Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em
Phần 21
YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 21
Lần thứ hai vào đơn vị gặp hắn. Không phải một mình hắn, hay vài ba người như hôm trước. Hôm nay, rất nhiều người đàn ông từ trung trung đến trẻ tuổi đang ngồi nói chuyện bên bàn rượu. Vẫn là bàn rượu nhưng hôm nay có thêm hai người con gái cũng là người yêu vào đây thăm.
Cô khép nép đi vào, Chào rồi ngoan ngoãn ngồi vào chỗ. Hắn vẫn làm nhiệm vụ uống một ly rưỡi chào sân. Sau khi uống cạn ly rượu, mới quay sang nhìn cô tủm tỉm cười rồi đưa tay sang nắm tay cô đặt lên đùi mình.
-Chú Phong giới thiệu bạn đi nào.
-Dạ. Đây là Lan bạn em. Lần trước qua chơi mà các anh đi tranh thủ.
-Vậy hả. Lan sinh năm bao nhiêu.
Bộ đội vô tư lắm. Không hề biết hỏi tuổi con gái là làm cho người ta tự ái. Cho nên cô ngập ngừng.
-Em…
-Người yêu em hơn em 3 tuổi.
Hắn cướp lời luôn. Cô ngại đỏ mặt.
-Nhìn cũng không hơn Phong đâu. Không cần ngại.
-Dạ.
-Nhà em ở đâu.
-Ở Hải Minh ạ.
-Vậy chú Phong phấn đấu sang năm hay năm nữa về Hải Minh.
-Mong các anh tạo điều kiện.
-Cái này do trên. Do cả chú cố gắng đến đâu nữa.
-Vì gia đình em… Em cố được anh ạ.
-Đấy… Yêu vào có khác. Mạnh mồm ghê. Mà chú tính bao giờ.
-Em chắc phải hơn năm nữa.
-Người ta có tuổi hơn mình thì xúc luôn đi.
-Từ từ cho ngấm cảnh yêu bộ đội đã anh ạ. Không có lại bảo anh em mình lừa.
-Haha…
Cả hội cười ầm lên. Mọi người giao lưu, tâm sự bằng rượu. Mấy đôi tình nhân ngồi bên nhau quấn quýt không rời. Hắn cũng nắm tay cô. Nhẹ nhàng nhìn vào mắt. Thơm lên tay. Quấn quýt từng giây phút không rời cô bước nào.
Vì giờ đông người hơn, và nhiều lãnh đạo hơn, cho nên cô cũng phải uống nhiều hơn.
Lần đầu tiên say đến như vậy. Cô loạng choạng bước. Phòng hắn ở cuối hành lang. Hắn rìu cô một quãng rồi cũng mất kiên nhẫn. Cúi xuống vòng tay nhấc bổng cô lên. Cô như một đứa trẻ, tay vòng qua cổ hắn. Gục đầu vào vai. Hắn siết chặt vòng tay mang cô vào phòng. Nhẹ nhàng đặt xuống thủ thỉ.
-Uống nước không.
Cô lắc đầu. Khẽ ra hiệu cho hắn là cô muốn cho cái thứ men nồng ra khỏi cơ thể.
Hắn hiểu ý.
-Chờ chút.
Hắn đứng lên. Cô túm áo.
-Tôi lấy chậu.
-Đi ra…
Hắn hiểu ra. Rìu cô đi ra, hay đúng hơn là một tay nhấc cô ra đó. Sau khi cho xong nửa lít rượu ra khỏi dạ dày thì cơ thể cô cũng mềm nhũn. Hắn đứng bên cạnh, vỗ lưng từ nãy rồi vén tóc, rồi lau mặt. Ánh mắt nhìn cô áy náy.
-Xin lỗi em, vất vả rồi.
Hắn lại một tay nhấc cô vào giường. Giờ nằm xuống mắt lờ đờ. Đầu óc quay cuồng. Tự nhiên lại thấy tủi cái thân. Từ nãy cứ tự ái vì mình nhiều tuổi hơn hắn. Giờ có tí men vào. Tâm tình càng lúc càng dở. Muốn làm nũng như một đứa trẻ. Cô đánh vào tay hắn.
-Gì thế.
-Đã bảo là đừng có thích người ta rồi. Người ta già rồi. Để mọi người cứ hỏi bao nhiêu tuổi ngại chết.
-Bao nhiêu thì bao quan trọng gì.
-Mình không quan trọng nhưng người ta tự ái.
-Sao phải tự ái. Kệ họ.
-Mình sống cho mình chứ có sống chó ai đâu.
-Đáng ra em còn phải tự hào, vì có trai trẻ theo đuổi.
Hắn cúi xuống Thơm lên trán cô.
-Để xuống làm cho cốc chanh đường nhé. Nhanh khỏi thôi.
Hắn nắm tay cô rồi đặt xuống giường. Nhưng cô không nghe mà nắm tay hắn chặt lại.
-Đừng đi.
Ánh mắt dại đi vì rượu khiến hắn tủm tỉm cười.
-Pha nước uống thôi mà.
-Không.
Hắn cười cái nữa rồi cúi xuống Thơm mấy cái vì thấy người ta đáng yêu. Cô tiện tay vòng qua cổ hắn siết chặt.
-Đừng đi đâu cả. Đừng đi.
Giọng nói mè nheo, giờ làm nũng như đứa trẻ mất rồi.
-Vậy hai đứa mình ôm nhau trên giường là người ta không hứa sẽ nằm im đâu đấy.
-Kệ…
Giờ say rồi. Cô chả biết cái gì cả. Liều lĩnh bất chấp hết.
Tay vẫn không rời cổ hắn. Nên hắn ghé sát lại thơm cô rồi nằm xuống. Khẽ đẩy cô vào rồi vòng tay ôm lấy, rúc vào ngực cô.
-Từ sau cấm uống.
-Kệ… Vui mà.
-Nằm cạnh đây mới vui thôi nhé.
-Cạnh ai cũng vui hết.
-Đấm cho bây giờ.
Hắn đưa tay bóp ngực cái rồi ngước lên rủ rê.
-Hay mình làm cái cho giải rượu đi.
-Cái gì.
-Cái này.
Hắn đưa tay cô chạm vào thằng em lớn tướng nằm trong mấy lớp quần. Cô đỏ mặt.
-Đừng có mà nghĩ người ta dễ dãi. Thử động vào xem… Chết…
Hắn cười. Xoa tóc xoa lưng cho cô chứ không tranh thủ rủ rê quan hệ nữa. Siết chặt cô vào lòng rồi cả hai nhắm mắt ngủ một mạch đến chiều. Khi mọi người ý ới gọi nhau đi chơi thể thao mới mở mắt.
Thấy hắn ngay sát bên. Cô ngại ngùng, nép khuôn mặt mình vào ngực hắn. Hắn kéo ra rồi thơm lên trán và trêu cô.
-Tỉnh rồi hả. May quá. Lúc nãy say suýt hấp diêm người ta.
-Chém… Đây nói gì đây còn nhớ nhé.
-Thế nói gì… Nhớ xem nào.
Cô nói chung là chỉ mang máng. Nhớ được khúc hắn hôn với sờ chứ chưa đến đoạn đi xa hơn nên tủm tỉm.
-Chưa làm gì đâu nhá.
-Ai bảo. Hôn người ta, sờ người ta.
-Sờ đâu mà sờ.
-Chả…. Sờ cho nó tỉnh rồi đây này.
Hắn siết cô chặt. Cô ngại mà co tay lên giữ ngực mình sợ hắn lại nổi cơn dê.
-Đừng….
-Muốn lắm nhưng mà thôi.
Cô nhìn hắn tò mò.
-Có người ngoài kia, với cả… Để người ta tự nguyện vẫn hơn.
Cô cười cảm kích… Hắn thơm lên tóc cô.
-Dậy rửa mặt rồi mình đi về.
-Uh.
Cô dậy thu dọn đồ rồi vào phòng tắm. Đến lúc xong đi ra hắn đã quần áo chỉnh tề. Cô bất ngờ bước lại.
-Sao vậy.
-Mình về.
-Hai người á.
-Uh. Anh xin được ra ngoài mà.
-Làm gì.
-Thì đưa người yêu đi chơi. Chứ lâu không quan tâm thì người ta chán mình mất.
-Nhưng mà…
Cô ngập ngừng
-Sao… Em không muốn đi chơi à.
-Về bán hàng. Để mẹ bán từ sáng rồi.
-Đông khách quá hả.
-Lúc nào cũng vậy. Giờ chiều là đông nhất.
-Vậy tôi sẽ đưa em về nhà.
-Thế ai đưa Phong về.
-Em lo xa quá. Hải Minh cũng là sân nhà tôi.
-Để tôi chở em về. Rồi tiện đi tranh thủ tí.
-Đi tranh thủ là gì.
-Là về với vợ. Hay thời gian để người ta giải quyết một số chuyện cá nhân.
-Vậy à..
-Em lấy chồng bộ đội sẽ biết một vài nguyên tắc cơ bản.
Hắn tiến lại gần cô. Cô ngước lên. Bóng dáng cao lớn vững chãi. Nụ cười hiền và ánh mắt ấm áp. Cô rung động lắm. Thấy bồi hồi mà hỏi lại.
-Nguyên tắc gì cơ.
-Yêu xa, vì chúng tôi hay phải đi công tác dài ngày.
-Gì nữa.
-Những ngày chồng không có nhà thì phải mạnh mẽ như đàn ông còn có nhà thì yếu đuối như phụ nữ.
Cô bật cười.
-Còn nữa không.
-Còn.
-Gì.
-Biết sắp xếp công việc. Để ngày nghỉ của chồng, cũng là ngày nghỉ của em.
-Nghỉ làm gì.
Cô hiểu ý. Nhưng vẫn hỏi lại.
-Để sản xuất thêm trẻ con. Nhà có đứa con gái rồi. Giờ thêm hai đứa nữa cho đông vui.
-Thôi. Mất dáng lắm.
-Mất hay không là do mình tập luyện. Ăn uống. Chứ tôi cũng không quá quan trọng. Ngoại hình rồi cũng sẽ thay đổi nên cuối cùng chúng ta vẫn Sống bằng con người nhau thôi.
Cô cười. Hắn với tay cầm đồ cho cô rồi cúi xuống hôn nhanh một cái lên môi.
-Về đi.
Hắn nắm tay dắt cô đi không ngại những ánh mắt nhìn vào hai đứa. Không biết cô có già hơn hắn nhiều không nữa. Cô ngại.
-Phong… Phong… Em nào đấy.
-Vợ em…
Hắn tươi hớn khoe khoang.
-Cưới đâu mà gọi vợ.
-Thì cứ gọi trước đi khỏi bỡ ngỡ.
-Chú hay thật. Cô hôm qua chú cũng nói thế. Nay lại đến cô này.
Hắn cười gãi đầu quay lại nhìn cô. Rồi quay sang hùa vào.
-Bác buồn cười. Bác cứ đốt nhà em. Cô hôm qua là em gái mưa. Còn mai có em gái nắng.
-Còn cô này.
-Cô này là cột chống sét nhà em.
Hắn khúc khích cười. Dáng vẻ vẫn thanh niên vô tư chứ chưa kiểu nghiêm túc trưởng thành như người đối diện.
-Thôi em xin phép đi có tí việc.
-Trưa ở đây đúng không.
-Vâng.
-Thế thì…
-Chưa làm ăn được gì…
-Ờ… Vậy đi đi.
Hắn dắt cô theo, cô chỉ kịp chào rồi theo hắn xuống nhà xe. Hai đứa chở nhau về Hải Minh.
Suốt con đường nghe hắn véo von kể chuyện thời trẻ con của mình. Thoáng cái đã đến đầu Hải Minh. Cô ngập ngừng.
-Biết đường không.
-Đường về đơn vị thì biết còn đường về nhà vợ thì chưa.
-Về cửa hàng thôi nhé.
-Uh.
-Nhưng đừng có làm gì không hàng xóm quanh đó họ dị nghị.
-Uh. Biết vợ ở đâu. Công việc thế nào là OK rồi.
Hắn thở dài…
-Cứ từ từ rồi tính tiếp.
Cô chỉ cho hắn đường ra chợ. Cửa hàng cô ngay đầu đường vào chợ. Không nhỏ và rất sạch sẽ. Nhưng khi vừa leo xuống khỏi xe thì giật mình khi nghe tiếng nói ngay sau lưng.
-Đcmm… Thằng này là thằng nào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!