Ngược Gió
Phần 5
Truyện ngắn: Ngược gió
Tác giả: Thảo Phương
Trong thời gian anh thu xếp để đi học cao học trên Hà Nội. Anh tìm được con gái về và nói chuyện với nó, anh cũng dặn dò bà nội quan tâm đến nó nhiều hơn. Cuối cùng thì con bé cũng bắt đầu nghe lời anh. Nó chịu khó ngồi học. Anh tuy nghiêm khắc nhưng lại rất yêu con, quan tâm đến con và cũng nói chuyện với con nhiều. Anh cảm thấy anh đã không làm tròn nghĩa vụ và trách nhiệm làm bố. Con gái lớn của anh cũng da dáng lắm rồi, biết yêu rồi, có người để ý đến rồi. Vì vậy anh cũng mua một số sách giới tính và dặn dò con cho con hiểu. Thấy bố quan tâm thế thì con gái cũng không cãi bố nữa, chịu khó học hành hơn. Anh cũng yên tâm hơn.
Đến thời gian nhập học, anh làm thủ tục nhập học và cũng thuê nhà xong xuôi, đi học được khoảng 1 tuần, anh sắp xếp mọi việc ổn thỏa. Anh tuy làm Phó giám đốc nhưng lại phụ trách kinh doanh nên rất bận rộn. Anh vẫn phải điều khiển từ xa vì công việc ở công ty của anh rất nhiều việc. Dù anh vắng mặt nhưng công việc vẫn phải xử lý bình thường, anh không được nghỉ ngơi. Khi mọi việc đã đi vào quy củ, anh nhấc máy lên gọi điện thoại cho cô giáo nhỏ. Chờ một lát mới có người ra nghe, giọng nhẹ nhàng ở đầu dây khiến anh có phần hồi hộp:
Alo, tôi Hà nghe đây ạ.
Chào cô giáo, có nhận ra tôi không?
À, chào anh, em nhận ra chứ! Anh đi học rồi à?
Ừm, sao em biết anh lên học rồi vậy?
Vì thời gian này trường nào cũng học rồi mà. Anh lên lâu chưa ạ?
Anh học được 1 tuần rồi. Gần hết một môn rồi, haha!
Vậy à, chúc mừng anh. Vậy anh gọi điện thông báo cho em hay có việc gì không ạ?
À,… anh đòi nợ một bữa khao như có người đã hứa!
À, hihi, vâng, vậy em sẽ mời anh một bữa, anh thu xếp thời gian đi ạ!
Ok, được, vậy tối thứ 5 này nhé! Hôm nay là thứ 2 rồi, ngày giờ và địa điểm anh sẽ nói sau nhé, nhưng chắc chắn là tối thứ 5 gặp lại cô giáo nhé!
Dạ, được anh ạ. Em cảm ơn anh, chúc mừng anh nha! em chào anh ạ!
Ừ tạm biệt.
Cúp máy xong nó vui nhày chân sáo đi về. Nó thấy hơi bị kích động, vui hơi quá thì phải. Ờ, sao lại thế, nó thấy hơi là lạ, nhưng rồi tặc lưỡi chắc là đang nghĩ linh tinh, vớ vẩn. Nó thắc mắc và nhờ lại một chút quá khứ của nó. Nó cũng đã từng yêu rồi, nhưng lần trước nó không giống như thế. Lần trước nó rất điềm tĩnh, không vồ vập, không hồi hộp quá, chỉ thấy có vui một chút, có thích một chút. Nhưng lần này rất khác. Năm nay nó đã qua 23 mùa hoa loa kèn rồi, năm 20 tuổi, nó đã rung động đầu đời vì một người nhưng cũng chỉ ngắn ngủi chưa đầy 1 năm thì nó đã phải chia tay với một lý do lãng xẹt. Nó bị cướp trên giàn mướp một cách ngon lành. Nó cũng đau lòng, cũng buồn nhưng nó lại cảm thấy thanh thản và không cố chấp bởi vì có lẽ tình yêu đó chỉ là những xúc cảm đầu đời, không quá mãnh liệt, không quá luyến tiếc. Có thể nó cũng chưa yêu sâu sắc hoặc chưa có gì ràng buộc. Nó rất buồn khi dứt điểm đoạn tình cảm đó nhưng cũng không quá bi đát. Nó không yêu thêm ai suốt mấy năm còn lại của đại học. Nó chỉ miệt mài đi dạy và học thôi. Nó sợ tình yêu rồi, nó cũng chẳng tin đàn ông lắm, có bao nhiêu người đến tán tỉnh nó nhưng nó cũng không thấy có xúc cảm, cũng không thấy thích, chỉ thấy rắc rối và phiền phức. Nó xác định rồi, nó sẽ yêu khi đi làm và lấy thôi, nó không yêu lung tung. Chẳng có thứ gì khiến nó phải bận lòng. Thỉnh thoảng thấy bạn bè có đôi lứa thì nó cũng chạnh lòng. Mọi người cũng nói tình yêu sinh viên thì không có kết quả nên cứ yêu cho vui vậy thôi, sau này ra trường đi làm lấy chồng và yên ổn. Nó cũng mong muốn cuộc sống bình an như thế chứ không thích quá sóng gió. Nó hiền lành và an phận thế thôi. Mọi người còn trêu nó là có trái tim thép.
Tối về, nó nằm nghĩ lại kỷ niệm đã đi vào quá khứ. Thật ra, nó nghĩ chắc chưa ai có đủ bản lĩnh để nó rung động. Nó khá tự tin trong công việc và tính tình ôn hòa cho nên nó rất được nhiều người yêu mến. Vì vậy cứ duy trì những tình bạn tốt là được rồi, chẳng oán giận, chẳng ghen tuông, chẳng có nhu cầu gì ghê gớm. Có đứa nói lóng những ngôn từ yêu đương kiểu như: “mút ốc”, “ăn kem”, “cầm súng” nó đều ngơ ngác, nó không hiểu, cả lũ bạn của nó cười lăn cười bò ra. Bảo nó là “Mán về thành phố”, “cô gái ngây thơ”. Nó không quan tâm, nó vẫn là xử nữ mà lị. Kệ, nó có thể bàng quan trước tất cả. Việc nó ưu tiên bây giờ là thi cao học, nó thích dạy ở quê chứ nó không muốn sống ở Hà Nội. Ở đây có quá nhiều cám dỗ, có quá nhiều bon chen, con người ở đây thật là ích kỷ, mưu mô, thủ đoạn cho nên nó sợ lắm. Nó sống chân thật quen rồi cho nên nó chỉ ở đây học xong là về quê, yên tâm lấy chồng thôi. Nó là con gái ngoan của bố mẹ, chỉ tập trung vào học thôi. Vì vậy, nó giữ trái tim không rung động suốt 3 năm nay, kể từ khi chia tay tình đầu năm 20 tuổi. Người bạn trai cũ của nó (tên Luân) cũng đau khổ và nhiều lần muốn nối lại nhưng mà nó không đồng ý bởi vì nó hiểu không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông, khi cảm xúc đã không còn nguyên vẹn thì cứ để nó dang dở đi, tình yêu ấy là ký ức đẹp đẽ. Chính vì hắn muốn chinh phục nó không được nên luôn mơ ước và cho rằng nó là tốt nhất. Sau này, hắn đã yêu thêm rất nhiều người khác, nhưng hắn vẫn chẳng quên được nó. Vì nó quá tốt. Nó quá tử tế. Kể cả cô bé Linh đã cướp hắn nhưng sau một thời gian khi cô bé đó vào học đại học, cô bé đó cũng chán hắn vì thấy trái tim của hắn không dành cho cô nên cô cũng tự thấy không nên giữ hắn bên cô, và cô chủ động chia tay Luân, cô có viết bức thư xin lỗi Hà và thú nhận là tình yêu không thể cưỡng cầu. Cô ta đã gặp mặt Hà một lần và đã tâm sự rất nhiều, có lẽ cô bé đó đã lớn và trưởng thành và thấy những gì cô đối xử rất trẻ con nên cô thấy xấu hổ. Nó nghe cũng chỉ cười hiền, nó chẳng oán hận cô bé ấy. Dù sao cô ấy dám yêu, dám hận và dám từ bỏ. Cô bé đó dám nhận lỗi với nó thế là đủ rồi. Chắc cô bé đó có những vết thương lòng sâu lắm, người đáng trách vẫn là đàn ông. Nên nó đã tha thứ cho cô bé đó từ lâu rồi. Ai cũng bảo nó thánh thiện nhưng không phải, bởi vì nó thấy tha thứ thì dễ sống hơn, cuộc sống thấy tươi đẹp hơn. Ôm oán hận thì chỉ thấy mệt và phiền muộn. Tha thứ cho người khác chính là tha thứ cho chính tâm hồn của mình. Vì vậy nó thấy sống khá thanh thản và thoải mái.
Nó cứ nằm nghĩ về những chuyện đã qua mà không biết đồng hồ đã chỉ 3 giờ sáng. Nó nhắm mắt và ngủ, trong giấc mơ cứ chập chờn bóng dáng của người đàn ông nó không nhìn rõ mặt. Nó cũng không rõ là ai, chỉ thấy người đó cứ quen quen và cầm tay nó dắt đi. Nó tỉnh dậy thì đã là 6g15 sáng, nó thấy thắc mắc vì tại sao lại có giấc mơ kỳ lạ thế!
Đến hẹn tối thứ 5, nó tắm giặt và mặc bộ quần áo chỉnh tề: quần tây, áo sơ mi màu xanh nhạt và đóng thùng. Nó vẫn giản dị, nó chưa từng mặc váy bao giờ. Nó thấy không quen và nó cũng không trang điểm, chỉ thỉnh thoảng đắp mặt nạ dưa leo hoặc mặt nạ trứng gà mật ong thôi. Làn da của nó không quá trắng mịn nhưng cũng sáng và khỏe, hồng hào, không có mụn. Mái tóc mỏng đen nhánh và cắt ngang vai. Thỉnh thoảng nó cột tóc đuôi gà, nhín rất trẻ trung, khỏe khoắn nhưng cũng rất nữ tính, dịu dàng.
Nó chuẩn bị xong xuôi đi ra cổng thì đã thấy có taxi ngồi đợi, anh ngồi ghế sau mở cửa đi ra và mời nó vào ngồi xe. Nó chào hỏi xong và ngồi lên xe gần vị trí anh ngồi. Nó thấy hơi hồi hộp cho nên không nói nhiều như mọi lần. Nó cứ im lặng trong suốt thời gian cho đến khi xe dừng lại, anh bảo xuống xe. Nó và anh đi ra khỏi xe, anh trả tiền taxi xong thì mời nó vào trong quán. Cái quán cá ven hồ Tây. Quán có view rất đẹp, lịch sự, nó đang ngơ ngác, lần đầu tiên nó được vào những quán sang trọng như thế! Nó hơi e ngại, không biết có đắt không. Nếu đắt thì chắc đi cả tháng lương. Nó đang lo lắng thì anh chọn bàn và xếp ghế ra mời nó ngồi. Bây giờ mới thấy anh galang quá! Bây giờ nó mới nhìn kỹ anh, anh mặc quần tây tối màu và áo sơ mi màu trầm nhưng nhìn rất sang trọng, lịch sự. Nó chượt nhớ ra hình như đã gặp anh ở đâu rồi, cũng mặc bộ này. Nhất thời nó chưa nhớ ra. Nó cứ nhìn anh ngây ngốc, hình như đoán được nó đang nhìn thì anh e hèm một tiếng phá tan sự im lặng, làm nó giật mình trở lại thực tại:
Sao thế cô giáo? Mặt anh bị sao à?
À, không ạ, hihi, tại vì thấy có gì đó em chưa rõ lắm. Cứ như là sao sao ấy, em không giải thích được.
Sao, nghĩ về anh nhiều quá hay sao?
Hả? (Nó như bị đoán trúng tim đen, cái lão già này, cái gì cũng biết. Nó giật mình ngây ngốc).
Hả gì mà hả? Anh nhìn nó tủm tỉm cười.
Dạ, hình như … tối qua em mơ về anh thì phải, anh cũng mặc bộ này, … nó cứ mơ hồ không rõ lắm. (Nó ngượng ngùng đỏ mặt và thú nhận)
Haha, em mơ về anh à? Anh có làm gì không?
Dạ, không làm gì, hihi! (mặt nó đỏ nhừ như quả cà chua khi bị hỏi)
Thế hả, tiếc thế, sao lại không làm gì? (Anh ranh mãnh cười cười hỏi).
Chưa làm gì thì em tỉnh rồi, hihi! (Nó ngượng đáp lại).
Anh cầm thực đơn và hỏi tiếp:
Thế em muốn ăn gì?
Dạ em không biết đâu ạ, anh thích ăn gì thì cứ gọi, em dễ ăn lắm ạ.
Được rồi, vậy để anh tự đi chợ nhé!
Anh gọi món xong, lau đũa, lau bát, làm mọi việc rất thuần thục, nó cứ ngồi im nhìn anh. Hôm nay anh cứ như một con người khác. Hóa ra anh cũng chu đáo ghê đấy chứ! Nó thầm nghĩ nhưng không dám nói ra. Anh hỏi thêm:
Em muốn uống thêm gì không?
Dạ, em không ạ!
Hay uống thêm bia nhé! Vì hôm nay anh rất vui được gặp em.
Dạ, cũng được ạ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!