Ngược Gió - Phần 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
569


Ngược Gió


Phần 6


Tác giả: Thảo Phương

Ngồi một lát thì phục vụ bê ra từng món, chủ yếu là cá: cá nướng, cá canh, cá gỏi. Món gỏi cá phải cuốn mà nó chưa ăn cá gỏi bao giờ nên có hơi lúng túng, anh phải làm cho nó nên nó cứ ngại. Nhưng mùi vị rất ngon, quả thật toàn những món ăn ngon. Nó liếc nhìn thực đơn thì thấy anh chọn là món cá tầm. Nhìn giá mà nó giật hết cả mình.
Anh uống bia không giỏi lắm, anh mới uống 3 lon bia đã đỏ mặt. Anh bảo đó là điểm yếu của anh khi đi tiếp khách, anh thường phải nhờ trợ lý hoặc người đi cùng uống giúp vì uống không giỏi. Chỉ vài cốc là thấy khó chịu rồi. Anh đã thú nhận với cô bé như thế.
Vừa ăn, vừa uống, vừa nói chuyện, câu chuyện rôm rả hẳn. Anh thấy rất thích nói chuyện với cô bé này vì cô thông minh, hiểu chuyện và rất ngoan. Khi còn trẻ, anh rất thích con gái làm giáo viên, nhưng cuối cùng lại không được như ý nguyện. Chỉ tiếc mọi thứ muộn quá rồi. Anh biết vậy nhưng trong tim hình như có gì đó khiến anh cứ muốn gặp lại cô giáo nhỏ, mặc dù không rõ ràng nhưng mỗi lần gặp cô bé, anh lại thấy nhẹ lòng, bình yên và không muốn nghĩ đến điều gì khác. Từ bé, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác này với phụ nữ. Trước kia, khi anh học phổ thông, anh học cũng khá, cũng có thích một cô gái năm anh 17 tuổi, nhưng khi đó gặp nhau đã rất ngượng rồi. Khi anh đỗ đại học, cô gái đó đi làm công nhân và ở quê làm việc. Về sau, thấy anh cưới, cô ấy đã khóc rất nhiều, mãi mấy năm sau cô gái đó mới lấy chồng. Anh chưa hẹn ước gì cũng chưa kịp nói gì với cô gái đó, chỉ biết là cô ấy có lẽ đã yêu anh, còn anh cũng mới chỉ dừng lại việc thích thích. Nhưng lúc đó vì mải học nên cũng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ hôm anh lên Hà Nội học, trước khi đi, anh và cô gái đó gặp nhau, anh nắm tay cô và dặn ở nhà mạnh khỏe nhé, thế là đi! Ngày xưa ơi, đúng là thời thanh xuân có bao điều mơ ước, tất cả đã lùi vào dĩ vãng, bây giờ anh đã thành người có gia đình và đã có con. Mặc dù cuộc hôn nhân không hạnh phúc này nhưng anh cũng không cho phép mình làm khổ thêm ai nữa. Một mình anh đã đủ rồi! Anh như tỉnh lại sau những suy nghĩ triền miên khi Hà hỏi:
Anh có sao không? Có say không?
À, không say, chỉ thấy hơi khó chịu trong người.
Vậy anh đừng uống nữa ạ. Anh không uống được bia thì đừng nên uống nhiều.
Ừm, cảm ơn em, anh cũng thôi không uống nữa. Cảm ơn em, hôm nay anh rất vui.
Bình thường anh là người ít nói, nhưng hôm nay có tí bia vào, anh cởi mở hơn nhiều. Anh nói nhiều hơn, nó cũng hiểu con người của anh hơn. Nhưng tuyệt nhiên không bao giờ anh nhắc đến vợ, vì vậy nó cũng không dám hỏi. Nó thấy đó là chuyện riêng tư của anh. Nhưng anh nhắc đến con gái của anh. Nó đang tuổi dở hơi nên nó rất bướng và rất nghịch. Nó cũng biết chút ít về tâm sinh lý tuổi này nên có nói với anh những gì nó cho là hợp lý. Anh cũng gật gù, công nhận là nó nói đúng. Quả thật, anh nói ra được cũng thấy nhẹ lòng. Cứ như vậy, khi ăn xong, anh và nó lại ngồi uống nước, nói chuyện linh tinh. Không ai đả động đến chuyện riêng tư của nhau.
Khi thanh toán, nó đứng lên giành thanh toán thì anh đã thanh toán rồi, nó ngại quá và bảo bữa này nó mời mà. Anh bảo, anh đùa thôi chứ anh còn cảm ơn nó không hết. Nên để anh mời! Nó liếc nhìn thấy hóa đơn mà trợn tròn mắt, tận gần 3 triệu cơ á, sao lại đắt thế. Thời đó, tiền triệu là to lắm, 1 triệu có thể mua được 2 chỉ vàng. Nó cứ ngây ngốc nhìn anh áy náy vì đắt quá! Anh như hiểu được bảo không sao, anh đi tiếp khách còn mất gấp chục lần thế này. Mà chưa chắc đã có ý nghĩa, nếu ký hợp đồng thì không nói làm gì nhưng đôi khi chỉ xã giao đã phải chi như vậy rồi. Còn với người có giá trị như thế này, bữa ăn này có là gì đâu. Nghe anh nói thế nó cũng bớt áy náy.
Lúc về, anh có vẻ thấm bia rồi nên nói gả lả:
Hy vọng sẽ được mời em đi ăn cùng anh nhiều hơn khi anh học ở trên này. Em đừng ngại, anh chỉ muốn làm bạn và muốn nói chuyện với em thôi.
Vì sao ạ?
Vì em cho anh có cảm giác đáng tin cậy và yên bình, chân thật.
Vâng, cảm ơn anh. Nhưng em cũng hơi ngại, sợ mọi người hiểu nhầm.
Có gì mà ngại. Em quan tâm đến họ nói gì sao?
Không hẳn là thế mà em sợ có người hiểu nhầm thì không nên lắm.
Có phải em từ chối khéo anh không?
Không phải, nói chuyện với anh em cũng rất vui ạ. Em thấy làm bạn với người lón tuổi thấy rất tốt vì em học hỏi được rất nhiều.
Vậy thỉnh thoảng cho phép anh mời em đi ăn cho đỡ buồn nhé! Trên Hà Nội này anh có ít bạn thôi.
Vâng, nếu anh không ngại ạ.
Cuộc nói chuyện cũng tạm dừng lại và đến lúc cũng phải về. Cả hai chào nhau về mà có vẻ còn luyến tiếc. Nó vào phòng và nằm lên giường. Nó suy nghĩ về những điều anh chia sẻ rất đời thường mà không có vẻ gì nói dối, không màu mè. Anh cũng rất nghiêm túc, chừng mực, ăn nói cũng khá là nhẹ nhàng và tử tế. Vì vậy, có lẽ sẽ không sao cả. Lần sau nếu anh có mời đi ăn cơm thì có nên từ chối không nhỉ. Câu hỏi đó cứ quanh quẩn mãi trong đầu. Thôi kệ, có khi anh say thì hứng lên nói vậy, chứ lúc tỉnh lại chẳng nhớ nói gì đâu. Chậc, kệ thôi.
Anh chia tay nó về cứ cười một mình. Không hiểu sao bây giờ anh lại thích quan tâm đến cô bé đó. Cô ấy có xinh đâu, có quyến rũ đâu, thậm chí còn rất giản dị và chân thành. Hay chính cái bình dị, cái dịu dàng, lương thiện đó mà làm mình rung động nhỉ. Thật là kỳ lạ. Cơ mà không được, anh đã có gia đình. Thôi làm bạn cũng được, làm bạn thì có thể được nói chuyện thoải mái rồi. Cứ từ từ không cô bé đó lại sợ. Nhìn cô cứ mong manh và dễ bắt nạt. Cô ấy ngoan quá! Ước gì gặp em sớm hơn! Ước gì… Anh chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh thấy đầu hơi đau, nhưng anh vẫn nhớ những gì mình đã nói với cô bé. Anh cười một mình. Nhưng trong lòng vui vui. Ít nhất có người phụ nữ mình không ghét.
Một tuần sau, anh lại gọi cho nó mời đi ăn cơm. Anh thấy lâu lâu không nói chuyện với cô bé thì thấy thiêu thiếu. Muốn nhìn thấy khuôn mặt hiền hậu dễ thương của cô bé. Muốn nghe và muốn thấy cô bé cười. Cô bé đó cười rất tươi và rất đẹp.
Sau khi được nó nhận lời, chính anh cũng hồi hộp không kém. Và hôm nay anh chọn một quán ăn khá lãng mạn, có tên cùng với tên nó: Song Hà.
Cả hai cùng đến quán ăn Song Hà, nó ngạc nhiên nhìn anh không chớp mắt. Hôm nay anh mặc quần Jeans xanh và áo phông trắng đóng thùng khá trẻ trung, còn nó mặc quần bò xanh ống vảy áo phông trắng cũng đóng thùng. Không ai bảo ai nhưng nhìn như áo đôi. Anh thấy nó ngẩn ra thì cười bảo:
Sao em cứ đứng ngây ra thế?

(Còn tiếp)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN