Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em - Phần 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1411


Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em


Phần 14


YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 14
Một tuần đối với một người cô đơn nó ngắn lắm. Nhưng với những người yêu nhau mà phải xa nhau thì nó trở nên rất dài.
Đều đều mỗi tối ăn xong, Phong sẽ nhắn tin cho cô. Cảm giác có người trò chuyện thật sự rất vui. Nhưng sâu trong lòng vẫn là đấu tranh giữa việc bước thêm một bước nữa hay là dừng lại.
Nhưng Phong không muốn từ bỏ. Ngoài giờ làm việc căng thẳng. Vẫn tí tách nhắn tin cho cô.
Tình yêu của tuổi trưởng thành khác với tình yêu tuổi trẻ. Bởi nó thực tế ở chỗ. Họ hiểu rằng ai cũng bận rộn với công việc của mình. Và không đòi hỏi phải suốt ngày nhắn tin quan tâm nhung nhớ.
-Lan ăn chưa.
-Nay công việc nhiều không?
-Ăn rồi. Công việc vẫn vậy.
-Nhớ Phong không?
-Nhớ cái gì.
-Nhớ được cái gì thì nói xem.
-Trẻ tuổi, bồng bột, chưa chín chắn.
-Này. Có thể Phong trẻ tuổi nhưng không bồng bột đâu nhé.
-Không bồng bột vậy tại sao tại sao lại muốn quen bà già. Tại sao lại cứ bắt người ta làm theo ý mình.
-Thì Phong chẳng nói. Giờ để Lan quyết thì Lan sẽ làm trái với mong muốn của cả hai. Cho nên giờ Phong quyết. Sau này chúng mình chính thức thuộc về nhau. Phong để Lan quyết còn gì.
-Thế nào là trái với mong muốn.
-Là Phong muốn chúng mình bên nhau.
-Lan không muốn thì sao.
-Phụ nữ dù mạnh mẽ đến đâu. Cũng cần có một người để dựa vào. Cần có người chăm sóc. Cần được yêu thương. Bây giờ có thể có thể Lan còn trẻ Lan nghĩ một mình rảnh thân. Nhưng sau này có tuổi rồi mới thấy cô độc.
-Lan có con gái rồi.
-Rồi con cũng đi lấy chồng. Cũng phải lo gia đình riêng. Đâu bên mình mãi được.
-Nhưng mà Lan muốn quen một người hơn tuổi.
-Hơn tuổi hay kém tuổi khác nhau chỗ nào.
-Hơn tuổi họ suy nghĩ chín chắn hơn, trưởng thành hơn. Va vấp nhiều họ thực tế hơn.
-Trưởng thành đâu đánh giá bằng tuổi tác. Mà bằng va chạm. Va vấp nhiều bao nhiêu, suy nghĩ thấu đáo bấy nhiêu.
-Suy nghĩ thấu đáo? Phong có nghĩ cảm xúc của tôi đâu. Phong chỉ làm theo ý Phong. Áp đặt. Đúng kiểu bộ đội.
-Vậy Lan muốn gì.
Trong lòng cô lại đấu tranh. Vừa muốn thương nhưng nỗi sợ hãi làm họ tổn thương càng nhiều. Cô sợ một ngày nào đó, khi hai đứa cứ quấn quýt lại không dứt ra được. Mà khi đó. Đau khổ càng thêm đau khổ. Chi bằng… Cứ dứt khoát ngay từ lúc bắt đầu. Nuối tiếc một chút, nhưng khỏi nuối tiếc một đời.
-Chúng ta không nói chuyện với nhau nữa. Chuyện hôm đó… Coi như vui vẻ thôi.
-Biết ngay mà.
-Lan nghĩ nó chỉ là vui vẻ sao.
-Phong vui vẻ là được.
-Phong không chỉ thấy vui đâu. Phong thấy hạnh phúc. Ngay từ khi thấy Lan qua cửa kính. Phong biết…
-Lan già hơn, xấu rồi.
-Thì sao chứ. Phong xác định sẽ ở bên chăm sóc Lan. Cho nên điều đó, với Phong không quan trọng.
-Vì lý do vì.
-Vì con tim Phong muốn thế. Vì lý trí Phong muốn vậy.
-Đó chỉ là cảm giác thương hại thôi. Đàn ông luôn có cảm giác muốn bảo vệ khi ở bên một người phụ nữ yếu đuối. Nhưng rồi nó sẽ hết khi Phong có được thứ Phong muốn.
-Cho Phong thời gian đi. Phong sẽ chứng minh cho Lan thấy.
-Rồi chúng ta lại kết thúc trong day dứt. Tôi không phải chỗ để làm phép thử cho cậu.
Hai đứa bắt đầu cãi nhau qua điện thoại. Cái cảm giác còn khó chịu hơn cả cãi nhau bằng lời nói. Bởi vì chẳng thể nhìn thấy khuôn mặt đáng thương của đối phương mà có lý do mủi lòng.
-Phong không muốn tranh cãi với Lan. Phong hiểu ý Lan. Nhưng Phong thấy điều đó là không được.
-Phong là ơn tìm người khác đi. Một là họ còn trẻ, hai là họ còn độc thân.
-Thôi đừng nói nữa. Đời Phong, phong tự lo. Lan không cần nó, thì Lan quan tâm làm gì.
-Lan không cần nhưng còn người khác cần.
-Thôi. Chả muốn nói nữa.
-Phong đừng như vậy.
-Thôi không muốn nói nữa. Phong sẽ im lặng.
-Phong. Nghe Lan.
-Phong sẽ im lặng. Chán đời lắm rồi.
Đấy… Bọn thanh niên là như vậy. Không hài lòng là bắt đầu chán đời. Bắt đầu bày đặt suy nghĩ. Tự làm bản thân mình tổn thương.
Hai người cùng im lặng. Cô tắt máy mà lòng nặng trĩu. Cô cũng nhớ chứ. Nhớ cái cách cậu ta nhìn cô, cách quan tâm nhẹ nhàng. Cách nói chuyện tự nhiên. Và nhớ cả những cái nắm tay ấm áp. Nụ hôn vội vàng ngọt ngào nhưng vụng dại.
Khẽ chạm lên môi mình, cười rồi khóc. Dòng nước mắt rơi vội trên khóe mi. Không… Cô không được để lòng yếu đuối vì một người vô tình gặp. Không được để lời hứa độc thân suốt đời bị phá bỏ. Không thể một lần nữa đi vào vết xe đổ cũ. Sai lại càng sai. Không thể cho hắn cơ hội. Không muốn kéo hắn vào đau khổ bởi ai cũng biết cả hai chẳng thể đến được với nhau. Bởi những dị nghị của xã hội và những phản đối của gia đình.
Hơn tám giờ tối. Lúc cô chuẩn bị dọn hàng thì Phong điện. Mở máy ra thấy tên. Cô lại đặt xuống. Nghe máy là cho cậu ta cơ hội. Nhưng một lát sau, tiếng tin nhắn gửi tới. Cô không dám mở hẳn nó ra. Mà kéo xuống xem trước người ta đang nói gì.
Dòng tin nhắn đậm chất đau lòng mà khiến cô gái nào đọc cũng thấy thương cảm.
-Lan giết Phong đi. Phong chán đời lắm.
Lại một giọt nước mắt rơi ra, nỗi xót xa và niềm thương cảm. Ai cũng từng yêu nên sẽ hiểu. Ngay cả khi ham muốn nhất thời. Thì chỉ khi người ta đạt được thứ họ muốn, thì nỗi day dứt mới nguôi ngoai.
Cô đắn đo một lúc rồi mở máy nhắn lại.
-Phong làm thế mà Phong bảo mình trưởng thành rồi.
Sau tin nhắn ấy Phong gọi lại ngay cho cô.
Trên màn hình. Khuôn mặt cậu ta nhăn nhó. Cái mặt dài ra chán đời. Tiếng léo nhéo vài người bạn trong đơn vị.
Đôi mắt lờ đờ chứng tỏ đã uống không ít. Tay cầm điếu thuốc hút rồi thở khói ra kèm theo tiếng thở dài. Nhìn cô qua màn hình điện thoại mà không nói gì cả. Cô chủ động lên tiếng.
-Say rồi. Về ngủ đi.
-Lan nghĩ Phong say được à.
-Nhìn vậy là say rồi.
-Giờ muốn uống cho say về nằm xuống ngủ. Mà càng uống càng thấy mình tỉnh.
-Uống bao nhiêu rồi.
-Mấy anh em có vài lít thôi.
-Bộ đội mà nát rượu.
-Vì ai mà nát Lan biết còn gì.
-Đổ lỗi.
-Nói thật. Giờ chả muốn gì nữa. Thấy mọi thứ tăm tối quá. Áp lực công việc, cuộc sống, tình cảm.
-Bình thường không có tình cảm vẫn áp lực mà.
-Nhưng vì người mình yêu mà cố gắng vượt qua. Giờ đến người ta cũng không cần mình nữa. Thấy mình chả có giá trị gì.
-Yêu bao lâu mà nghe nghiêm trọng thế.
-Kiếp trước rồi. Giờ mới gặp lại.
Cô phì cười. Thấy cô cười hắn cũng nhoẻn miệng cười theo. Nụ cười tươi nhưng ánh mắt vẫn sầu.
-Nghĩ đơn giản thôi.
-Ở ngoài như Lan, va chạm nhiều thứ. Có thể sẽ thấy mọi thứ đơn giản. Buồn có thể đi đây đó. Gặp người nọ người kia nói chuyện giải tỏa.
-Bộ đội gò bó quanh bốn bức tường. Quanh đi quanh lại chỉ có công việc với vài người bạn. Mà công việc thì áp lực. Bạn bè thì đâu phải ai cũng hiểu và sẵn sàng lắng nghe. Do vậy mới cần hậu phương làm điểm tựa. Làm người có thể lắng nghe chia sẻ. Làm người để mình nghĩ đến mà cố gắng.
-Biết vậy sao làm bộ đội làm gì.
-Nhiều khi là nghề chọn mình. Nhà Phong nghèo. Đi bộ đội để bố mẹ không mất công lo tiền ăn học. Không phải lo lắng mình hư hỏng. Bố mẹ cũng có tí chế độ. Cho ông bà bớt khổ.
Cô xúc động.
-Phong nghĩ vậy à.
-Nhìn Phong vậy mà Phong nghĩ nhiều lắm. Nhiều khi lương thấp. Muốn làm thêm hay Muốn bỏ ra ngoài làm mà nghĩ giờ ra thì lại bắt đầu lại. Giờ cũng phải từ từ. Làm từng bước một.
-Ai thương thì hiểu. Ai không hiểu, ai chê mình nghèo thì mình phải chấp nhận thôi.
Mình thay đổi sự thật làm sao được. Mình có gì nói đó. Chả khoe khoang.
-Uh. Vậy về ngủ đi. Phong ngoan lắm.
-Phong ngoan với người Phong yêu thôi.
-Vậy sao Phong không vì bố mẹ, vì gia đình mà làm khác đi.
-Phong xa nhà lâu rồi. Trước đây cũng quậy phá lắm. Nhưng nghĩ lại được nên học làm lính. Chứ bố mẹ không nói được Phong đâu. Là Phong lớn rồi. Biết phân biệt đúng biết sai, biết cái gì nên hay không nên. Biết mình cần gì. Biết mình yêu ai. Bố mẹ phản đối nhưng không can thiệp được.
-Phong cố chấp. Đúng hơn là bảo thủ.
-Kệ Phong. Không yêu Phong, không cần Phong thì kệ Phong.
Cậu ta lại châm thêm điếu thuốc nữa và hút liên tục. Cô thấy mà xót. Bèn hỏi.
-Vậy giờ Phong muốn gì nào.
-Phong chả muốn gì hết.
-Thứ 7 Lan có việc đi qua đấy đó.
-Có việc, việc gì. Đi qua đâu.
Hắn giả vờ như chẳng quan tâm dù mắt đã liếc trộm. Mặt hí hửng lên nhiều.
-Qua chỗ hôm trước mình gặp.
-Thì sao.
-Không mời Cafe à.
-Người ta chê mình trẻ con mà. Không muốn chơi với trẻ con còn gì.
Các bạn thấy không. Rõ là bản chất vẫn trẻ Con mà người ta nói ra còn dỗi. Đàn ông sợ bị chê là trẻ con, nhất là kiểu dở dang lớn như hắn. Lúc nào cũng muốn thể hiện mình trưởng thành.
-Vậy xong việc Lan về luôn vậy.
Nói thế cái là hắn nhảy lên ngay.
-Về là về thế nào. Mấy giờ Lan qua.
-Sáng.
-Mấy giờ xong việc.
-Trưa.
-Vậy vào đơn vị chơi. Phong không ra ngoài Cafe lâu được.
-Vào ngại.
-Các anh em về tranh thủ hết rồi. Còn mình Phong thôi.
-Sao Phong không về.
-Nhà xa. Với lại mình chưa vợ, nhường cho các ông có vợ về. Sau này có vợ, chả nhường ai hết.
-Ngày Phong nghỉ Lan chả cần phải đi đâu đâu.
-Không đi ở nhà làm gì.
-Quanh quẩn trong phòng ngủ với Phong là được.
Hắn cười tươi hớn. Cô ngại. Rõ là thanh niên con trai. Cứ vài phút hắn sẽ lại nghĩ đến chuyện đó. Hư lắm. Trị làm sao được đây.

Yêu thích: 3.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN