи mặt chữ. Thời gian sắp tới là thời gian Chiến Chiến đi nghỉ tết, thật mong Vương tổng mọi việc đều suôn sẻ. Cũng chẳng mong ông chủ mất công về tận Trùng Khánh thăm em làm gì. Nếu có nhớ đầy tớ quá thì video call. Nếu tìm đến tận nơi là Chiến Chiến thụ sủng nhược kinh lắm nhé.]
[Đừng mơ tôi tìm đến tận nơi, đâu phải thê nô mà mất công đi truy thê, chỉ là mối quan hệ chủ tớ biết chưa? Tiêu Chiến, em cũng đừng đánh trống lảng. Dù ý của em là thế nào thì nhất định không được truyền đạt theo kiểu đó. Tôi rất để bụng câu “Tạm biệt!” kia. Muốn phá vỡ hợp đồng??? Biết hậu quả thế nào rồi chứ?]
[Ha! Đâu dám, em nói “Tạm biệt” chứ đâu nói “Vĩnh biệt”. Chỉ là tạm thời từ biệt, chứ không phải vĩnh viễn từ biệt mà. Chiến Chiến học sinh ưu tú dùng từ rất chuẩn xác.]
[Xảo biện! Đã thế từ nãy đến giờ, tôi gọi điện nhắn tin, sao không trả lời? Em cố tình phải không?]
[Đâu mà~! Chỉ là đi cả ngày đường, cả người bẩn thỉu, vừa rồi về đến mới đi tắm thôi mà. Không mang theo điện thoại vào nên không biết ông chủ gọi đó.]
[Em trí trá cái gì? Bình thường tôi chỉ đạo bất cứ lúc nào cũng phải nghe điện thoại. Trong hợp đồng đã ghi rõ “Ông chủ liên lạc đến không được để lỡ, khuyến khích gọi điện phải nghe ngay trong ba chuông, nhắn tin thì phải đáp lại trong ba phút. Nếu ba lần liên tiếp người lao động không đáp ứng được sẽ trừ lương một tháng. Nếu tần suất vi phạm quá dày, sẽ xem xét đuổi việc và phải bồi thường hợp đồng.” Chiến Chiến yêu tiền như thế. Bình thường em thực hiện rất tốt. Sao hôm nay lại trùng hợp thế, đi tắm lại quên không mang điện thoại theo?]
[A! Hi! Hi!]
[Không được phép có lần sau!]
[Em chỉ muốn gây bất ngờ cho Vương tổng một chút. Định là thử lòng ông chủ, để xem cái kết thế nào. Ai ngờ, Vương Nhất Bác cũng có ngày xoắn xuýt thế này. Ha ha ha!]
[Cái kết thế nào? Tiêu Chiến! Theo em nghĩ cái kết sẽ là thế nào? Vừa lòng hả dạ đủ chưa? Nói cho em biết, thử lòng tổng tài và cái kết ra làm sao: TRỪ LƯƠNG!]
[Huhuhu!]
[Cầu xin đi, cầu xin thì tôi sẽ không trừ lương nữa.]
[Cầu xin…]
[Nói chuyện có thành ý một chút.]
[Cầu xin mà, hết tết, Chiến Chiến về rồi sẽ tận tâm, tận tình, tận tụy phục vụ Vương tổng hết mình. Ông chủ muốn em làm gì cũng được. Em xin thề, xin thề! Thật đó!]
[Về nhà quỳ gối chịu phạt!]
[Hư! Phạt vừa thôi nha, quá đáng là em không chịu được đâu. Sẽ bỏ đi.]
[Vừa nói cái gì.]
[Sẽ bỏ đi nếu bị ông chủ hành hạ quá dã man.]
[Quỳ gối trêи giường! Đệm êm, được chưa?]
[Vậy sẽ ở với ông chủ mãi!]
[Tóm lại là Chiến Chiến sẽ không bỏ đi, đúng không?]
[Nhẫn kim cương gần hai chục tỷ Vương tổng tặng đang nắm chắc trong tay này, vụ chiếc nhẫn…, em sao có thể lật lọng cầm theo của bỏ trốn lấy người được chứ. Vẫn phải đúng chức trách mà chăm sóc cho ông chủ thôi. Thề! Hứa! Em xin thề! Không bỏ đi!”
Quay qua quay lại, Quản lý Tiêu vẫn nói ra lời hứa hẹn, trung thành tận tụy ở bên Vương tổng, bởi, anh biết đó là điều hắn muốn nghe. Chính mình luôn bị một thôi thúc cuồng đại từ trong sâu muốn đáp ứng yêu cầu của đối phương.
Cũng giống như tối nay, Tiêu Chiến hoàn toàn có thể kéo dài thời gian, lâu lâu mới trả lời. Đêm khuya hay sang ngày mai cũng được. Nhưng thú thực là anh không nỡ để Vương Nhất Bác phải lo lắng quá nhiều. Hắn là người có tính chiếm hữu cực mạnh, cho dù chẳng phải tình yêu thì Vương tổng cũng không cho phép những việc vốn nằm trong lòng bàn tay đi chệch khỏi đường ray.
Tiêu Chiến hiểu chứ, anh thừa hiểu và lường trước được, lúc không thấy mình ở nhà và khi đọc được lời nhắn kia, Vương Nhất Bác chắc chắn sẽ lồng lên điên dại.
Nên to gan cũng chỉ đến mức thế, dừng lại ở đây thôi. Khoảnh khắc sau là dành để dỗ dành ông chủ, nhé!
[Nghiêm túc này! Tuyệt đối không được đùa theo kiểu đó nữa. Tuyệt đối không được. Tôi rất không thích đùa. Chia xa không phải chuyện để đùa đâu! TIÊU CHIẾN!]
Biết ngay mà, nghe cái giọng gằn trong cổ họng, không hề khoan nhượng kia kìa, rõ ràng là Vương Nhất Bác lại sắp rơi vào cơn giận huy hoàng. Tiêu Chiến biết ý, lập tức xuống giọng cưng chiều, không thì lửa nóng bùng lên, hậu quả thực sự khó lường. Suy cho cùng, anh vẫn là phải neo đậu vào người ta, chuyện chẳng nghiêm trọng không đâu lại đi chống đối. Chuốc họa vào thân thôi.
[Chiến Chiến biết rồi mà, thật sự biết lỗi rồi mà. Sẽ không như thế nữa. Nếu mai sau có muốn bỏ đi thì sẽ nói trước. Hiện tại thì không có ý định đó. Chỉ muốn yếu đuối núp bóng Vương tổng mà. Ông chủ nuôi em, nha nha nha!]
[Biết điều đấy.]
[Lần sau muốn tặng nhẫn cho ai, nhớ báo trước để em chuẩn bị tình thần. Để Chiến Chiến còn có thời gian suy nghĩ xem sẽ đòi Vương tổng bồi thường quà gì!] Ai đó hạ mình, cũng không quên cài thêm điều kiện, giọng điệu nghe rất là bông đùa, trào phúng.
Chẳng ngờ được Vương Nhất Bác trả lời thẳng thừng với giọng nói không chút đùa chơi.
[Ừ! Có người khác hay dẫn trai gái về nhà cũng sẽ báo trước cho Chiến Chiến.]
Quá là khủng bố!
Tiêu Chiến đột nhiên nghẹn họng, không nói thêm được câu nào.
[Nhưng chắc còn xa. Đợi em già, hay xấu đi đã. Bây giờ thì chưa. Lo mà tút tát lại nhan sắc đi.]
[Nói chuyện có thể nào nể mặt người khác được không? Coi người ta là cái gì, nhớ lại đi. Vừa xong ai là người gọi em rối rít. Thấy người ta nhượng bộ một chút, được nước lấn tới phải không?]
[Tiêu Chiến là đầy tớ. Nên tôi đối xử với em như thế là quá tốt rồi. Chứ muốn sao nữa.]
Tít… Tít… Tít…
Dập máy!
Đến từ vị trí của Tiêu Chiến!
Vương Nhất Bác tiếp tục điên cuồng gọi lại. Phải đợi đến lần thứ ba thì đối phương mới chịu nghe điện.
[Đừng giận! Trêu em thôi. Chứ thực ra là… mới đó đã nhớ Chiến Chiến rồi.]
[Người ta bảo, nếu hai người không ở gần nhau thì dễ đổ vỡ lắm.]
[Yêu đâu mà đổ vỡ?]
[Công việc… nếu đối tác không cùng chung tư tưởng cũng có thể đổ vỡ.]
[Được rồi, sẽ cùng chung tư tưởng với em. Có người khác hay biến cố gì chắc chắn sẽ báo trước cho Chiến Chiến, được chưa? Nhưng chắc là trong tương lai xa lắm!]
[Được rồi! Em cũng nhớ ông chủ của em lắm lắm! Aaaa, cưng!]
…
Hai người cứ ôm rịt lấy chiếc điện thoại trò chuyện qua lại không điểm dừng như vậy đấy. Xa cách chưa bao lâu, vốn là giờ này sẽ gặp nhau và đoàn tụ vào buổi tối thì lúc này không được, thế mà đã quyến luyến chẳng muốn xa. Cứ muốn ôm chiếc điện thoại để nghe giọng của đối phương mãi thôi.
Chỉ đến khi, Tiêu Chiến nghe tiếng mẹ Tiêu gọi ở ngoài thì anh mới mau chóng năn nỉ Vương Nhất Bác dập máy mau đi ăn tối. Còn không quên hẹn, một lát sau quay lại sẽ thủ thỉ tiếp.
Cũng không có chuyện gì, mẹ và ba Tiêu chỉ muốn ngắm nghía và hỏi thăm tình hình của con mình. Nửa năm trời gặp lại, nhớ và thương con rất nhiều. Một nhà ba người nói chuyện xôm tụ ngoài phòng khách thân thương. Tiêu Chiến đành phải giải thích qua loa việc anh nghỉ phép về nhà sớm hơn mọi năm.
Sau đó, biết là con mình đi đường bôn ba, không lâu sau ba mẹ Tiêu đã thả về Tiêu Chiến phòng để cả nhà đi ngủ, và cho anh đỡ mệt mỏi.
Song Tiêu Chiến nào có muốn ngủ. Anh vẫn muốn tiếp tục tâm sự với ai kia ở đầu nỗi nhớ. Như đã hẹn ước từ trước.
[Lần sau đi xa phải nói trước, biết chưa?]
[Làm gì?]
[Tôi đi tiễn.]
[Em đánh tiếng trước rồi đấy thôi, mấy hôm đều giả dụ nọ kia cho ông chủ biết, vậy mà ai đó chẳng chịu nhận ra.]
[Không phải kiểu đó. Phải nói hẳn hoi.]
[Vâng vâng, lần sau Chiến Chiến sẽ nói thật nghiêm túc và chân thành. Nhắc đi nhắc lại đến khi ông chủ đồng ý cho em đi mới thôi.]
[Mà… còn mười ngày nữa mới tới tết âm lịch. Sao em về quê ăn tết sớm thế?]
[Cả năm ở Hội quán làm việc quần quật, nửa cuối năm còn nhận thêm công việc 24/7 của ông chủ nữa. Thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ rồi. Muốn nghỉ sớm một chút, không được sao. Không được lật lọng, lấy lại một nửa tiền lương tháng này của em, được không?] Tiêu Chiến năn nỉ tiền nong là phụ, đánh trống lảng chuyện hôm nay vội vàng rời đi là chính.
[Ừ! Sẽ có thưởng tết cho Chiến Chiến. Vốn muốn đưa tận tay, nhưng em đi sớm rồi thì đành chuyển theo cách khác vậy.]
[Yeeeee! Moah! Moah! Moahhh!]
Năm nay tết đến sớm. Ngày mùng một âm lịch chính xác rơi vào 25/01 dương lịch. Thế cho nên chính ngày giữa tháng 1 dương, Tiêu Chiến rời biệt thự trêи đồi để về nhà ở Trùng Khánh theo diện nghỉ tết, Vương Nhất Bác mới không nghĩ đến khả năng này ngay tức khắc. Công việc ở công ty bề bộn, nếu Quản lý Tiêu không làm ra tình huống đột ngột như thế thì quả thực Vương tổng cũng không nhớ ra là một năm đã sắp qua.
Thực tế Tiêu Chiến tạo ra cái bẫy để đưa Vương Nhất Bác vào tròng, đúng là có kế hoạch từ trước. Kế hoạch chi tiết trong từng hành động, từng câu nói. Trước cả tuần trời.
Thế nhưng chỉ tính trước được việc sẽ làm thế nào với ông chủ mà anh lại quên mất việc sẽ làm thế nào với gia đình ở nhà. Tiêu Chiến kể từ khi đi du học bên Nhật, xa nhà từ năm mười tám tuổi, sau đó tốt nghiệp thì liền chọn lựa Bắc Kinh tu nghiệp, thời gian ở nhà tựu chung lại cũng không quá nhiều. Hiện giờ về nhà sớm hơn cả tuần lễ, đúng là không có việc gì để làm.
Những hôm đầu Tiêu Chiến còn lượn quanh Trùng Khánh, đi khắp chốn thân quen ưa thích cũ. Đến mấy hôm sau thì chỉ ngồi một chỗ, ru rú ở nhà. Ba mẹ Tiêu quen rồi cũng mặc kệ luôn, anh muốn thoải mái làm gì thì làm.
Ban ngày đôi khi vẫn ló mặt ra phụ việc trong nhà. Còn đến buổi tối, toàn bộ thời gian của Tiêu Chiến đều dành cho người ở xa mất rồi.
Đến nỗi mẹ Tiêu phải cất tiếng, “Ôi con cưng về nghỉ phép mà chẳng khác nào chỉ có mỗi hai ông bà.”
.
.
.
Chẳng mấy chốc mười ngày đã qua, ngày cuối cùng của năm cũng đến.
[Nhớ Chiến Chiến! Muốn gặp em!]
Tiêu Chiến vẫn cố tranh thủ chút ít thời gian trước bữa tối để trốn trong phòng buôn chuyện với Vương Nhất Bác. Bình thường đều là video call, hôm nay thì Vương tổng mồm miệng nói “nhớ”, nói “muốn gặp” nhưng nhất định chỉ gọi điện theo kiểu thông thường, có tiếng chứ không có hình. Chắc là có mờ ám gì ở đây.
[Chịu thôi, em chẳng về Bắc Kinh được đâu. Ít nhất phải qua tết đã.]
Chẳng lẽ Tiêu Chiến lại tự thú nhận, vì muốn chơi Vương tổng một vố nên mới cố ý về nhà sớm hơn một tuần. Mặc dù anh xa hắn cũng không nỡ, khá là nhớ nhung. Nhưng phải một lần chơi lớn xem ai có trầm trồ. Để Vương Nhất Bác bớt thói hống hách đi và cũng nhận ra được giá trị của người đầy tớ này. Thiếu mất Quản lý Tiêu, đích xác là Vương tổng cũng không ổn cho lắm.
Nhớ hôm đó, thấy hắn liên tục bom điện thoại, anh tuy có sốt ruột muốn bắt máy nhưng cảm thấy hả dạ thực sự. Mọi khi toàn là Vương Nhất Bác đày đọa anh thôi, thật hiếm khi Tiêu Chiến mới có cơ hội trừng trị hắn chút chút.
[Thế em định bao giờ về?]
[Không nói trước được mà!]
[Ừ! Tùy em!]
Tiêu Chiến không đi đâu cả, không ra nơi đông người đón giao thừa, nói trước với Vương Nhất Bác rằng cả tối anh phải rời khỏi phòng để cùng ba mẹ chuẩn bị cho việc cúng lễ đêm nay. Thực ra cũng chẳng quá cầu kì. Anh như thường lệ sẽ ngắm một vòng quanh nhà, xem trang trí câu đối, giấy đỏ… đã ổn thỏa hay chưa.
Tiếp tới cũng chỉ có việc cùng mẹ vào bếp nấu nướng một số món ăn đặc trưng cho đêm giao thừa. Có há cảo, hoành thánh, niên cao… Mẹ Tiêu còn đặc biệt nấu cho Tiêu Chiến một tô mỳ trường thọ, cầu mong năm mới anh luôn luôn hạnh phúc và suôn sẻ.
Ba Tiêu chuẩn bị đồ lễ bên ngoài, thỉnh thoảng ngó vào cùng hai mẹ con gói sủi cảo. Những chiếc bánh có hình dáng như những đồng tiền cổ, ăn sủi cảo hi vọng năm mới sẽ sung túc đủ đầy.
Xong xuôi hết thảy, 9 giờ! Cả nhà quây quần ở phòng khách, tận hưởng hương vị ngày giáp tết. Ngồi ở sofa phòng khách cùng cắn hạt dưa, xem Xuân Vãn trêи CCTV. Không khí thật ấm cúng, bình yên làm sao!
Chính giữa yên ổn lúc đó!
Tiêu Chiến nhận được tin nhắn của Vương Nhất Bác.
“Có bất ngờ tặng em…”
“Gì vậy?” Tiêu Chiến sốt ruột mà trả lời chỉ một câu gọn lỏn.
Vương Nhất Bác úp úp mở mở!
“Nói trước sẽ không vui.”
“Là sao?”
Vương Nhất Bác mập mập mờ mờ!
“Món quà đặc biệt sẽ có mặt trước cửa nhà em vào tối nay.”
“Cái gì vậy?????????”
Vương Nhất Bác kiên kiên định định!
“Bí mật!”
“Trời ơi! Nói cụ thể đi xem nào!!!!!!! Em tò mò chết mất!!!!!!!”
Vương Nhất Bác dài dài dòng dòng!
“Nghe này! Chiến Chiến, em chuẩn bị tinh thần trước. Đón nhận hốt hoảng tột độ! Cũng nói rõ với ba mẹ, sẽ có vị khách không mời mà tới. Đến lúc đó, dù có bất kì chuyện gì xảy ra thì tim cũng không được đập, chân cũng không được run, biết chưa??? Chúc mừng năm mới! Năm mới vui vẻ!”
“Ơ…”
Vương Nhất Bác thêm thêm thắt thắt!
“Đợi! Món quà… Trước giao thừa!”
Vương Nhất Bác nhắn xong câu này thì im bặt. Không nói gì thêm. Mặc kệ Tiêu Chiến nhắn tin điên cuồng, gọi điện cuồng điên.
“Cái gì vậy hả?”
“Là sao?”
“Khách nào? Đừng nói là Vương tổng đấy nhé?”
“Ông chủ định đến đây thật á? Làm gì?”
“Mà là lúc nào? Cũng sắp đến giao thừa rồi còn gì?”
“Chỉ chưa đầy ba tiếng nữa.”
“Sao đường đột thế? Cảm tính thế ông chủ ơi!”
“Ơ hay! Trả lời đi!”
“Em biết nói sao với ba mẹ.”
“Trời ơi! Em biết phải làm sao??????”
Tút… tút… tút… tút… tút… tút… tút…!!!!
Tút… tút… tút… tút… tút… tút… tút…!!!!
Tút… tút… tút… tút… tút… tút… tút…!!!!
Tút… tút… tút… tút… tút… tút… tút…!!!!
Tút… tút… tút… tút… tút… tút… tút…!!!!
Tút… tút… tút… tút… tút… tút… tút…!!!!
Tút… tút… tút… tút… tút… tút… tút…!!!!
Gọi hoài mà Vương Nhất Bác không chịu bắt máy!
Gấp chết Chiến Chiến rồi!
…
Từ lúc nhận được quả bom nguyên tử treo trêи đầu ông chủ đáng kính ban cho, thế mà qua mấy tiếng đồng hồ, mãi nó vẫn chưa chịu nổ tung.
Giao thừa đã gần kề!
Pháo hoa rực rỡ sắp tung bay trêи nền trời thinh lặng!
Chuông cửa giống y như chuông điện thoại… vẫn chưa một lần reo lên!
Tiêu Chiến tâm trạng khẩn trương, đã tự mình ngắt nhéo chính mình đến không biết bao nhiêu lần trong tối nay.
Nhấp nha nhấp nhổm.
.
.
.
Kính coong…! Một tiếng chuông duy nhất, không hơn.
Vị khách không mời rốt cuộc đã tới rồi sao?
Tiêu Chiến vội chạy đến trước cửa nhà!
Hai tay xoa xoa làm ấm!
Hít sâu một hơi!
Mở cửa ra!
…
_____________________
Chiến Chiến bắt chước Bo Bo hơi cua cua một tí… Hi! Hi! Hi! =))
Oh, thực ra mới có chút ít mâu thuẫn, Quản lý Tiêu chưa xi nhê gì đâu, anh mình vẫn còn vững tâm lắm. Buộc phải bỏ đi thì là chuyện cực kì động trời cơ. :))
Chờ nhé…!
Còn bây giờ thì đợi diễn biến tiếp ở chương sau cả nhà nhaaaaa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!