Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em
Phần 15
YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 15
Sáng thứ 7 cô chuẩn bị tươm tất đi ăn đám cưới. Tính ra, người ta sốt ruột muốn gặp cô nhiều hơn cả cô muốn gặp họ.
Ngồi lát điện thoại lại kêu, mấy người bạn thân ngồi cùng mâm trêu.
-Dạo này có anh chàng nào hay sao mà lạ lắm nhé.
Cô cười tủm.
-Làm gì có.
Ăn chơi hơn, lại cầm điện thoại cười thế kia là đúng rồi.
-Chúng mày cứ ngồi đấy mà đoán già đoán non.
-Mọe, tao như nhà bà, đây chưa có ý định.
-Này, đừng có mà chém. Rồi có khi bụng to, hay là báo bọn tao ăn cỗ là bọn tao không đến đâu đấy.
-Thì chúng mày cứ chờ đi.
Cả bọn nhốn nháo.
-Lát hội mình đi đưa dâu đấy nhé. Không đứa nào được vắng mặt đâu.
-Hai giờ mới đưa dâu cơ mà.
-Thì ăn xong ở đây hát hò. Chả mấy khi được quẩy.
-Tao có tí việc, đi lát về.
-Đi gặp trai hả.
-Vớ vẩn.
-Ăn diện, lại vội vàng như thế, không hẹn trai thì đi đâu.
-Là đứa em, mới đi nước ngoài về. Gặp nó lấy hộp thuốc.
-Mày có em đi nước ngoài về mà bọn tao không biết nhỉ.
-Không. Là bạn của cái Nhung về chơi.
-Thế thuốc gì.
-Thuốc bổ.
-Bổ gì.
-Bổ cái thân chứ bổ cái gì.
-Mày mà bổ thêm nữa thì lăn nhanh hơn đi đấy.
-Chúng mày lắm chuyện quá. Tao voi quật không chết, uống thuốc bổ làm gì. Mua cho ông bà uống.
-Vậy phải nói ngay. Mà mày xem cái đứa ship thuốc bổ cho mày là đực hay cái nhá. Nếu là giống đực phải điều tra xem tên gì, nhà ở đâu, bao tuổi rồi.
-Bằng tuổi cái Nhung.
-Ôi dào. Kể cả bằng tuổi cái Nhung, một khi thích. Là nhích.
-Mẹ… Lái máy bay à.
-Giờ đầy thằng thích lái máy bay.
-Mà nhìn mày ăn diện vào cũng đâu đến nỗi. Ở không nhàn tập trung vào mà tút tát nhan sắc. Phụ nữ đẹp nhất là khi không thuộc về bố con thằng nào. Bọn tao mong cô đơn như mày còn éo được. Nhiều lúc muốn bỏ mẹ đi cho nhẹ nhàng.
-Thôi. Chúng mày điên vừa thôi. Phải vì con. Vừa làm cha, vừa làm mẹ không vui vẻ gì đâu.
Cô đứng lên tránh để nghe chúng nó ca cẩm tiếp.
-Thôi tao đi nhé. Ở đây chờ tao. 12 giờ tao về.
-Đi gì mà 12 giờ.
-Thì nhỡ người ta không về kịp thì mình phải chờ. Đỡ phải chạy đi chạy lại.
-Xa không.
-Hai ba cây thôi.
-Thế đi nhanh đi rồi về. Chưa có vợ thì cứ rắc cho nó thêm một tí thính.
-Được rồi. Cứ để tao.
-Mẹ… Thấy nó lại run như cầy sấy.
-Tao đi đây.
Cô vội vàng đi. Vì cũng muốn đi cho nhanh không điện thoại cô từ nãy cũng rung không ngừng vì tin nhắn hỏi đi đến đâu của hắn.
Đến khi đứng gần cổng đơn vị cô mới mở máy gọi cho hắn. Hắn vội vàng nghe ngay.
-Đang ở đâu rồi.
-Ngay gần cổng.
-Đi vào đây. Phong ra dắt xe cho.
Hắn lon ton xin ra. Thấy cô thì cười tươi hớn. Bước lại dắt xe cho cô. Tiện tay tháo luôn cái mũ trên đầu cho cô gác vào xe. Giờ cái miệng không còn toe toét, mà chúm chím cười tủm vì thích thú. Cô ngại đỏ mặt. Bước theo hắn đi vào trong cổng đơn vị. Mấy chú gác cổng nhìn cô cười rồi đưa tay chào.
-Phong ơi. Ai đến chơi đấy.
-Bạn em.
-Bạn kiểu gì.
-Thì bạn gái.
-Tao đầy bạn gái.
-Bạn này to hơn bạn gái anh ạ. Bạn ý làm cột chống sét nhà em.
Hắn đùa. Cô đi sau gật đầu, miệng chào lý nhí.
-Em chào các anh.
Nói là các anh thôi chứ chả biết ai nhiều tuổi hơn hay ít tuổi hơn. Kệ cứ chào.
-Là sao. Dạo này chú được cái, lại bay bổng thế.
-À… Giới thiệu với bác. Đây là người yêu em.
-Anh kia nhìn hắn rồi nhìn cô cười.
Hắn dắt xe vào chỗ để rồi dẫn cô lên tầng. Hắn thấy cô ngại, nên đưa tay nắm tay cô nhưng cô rút lại. Mặt hắn dài ra sau đó lại cố lấy lại tinh thần. Đưa tay tóm cái dây túi của cô lôi đi.
Cô lon ton bám theo sau lưng. Hai đứa nhìn nhau rồi cô cúi xuống.
-Đừng giới thiệu tôi là bạn gái hay người yêu gì cả.
-Tại sao. Yêu nhau thì giới thiệu có sao.
-Ai yêu nhà cậu.
-Này này. Vào đến đây là không chạy được nữa đâu nhé.
Hắn cười gian.
-Cậu làm gì tôi. Tôi đập chết.
Hắn đứng thẳng lên. Cao hơn cô tới hơn nửa cái đầu. Cúi xuống tủm tỉm. Tay đưa lên chạm vào đỉnh đầu cô rồi nói nhỏ.
-Thế nào. Có muốn đập nhau không.
-Cậu đừng tưởng một mình cậu có võ.
-Thì có ai nói gì đâu. Thế đấy có võ gì. Nói ra để chuẩn bị tinh thần chiến đấu nào.
-Tôi có võ mồm. Tôi kêu lên đấy.
Hắn bật cười khanh khách. Không nói gì mà đưa tay xoa tóc cô rồi kéo lại thơm lên trán mấy cái. Khiến cô lại rung rinh. Cô đứng im. Cánh cửa thang máy mở ra. Trước mặt là cả hành lang im ắng. Vắng tanh. Hắn nói đúng. Đến đây rồi thì có giời mà chạy được.
Hắn tay lại cầm cái dây túi kéo cô theo, tay cầm túi hoa quả. Dắt cô vào phòng mình. Trong phòng có ba cái giường và ba cái tủ được ghi tên rất rõ ràng. Phòng bộ đội gọn gàng sạch sẽ lắm.
-Bỏ đồ xuống xuống đây, ra rửa mặt rồi sang ăn cơm.
-Ăn cơm.
-Uh… Các anh đang đợi.
Nghe đến câu các anh đợi tự nhiên cô lại sợ. Cô đâu muốn để hắn giới thiệu với nhiều người. Vì sau này, tai tiếng cho hắn.
-Sao bảo… Không có ai.
-Có các anh đang ngồi. Ba bốn người thôi còn về hết rồi.
-Nhưng mà…
Hắn nhìn cô chờ đợi.
-Sao?
-Vừa ăn đám cưới rồi.
-Vậy sang chào các anh, uống một ly thôi. Nay có chú phó chỉ huy lên chơi.
-Là ai?
-Là phó chỉ huy của cả khu này.
Cô dài mặt. Thế thì chối làm sao được.
Hắn cho cô sang rửa mặt rồi dắt tay cô sang phòng có mấy người đàn ông đang ngồi. Phải nói là… Bộ đội ai cũng có cái mặt rắn rỏi. Kiểu nghiêm khắc lạnh lùng làm cô sợ sợ.
-Cháu chào chú ạ. Em… Chào các anh.
-Ngồi đi, chú Tấn bảo chờ em đến mới được ăn. Nên bọn anh mới uống thôi.
-Cháu nói với Phong cháu đi đám cưới.
-Thì việc nào nó ra việc đấy. Phong rót cho bạn một chén, rồi chúng ta nói chuyện tiếp.
-Dạ cháu… Cháu không biết uống rượu ạ.
-Cứ uống đi, lát say hay đứa một phòng. Nay thứ 7. Cho chúng mày tha hồ tâm sự.
Tất cả các anh bịt miệng cười làm cô ngại.
-Bạn cháu không uống được được thật ạ. Hôm trước uống tí đã say.
-Say thì mày lợi quá còn gì.
-Nhưng mà tội lắm anh. Nhà xa.
-Ở đâu.
-Hải Minh ạ.
-Ôi dào. Ông vẽ chuyện.
-Làm vợ bộ đội chú phải nói trước. Học uống rượu. Ai vào đây lúc đầu cũng nói không biết uống. Thế mà vợ thằng này, vợ thằng này.
Chú ấy chỉ mấy anh kia.
-Chúng nó uống rượu như nước lọc.
-Thôi. Vợ các ông ý em thấy cũng sợ.
-Vợ em nó uống bát chứ có phải uống ly đâu. Em còn không lại.
-Đấy. Vậy uống đi, rồi Phong giới thiệu.
Cô chạm ly rồi uống cạn. Vị rượu cay nồng sộc lên mũi. Uống Uống đến đâu người nóng đến đấy. Mặt cô đỏ bừng lên. Hắn nhìn mà xót.
-Nào giờ Phong làm việc đi.
Hắn nhìn cô.
-Dạ… Đây là bạn gái…
-Bạn gái à…
-Dạ… Đúng hơn là người em yêu ạ.
-Chú yêu người ta mà chú đánh đồng với bạn bè bình thường như thế à.
-Dạ.. Em sai ạ.
-Phạt.
Hắn không cãi mà rót ly đầy uống cạn rồi nói tiếp.
-Tên Lan ạ.
-Phong Lan…
-Dạ.
-Hay đấy.
-Nhà ở Hải Minh.
-Có gần đơn vị mình không.
-Cách đó không xa.
-Được.
-Bao tuổi.
-Dạ… Hơn em tuổi.
-Làm gì.
-Bán hàng ạ.
-Cho công ty nào.
-Dạ…
Hắn quay sang nhìn cô. Cái này cô chưa nói. Cô đỡ lời.
-Cháu có một cửa hàng tạp hoá nhỏ ạ.
-Thế thì tốt. Chồng bận rồi thì vợ có thời gian chăm con thế thì tốt quá.
Cô ngại. Cúi xuống.
-Thôi. Tuổi tác hay nghề nghiệp nó không quan trọng. Quan trọng là hai đứa thương nhau. Yêu bộ đội thiệt thòi lắm. Giờ nghỉ, ngày nghỉ cũng không được như người khác. Phải xác định rõ mới nên yêu, và phải chuẩn bị tinh thần thật kĩ mới nên cưới.
-Dạ vâng.
-Lấy bộ đội là đúng câu no dồn, đói góp. Lúc thì ở riết với nhau mấy ngày, lúc thì xa vài tháng mới gặp. Ai mà nặng về chuyện tế nhị có thế sẽ khó chấp nhận.
-Dạ.
-Chú cứ nói ngay, nói thẳng và nói thật. Chú cũng bảo bọn này rồi. Đừng vẽ cho nó màu hồng rồi thực tế toàn màu xám. Cứ bôi cho ít màu đen, ai chấp nhận được là yêu thật lòng.
-Dạ.
-Cháu cứ xác định xác định rõ đi.
-Vâng. Cháu hiểu ạ.
-Vậy thì tốt. Hai đứa ăn đi. Uống đi rồi vào nghỉ. Chiều ở đây chơi rồi tối hay mai về.
-Cháu phải về bán hàng ạ.
-Nghỉ hôm.
-Dạo này đẹp ngày, cưới nhiều nên công việc cũng nhiều ạ.
-Thế thì tốt. Vậy ăn đi. Rồi tranh thủ mà giải quyết vấn đề của hai đứa.
Giải quyết vấn đề gì các bác chắc cũng hiểu. Sau bữa cơm, hai đứa dọn ra rồi hắn vội vàng kéo cô vào phòng. Tiện tay chốt luôn cửa.
Cô uống uống 4-5 chén rượu đã tây tây. Ngồi im trên giường. Hắn khóa cửa xong thì tiến lại. Ngồi xuống trước mặt cô. Mặy hắn cũng đỏ bừng. Hơi thở phì phò. Mắt nhìn cô chăm chăm. Tay vuốt tóc.
-Mệt không.
Cô lắc đầu dù mắt đã hoa lên chút rồi.
-Lấy nước uống nhé.
Cô gật. Hắn đứng lên rót nước cho cô uống rồi lại ngồi như quỳ dưới chân.
-Sợ bộ đội chưa.
-Sợ gì.
-Sợ uống rượu.
-Cũng bình thường.
-Vâng. Cô uống bốn chén, tôi uống đỡ cô gần chục chén, với của tôi nữa đó.
-Được lít không.
-Chắc được rồi.
Cô bật cười.
-Nát bét rồi đấy.
-Uh. Nát lắm. Có sợ bộ đội không.
Hắn nói thì thầm rồi nhìn sâu vào mắt cô. Cô nhìn đáp lại.
-Sợ cái gì.
-Sợ uống rượu.
-Không. Bình thường mà. Chỉ là lâu không uống thì mệt. Còn có cái khác sợ hơn.
-Sợ cái gì.
Hắn hỏi lại. Cô cười.. Đưa ngón tay lên chỉ vào trán hắn vì mặt hắn đang sát lại phía cô.
-Sợ ông ý.
Hắn cười.
-Anh thì có gì mà sợ. Anh giờ chưa dám ăn thịt em. Chỉ hôn em. Thì anh làm được.
Hắn ngả về phía cô đưa môi mình cướp lấy môi cô rồi vật ra giường cứ thế hôn. Giờ thì ai trị ai đây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!