Tâm Độc - Chương 13: Hồng nhan (12)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Tâm Độc


Chương 13: Hồng nhan (12)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tâm độc 

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss

Hồng nhan

12.

“Anh Liễu!” Trương Mậu gặp người quen liền kêu lên, “Tối hôm qua mời tụi em ăn khuya rồi, hôm nay lại đãi bánh bao ăn sáng ạ? Ôi ngại quá, làm anh tốn kém!”

Liễu Chí Tần nhìn túi nilon bóng nhẫy trên tay, cười nói: “Em muốn ăn bánh bao à, vậy để mai anh ghé tiệm ông Lỗ mua cho, còn cái này ăn không được đâu, thịt bên trong thiu rồi.”

“Thiu ạ?” Trương Mậu khó hiểu, “Vậy sao anh còn chưa chịu ném đi, đầu xuân thời tiết oi bức thịt dễ thiu lắm í.”

Liễu Chí Tần gật đầu, “Anh qua kia rồi vứt. À đúng rồi, Tổ trưởng Hoa đến chưa?”

“Đến rồi ạ, mà nãy mới thấy sao giờ đi đâu mất tiêu.”

“Vậy à, vậy anh đi một vòng kiếm thử.”

Đường Đạo Kiều là một con đường dơ bẩn kém vệ sinh điển hình, đâu cũng thấy rác. Những người rảnh rỗi ngồi lê đôi mách rất hứng thú với chuyện này, từ ngày 16 lúc thi thể Từ Ngọc Kiều được phát hiện đến nay, chuyện trong bữa cơm của các hộ gia đình khu vực này chỉ có xoay quanh vụ án. Tin hành lang đủ các dị bản, các bình luận ác ý lan truyền khắp nơi, từ một cô gái vô tội bị giết hại dã man, trong miệng bọn họ phun ra thì thành “đáng đời”, “bọn có tiền thì chết cũng chẳng oan”, “gái hư” linh tinh, thậm chí có người còn xem hung thủ như anh hùng cướp của nhà giàu chia cho nhà nghèo.

Nhưng những người này đối diện với cảnh sát thì rất am hiểu những câu như “hoạ từ miệng mà ra”, “ngôn đa tất thất (*)”, hỏi ba câu đã không biết hai câu, sợ mình bị liên lụy, nên cảnh sát đến hỏi thăm gặp rất nhiều khó khăn.

(*): Nói nhiều là sai lầm

Buổi sáng, vừa lo chuyện nhà cửa, cơm nước cho chồng con xong thì tụm năm tụm ba tám chuyện, trông rất sinh động, nếu cho các bà mặc vào mấy bộ đồ cổ trang, sợ là những người nghệ sĩ kể chuyện hồi xưa cũng không được xuất sắc bằng.

Hoa Sùng không mặc đồng phục, đi ra đầu hẻm 2 mua một bộ đồ thể dục Adadis (**) 50 tệ mặc vào, vui vẻ ngồi xổm cạnh mương nước bẩn, nghe ngóng câu chuyện của nhóm các bà cạnh bên.

(**) Adadis: Hàng nhái adidas, có rất nhiều “dị bản” made in china như adodis, adidasa, daiads, abibas, adidos =]]]]]]]]. 50 tệ cỡ 160k 

“Đêm hôm khuya khoắt con gái con lứa chưng diện ra đất hoang, làm sao đàng hoàng được?” Một bà béo ú nói, thớ thịt trên mặt khi nói chuyện buông lỏng ra, nom như một diễn viên hài kịch. “Con gái không có liêm sỉ đức hạnh, không biết nhà dạy dỗ kiểu gì.”

“Nghe nói nhỏ đó nhà giàu lắm, mặc toàn hàng hiệu!” Một bà cô lùn tịt ngửa đầu, lỗ mũi tròn tròn, “Con gái tôi về kể, cái váy nó mặc trong trung tâm thương mại bán đến hơn 10 ngàn tệ!”

“Trời đất!” Bà cô béo trợn đến lác cả mắt, “Trẻ như vậy thì lấy tiền đâu ra, chắc chắn là cặp bồ với đại gia. Hèn gì chết thảm, phá hoại gia đình người khác, đáng khinh!”

“Đúng!” Một bà cô đầu không có bao nhiêu tóc, nhìn như Cừu Thiên Nhận (***), “Ỷ trẻ ỷ đẹp đi câu dẫn đàn ông có vợ, loại con gái như này chết cũng đáng.”

“Cũng chưa chắc được,” Một bà cao nhòng nói, “Cũng có khi nhà nhỏ này giàu sẵn thì sao?”

“Nhà giàu? Bây giờ nhà giàu không phải quan tham thì cũng là gian thương!” Bà béo nói, “Chỉ có những người lương thiện làm ăn đàng hoàng như chúng ta đây mới mãi không ngóc đầu lên được.”

“Đúng đó.” Một bà ngại ngùng nói, “Như bà Hà Tiểu Bình đó, chồng chết rồi thì đi câu được ông nào là cán bộ về hưu, mới dọn nhà ra khỏi Đạo Kiều được đó!”

(***) Cừu Thiên Nhận: Nhân vật trong anh hùng xạ điêu và thần điêu hiệp lữ của Kim Dung: 

HHoa Sùng nghe các bà buôn chuyện, anh chợt thấy khó chịu trong lòng.

Những người này nói câu nào ra cũng sặc mùi chanh chua ganh tị, trong mắt các bà nếu có tiền thì là bồ nhí nhà giàu, không thì cũng là có cha mẹ tham ô hủ bại. Mà theo anh biết, có rất nhiều người rời được Đạo Kiều, nam cũng giỏi, nữ cũng giỏi, đều là tự sức mình vươn lên tìm một chỗ đứng tốt hơn trong xã hội. Còn ở lại đường Đạo Kiều này, chỉ là một nhóm người chơi bời lêu lổng rồi oán trời oán đất. Bất mãn và ghen ghét tích tụ hằng ngày, hình thành một bản tính độc ác vừa buồn cười vừa tức giận.

Đương nhiên cũng không phải ai cũng thế, cô nhân viên khách sạn vài hôm trước gặp ở hẻm Đông khi lấy vật chứng là một ngoại lệ. Chỉ tiếc rằng cha mẹ và em trai cũng là dạng ngang ngược vô lý, trì kéo cô ấy lại. Không biết sau này có thể cất cánh bay ra khỏi vũng bùn Đạo Kiều hay không.

Đang nghĩ ngợi, Hoa Sùng chợt nghe nhóm các bà thím đã chuyển đề tài sang chuyện nhà Khâu Đại Khuê.

“Ông lão Khâu đúng là xui xẻo, đang yên đang lành, thì sau nhà lại có người chết.” Bà béo ai oán, nhưng giọng điệu thì lại như đang vui sướng khi thấy người khác gặp họa, “Ông lão kiêng kỵ nhất chuyện này đó, chắc lại đè Khâu Đại Khuê ra mắng chửi nữa.”

“Việc này cũng đâu phải lỗi của Khâu Đại Khuê? Nếu nó không phát hiện thì để lâu cũng có người khác thấy, mà dù ai thấy thì cái xác cũng nằm sau nhà nó thôi.”

“Thì biết là như vậy, nhưng nếu tôi là ông lão Khâu, tôi cũng thấy Khâu Đại Khuê quá xui xẻo đi.” Bà béo vặn vẹo eo, khoé miệng trề xuống đến tận cằm. “Khâu Đại Khuê chắc chắn bị hù sợ chết, chứ không, sao nó thấy mà cũng không dám báo cảnh sát.”

“Mà Khâu Đại Khuê tính ra cũng tội nghiệp ghê, nhìn nhỏ đó, chắc chắn nó lại nhớ đến vợ nó.”

“Đúng rồi. Vợ chết sớm, ông lão Khâu còn xấu tính, nửa đời sau ai còn dám cưới Khâu Đại Khuê.”

Hoa Sùng ngồi xổm một lúc chân đã tê rần, anh đứng dậy duỗi chân, đến gần nhóm bốn bà tám chuyện, tặc lưỡi hề hề hỏi, “Cho hỏi các dì đang nói về cái người tìm thấy thi thể phải không? Nhà chú đó có người chết à?”

Các bà lập tức cảnh giác, nhưng thấy anh mặc đồ và cử chỉ cũng không khác người khu vực này lắm, mới lại thả lỏng. “Chàng trai trẻ, sao trước giờ chưa gặp qua cậu?”

“Sao không nhỉ, cháu nhìn thấy các dì mà.” Hoa Sùng chỉ tay vào hẻm nhỏ đối diện, “Nhà cháu ở trong này nè.”

Các bà thím nhìn nhau một lúc rồi lại tiếp tục tám chuyện. Hoa Sùng ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, cũng biết được vợ Khâu Đại Khuê, bà Phó Lị, chết vì ung thư cổ tử cung.

Bà béo quả là cái loa phát thanh xóm Đạo Kiều, chuyện nhà người ta mà kể làu làu như nhà bà, chuyện Phó Lị bệnh như thế nào, thế nào mà chết bà kể tường tận như chính bà trải qua.

“Phó Lị ở nông thôn lên, nghèo lắm, chỉ cưới được Khâu Đại Khuê thôi. Tôi nghe nói lúc vừa cưới, đi siêu âm tử cung là thấy có u xơ rồi. Lúc đó bác sĩ đòi mổ, mà ông lão Khâu không cho, nói là mổ xong sau này khó đẻ con.”

Hoa Sùng không hiểu: “Cắt bỏ khối u đâu có ảnh hưởng đến khả năng sinh đẻ?”

“Xuỳ xuỳ, cháu thì biết cái gì?” Bà béo như bị mất quyền uy, phất phất tay ra hiệu Hoa Sùng im lặng rồi tiếp tục kể, “Không mổ, sau đó ít lâu thì nó mang thai, sinh con ra lành lặn, nhưng sau đó lại đến bệnh viện kiểm tra…” Bà béo vung hai tay, “Thì đổ nợ luôn, là ung thư tử cung!”

Chuyện phía sau rất dễ đoán được, phí trị liệu ung thư Khâu Đại Khuê không kham nổi. Phó Lị ở bệnh viện vài ngày thì làm thủ tục xuất viện, nói là về dùng thuốc đông y gia truyền chữa trị, nhưng thực chất là nằm chờ chết. Không bao lâu sau, cô ấy không chịu nổi nữa, cắt cổ tay tự sát.”

“Tự sát?” Hoa Sùng hỏi, “Là tự sát thật sao?”

“Ha ha ha!” Bà béo cười rộ lên. “Thằng nhóc này cũng đa nghi nhỉ. Nhưng mà đúng là tự sát đó, điều tra rồi. Tuy ông lão Khâu xấu tính thật, nhưng chẳng cần thiết đi giết hại đứa con dâu chẳng còn sống được bao lâu đâu.”

Hoa Sùng cười cười thân thiện, ngồi nghe các bà tán dóc thêm một chút rồi lấy cớ có việc rời đi.

Mặc cái bộ quần áo 100% polyester như mặc nhựa thế này vốn là để đi nghe xem có manh mối nào về Từ Ngọc Kiều không, ai ngờ lại nghe được chuyện nhà Khâu Đại Khuê có người vợ ung thư rồi tự sát.

Lúc đó Khâu Đại Khuê thấy thi thể thì không báo ngay cho cảnh sát, ngày đó nói chuyện cũng thấy ông ta rất lo sợ cái gì đó, một là Khâu Đại Khuê có liên quan đến cái chết của Từ Ngọc Kiều, cố tình hô to để người dân xung quanh ùn tới phá hư hiện trường, hai là có uẩn khúc trong cái chết của Phó Lị, làm Khâu Đại Khuê không dám đối mặt với cảnh sát.

Hoa Sùng không nghĩ được ra khả năng thứ ba, ngay cả khả năng thứ nhất cũng thấy có chút gượng ép.

Đúng lúc đó di động trong túi quần thể dục Adadis vang lên.

“Ông Hoa!” Khúc Trị kêu, “Tổ trưởng Hoa, bên này có vài manh mối nhỏ, anh đang ở đâu đó!”

“Hẻm 4, nói địa chỉ tôi tới ngay.”

Hoa Sùng vừa đến bãi đất hoang thì một đám đội viên đã trợn mắt há hốc mồm nhìn anh.

Đầu lưỡi Trương Mậu líu lại, “Tổ..tổ…tổ..tổ trưởng!!! Anh tìm ở đâu nguyên bộ đồ hàng nhái này vậy?”

Hoa Sùng cúi đầu nhìn nhìn, nghĩ cũng hơi dị nhưng đâu đến nỗi mà mấy đứa này coi anh như yêu quái hiện hình vậy.

Khúc Trị bước nhanh đến, nói nhỏ: “Anh mau chạy đi đổi đồ giùm em cái.”

Hoa Sùng buồn cười, “Sao thế, ảnh hưởng mỹ quan đô thị lắm à?”

“Anh ở chỗ này có khoả thân cũng chả ảnh hưởng.” Khúc Trị cười há há, “Nhưng mà anh không thay thì lát nữa đừng có hối hận nha.”

“Có gì thì khai ra mau đừng vòng vo.”

Khúc Trị cao giọng nói, “Hôm qua có cậu đồng sự mới đến làm đó.”

“Ừ đúng rồi còn mời cậu ăn hàu.” Hoa Sùng nói.

“Ừm, đồng sự mới hôm nay cũng mặc nguyên một bộ đồ giống y chang anh vậy, có điều người ta mặc đồ chính hãng, Adidas chứ không phải Adadis.”

Hoa Sùng: “….. Bà mẹ, sao không nói sớm!”

Khúc Trị vô tội, “Thì em đang nói nè đó thôi!”

Hoa Sùng không phải khoả thân đến, anh có mang theo quần áo, đang chuẩn bị chạy đi thay thì đã nghe có người gọi: “Anh Liễu, ở đây này!”

Nửa phút sau, Liễu Chí Tần một thân Adidas và Hoa Sùng một thân Adadis đứng cách nhau vài bước, im lặng nhìn nhau.

=]]]]]]]] Bộ đồ Adidas là mấy bộ kiểu này nè =]]]]] 

Liễu Chí Tần cong khoé môi, không nói gì, nhưng mắt thì dính chặt lên người Hoa Sùng.

Bị một đám cấp dưới vây quanh, Hoa Sùng không thể nổi giận, bèn đưa tay vỗ vỗ vai Liễu Chí Tần, “Ra trận phụ tử binh, sơn trại đồng đội tình. Bộ quần áo này cũng tốt nhỉ, mua sỉ mấy bộ về cho anh em, mỗi lần ra ngoài điều tra thì mặc luôn khỏi cần lăn tăn mặc gì cải trang.”

Một đám cấp dưới rên nhẹ, Hoa Sùng nhân cơ hội chọt Khúc Trị, “Có phát hiện gì mới, kể anh nghe xem nào.”

Liễu Chí Tần nhẹ nhàng buông tay Hoa Sùng ra, lùi một bước về bên cạnh. Khúc Trị mặt mày nghiêm túc nói, “Tang Hải nếu không phải là hung thủ thì mọi đầu mối đều không còn, em phải điều tra từ đầu. Em đến mấy hộ nhà gần đây khua môi múa mép, vốn muốn hỏi xem có phát hiện được người nào khả nghi nữa không, kết quả lại hỏi ra một việc khác.”

“Về Khâu Đại Khuê?”

Hoa Sùng và Liễu Chí Tần đồng thanh hỏi, xong còn ăn ý liếc đối phương một cái.

“Hai người…là anh em thất lạc à?” ( không, là vợ chồng đó =]]])

“Đừng nói nhảm nữa.” Hoa Sùng hỏi, “Khâu Đại Khuê làm sao vậy?”

“Khâu Đại Khuê nói phát hiện thi thể Từ Ngọc Kiều là vì nghe thấy mùi lạ.” Khúc Trị nói, “Nhưng lúc em hỏi, thì xung quanh không ai ngửi được mùi gì cả. Có khả năng Khâu Đại Khuê đã nói dối.”

Lời tác giả:

Có người hỏi tôi tại sao Pháp y biết Từ Ngọc Kiều là chết rồi mới bị cưỡng hiếp, mà không phải bị cưỡng hiếp trước khi chết. Bộ truyện này vì không phải là về pháp y, nên chỉ viết về kết luận khám nghiệm tử thi, không ghi rõ quá trình, nhưng vì có bạn đọc thắc mắc nên tôi sẽ giải đáp. Pháp y phân biệt bị quan hệ tình dục trước và sau khi chết dựa vào chất nhầy trong âm hộ. Nếu quan hệ trước khi chết, trong âm hộ sẽ có chất nhầy tiết ra trong quá trình quan hệ, còn sau khi chết, trong âm hộ sẽ không có.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN