Cả Đời Này Em Phải Trả Nợ Cho Tôi
Chương 11: Hai sự việc một người làm
Hai ngày sau, cũng chính là buổi thi cuối kì môn Lịch sử thế giới cổ- trung đại…
Tất cả sinh viên đều theo số báo danh ổn định chỗ ngồi, nhìn sơ một lượt, phòng thi dường như đã đủ. Nhưng không, ở chiếc bàn thứ tư bên tay phải sát cửa ra vào, chiếc bàn vẫn còn trống, sinh viên có số báo danh ngồi ở chiếc bàn ấy, vẫn chưa đến. Mạch Y Đình và Vệ Kỳ ngồi cách đó không xa, gương mặt không khỏi lo lắng liên tục nhìn về phía cửa ra vào giống như đang chờ đợi ai đó. Phải, chiếc bàn trống đó thuộc về số báo danh của Hoa Di Giai, gần đến giờ thi, cô vẫn chưa đến. Tất cả cặp sách, thiết bị di động đều đã để trên bục giảng, bây giờ muốn gọi điện cho Hoa Di Giai cũng là không thể.
Nhưng không lâu sau đó, gần đến giờ phát đề, ở phía cửa, Hoa Di Giai đã xuất hiện. Cô nhanh chóng bỏ túi xách lên bục giảng, đi đến chỗ bàn giáo viên nhận giấy làm bài rồi quay về bàn, ngồi xuống. Mạch Y Đình và Vệ Kỳ nhìn thấy Hoa Di Giai, thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngược lại, dù đã vào phòng thi căng thẳng vô cùng nhưng những sinh viên còn lại vẫn không ngừng dùng ánh mắt khác thường ấy nhìn cô. Họ đã nghe tin Giáo sư Bạch yêu cầu Hoa Di Giai nghỉ học, không ngờ sau bao chuyện cô vẫn mặt dầy đến trường tham gia buổi thi cuối kì. Mà cũng thật oan trái, giám thị của buổi thi ngày hôm nay lại là thầy Trình- người dính tin đồn chung với Hoa Di Giai, một hoàn cảnh khá ngượng ngùng, nhưng hai người họ không có chút biểu hiện kì lạ nào, cả hai xem đối phương như vô hình, không quen không biết.
Giám thị căn dặn vài lời, cuối cùng tiếng chuông báo hiệu vang lên, giờ làm bài bắt đầu. Thời gian dần dần trôi qua, có những bạn đã hoàn thành xong nộp bài trước rồi ra về. Đến khi thời gian sắp hết, trong phòng thi còn lại bốn người: Hoa Di Giai, Mạch Y Đình, Vệ Kỳ và Chung Hân Vy. Chuông báo hết giờ làm bài vang lên, bốn người đồng loạt đi đến bàn giáo viên ký tên nộp bài. Giáo sư Bạch là người nhận và tổng hợp bài còn Trình Hiên chỉ yên lặng đứng kế bên, từ đầu đến cuối ánh mắt anh chỉ đặt vào Hoa Di Giai. Kể từ lúc cô tỏ tình với anh và anh từ chối, từ đó trở đi cô và anh liền hạn chế đối mặt. Rồi hai ngày trước tin đồn thất thiệt kia tràn lan trên diễn đàn, anh cũng không còn nhìn thấy cô ở trường, sau đó mới nhận được tin Giáo sư Bạch yêu cầu Hoa Di Giai tạm thời ở nhà không đến trường. Nhìn Hoa Di Giai chỉ một thời gian mà thay đổi hẳn, cô gái thường ngày tràn đầy sức sống, vui vẻ giờ đây dường như trở nên trầm lặng hơn hẳn, trên mặt vẫn là nét buồn khó mà diễn tả thành lời, trong ánh mắt của Trình Hiên, một sự đau lòng nhẹ thoáng qua ngay cả anh cũng không biết.
“Đủ bài rồi, tôi và thầy Trình về phòng giáo viên trước, Chung Hân Vy, đem bài thi của sinh viên đến phòng cho tôi.”, Giáo sư Bạch cho tất cả bài thi vào một bìa cứng trong suốt, xoay mặt sang Chung Hân Vy dặn dò, cuối cùng cùng Trình Hiên rời khỏi phòng.
Chung Hân Vy nghe lời cầm lấy bài thi trên bàn, khẽ lướt nhìn Hoa Di Giai một chút rồi cũng theo hai người kia rời khỏi lớp.
“Vẫn chưa phân rõ thực hư mà Giáo sư Bạch đã muốn hất cẳng Di Giai rồi, nhìn thật chướng mắt mà. Nhìn Chung Hân Vy đi, cô ta cũng kiêu ngạo lên vài phần.”, Mạch Y Đình ngồi ở chiếc bàn ở dãy đầu tiên thu dọn đồ đạc, vừa làm vừa nói. Tuy nói sẽ điều tra rõ ràng nhưng nhìn hành động của Giáo sư Bạch đi, rõ ràng ngầm thừa nhận Hoa Di Giai sai, muốn tước quyền lớp trưởng của cô bạn của cô.
“Mặc kệ đi, Di Giai, cậu làm bài ổn chứ?”, Vệ Kỳ quan tâm hỏi. Cậu ta chỉ lo tin tức thất thiệt ấy sẽ ảnh hưởng Hoa Di Giai khiến cô không hoàn thành được bài thi như mong muốn.
“Cũng được.”. Hoa Di Giai mỉm cười đáp.
“Được rồi, bài thi cuối cùng cũng đã hoàn thành. Đi, tôi đãi hai cậu một chầu.”, Vệ Kỳ cầm lấy balo khoác ngược lên vai, cao giọng vui vẻ nói.
“Beefsteak gần trường, thế nào, ok chứ?”, Mạch Y Đình nhanh nhảu đề nghị. Nhà hàng đó mới mở, nghe nói ngon lắm, cô cũng muốn thử xem sao.
“Khá khen cho sự biết lựa chọn này.”, Vệ Kỳ nháy mắt không tiếc lời khen ngợi Mạch Y Đình. Nhà hàng đó tuy ngon nhưng giá cả rất chát, cậu ta đang hối hận có phải chê bản thân còn quá nhiều tiền hay không?
“Đa tạ, đa tạ.”, Mạch Y Đình cười lớn, lâu lâu mới có dịp được mời ăn như thế còn không biết nhanh tay nhanh chân chọn chỗ ăn cho xứng đáng hay sao?
Rồi điện thoại Vệ Kỳ ting lên một tiếng, cậu ta mở ra xem, nụ cười trên mặt cậu ta thoáng chốc biến mất, ngược lại là sự lạnh lẽo như tảng băng. Nhưng rất nhanh sau đó Vệ Kỳ thu lại vẻ mặt ấy, nở nụ cười như thường ngày nhìn về hai cô gái trước mặt, nói.
“Tôi chợt nhớ có việc một chút, hai người ra quán đợi tôi trước, tôi sẽ ra ngay.”
“Sẽ không cho bọn tôi leo cây chứ?”, Mạch Y Đình làm mặt nghi ngờ hỏi.
“Tất nhiên là không.”, Vệ Kỳ đáp.
Cuối cùng Mạch Y Đình khoác tay Hoa Di Giai rời khỏi phòng học. Vệ Kỳ không lâu sau đó cũng rời khỏi đây, rẽ phải, hướng về phòng giáo viên đi thẳng.
Cốc…cốc…
Vệ Kỳ đứng ở bên ngoài phòng làm việc của Trình Hiên, lịch sự gõ cửa.
“Vào đi.”
Trình Hiên ngồi ở bàn làm việc, trước mặt anh là tất cả bài thi lúc nãy, có lẽ anh đang phân ra theo yêu cầu của Giáo sư Bạch, anh chấm một nửa và ông ấy chấm một nửa. Và tất nhiên, bài của Hoa Di Giai phải nằm ở bên nửa mà Giáo sư Bạch chấm.
“Có chuyện gì sao?”, Trình Hiên hỏi.
“Em đến đây để nói với thầy một việc, nhưng trên đường đến em lại phát hiện ra thêm một chuyện cần phải nói nữa,”, Vệ Kỳ đáp, đôi mắt lạnh lùng của cậu ta dán chặt lên xấp bài thi đang nằm trên bàn làm việc của Trình Hiên.
“Chuyện về Hoa Di Giai?”, Trình Hiên cảm nhận thấy Vệ Kỳ đối với Hoa Di Giai có gì đó hơn cả tình bạn bè, mức độ cậu ta quan tâm đến cô khiến người khác không khỏi đặt nghi vấn. Và Trình Hiên biết, ngoài chuyện của Hoa Di Giai, giữa anh và Vệ Kỳ không có chuyện gì để trao đổi cả.
“Khi nào thì thầy giao bài cho Giáo sư Bạch chấm điểm?”, Vệ Kỳ hỏi một câu chẳng liên quan.
“Chuẩn bị.”, Trình Hiên đáp.
“Vậy thầy mở bài của Hoa Di Giai ra xem thử xem cậu ấy làm có tốt không?”, Vệ Kỳ nói.
“Bài thi không phải đọc sơ qua là có thể đánh giá tốt hay không.”, Trình Hiên thản nhiên đáp.
“Em chỉ lo bài của Hoa Di Giai chẳng có gì để đánh giá cả.”, Vệ Kỳ nói một câu khó hiểu.
Trình Hiên đưa mắt nhìn Vệ Kỳ, nhìn thấy sự kì lạ trong ánh mắt và lời nói của cậu ta, Trình Hiên không khỏi nghi hoặc. Tìm bài của Hoa Di Giai trong xấp bài thi mở ra, anh không khỏi bất ngờ, bàn tay nắm lấy góc giấy làm bài bỗng dưng siết nhẹ khiến góc giấy nhăn nhúm một chút.
“Có phải thầy rất bất ngờ không? Cả em và thầy đều biết năng lực của Hoa Di Giai, hơn nữa trong giờ thi cậu ấy đều cố hết sức của mình để hoàn thành, thế thì tại sao bài thi lại trống trơn thế kia?”, Vệ Kỳ thấp giọng nói, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bài thi trắng tinh không có một chữ nào nằm trong tay Trình Hiên, trong lòng dâng lên sự tức giận không hề nhỏ.
“Nếu là thầy chấm, em đảm bảo thầy sẽ không tin vào bài thi này là của Hoa Di Giai. Nhưng có lẽ người đó biết bài của cậu ấy sẽ chuyển qua cho Giáo sư Bạch, tin đồn trên diễn đàn khiến thầy ấy có định kiến với Hoa Di Giai, lại thêm bài cuối kì không trả về cho sinh viên xem, nếu có nhận điểm xấu bị rớt môn, Hoa Di Giai chỉ có thể ngồi yên chấp nhận.”, Vệ Kỳ biết động cơ của người hãm hại Hoa Di Giai, khẽ khen thầm một câu tính toán rất tỉ mỉ. Nếu không phải cậu ta vô tình nhìn thấy có lẽ không cứu được Hoa Di Giai lần này.
“Còn việc còn lại?”, không phải Vệ Kỳ muốn nói hai việc với Trình Hiên anh sao? Anh cũng muốn biết chuyện còn lại là thế nào?
“Xem ra, người này rất thù hận Hoa Di Giai. Cả tin đồn trên diễn đàn cùng bài thi lần này, đều muốn nhắm vào mỗi cậu ấy.”
Vệ Kỳ đi đến đặt một tờ giấy note lên trên bàn của Trình Hiên, trên giấy chính là dõng chữ của của cậu ta, chỉ là một dãy số dài. Người ngoài có thể nhìn vô sẽ chẳng hiểu gì, nhưng hai người này có lẽ đã hiểu dãy số này thể hiện điều gì.
Nói đến đây, cả Trình Hiên và Vệ Kỳ đều đã đoán ra ai chính là kẻ chủ mưu thật sự đứng đằng sau hãm hại Hoa Di Giai. Người đó không ai khác chính là Chung Hân Vy. Thật sự Vệ Kỳ không ngờ đến sẽ là cô ta, bên ngoài nhìn trong sáng, ngây thơ và hiền dịu như thế nhưng bên trong lại tính toán, âm mưu ác độc như vậy, khá khen cho sự che giấu bản chất của Chung Hân Vy. Sau khi thấy tin tức trên diễn đàn của trường, Vệ Kỳ đã nhờ một người bạn tìm ra địa chỉ IP xem ai là người đã tung tin ấy. Và kết quả thật bất ngờ, địa chỉ ấy lại là của Chung Hân Vy. Khi nãy Vệ Kỳ nhìn vào điện thoại chính là lúc nhận được kết quả này, anh vốn dĩ muốn đến tìm Trình Hiên để tố cáo nhưng không ngờ trên đường đi lại vô tình nhìn thấy Chung Hân Vy đang lén lút giở trò tráo đổi bài thi của Hoa Di Giai, anh cũng đã nhanh chóng chụp hình lại. Lần này, cô ta chạy không thoát rồi.
“Em muốn tôi đưa vật chứng này tố cáo Chung Hân Vy?”, Trình Hiên hỏi.
“Cả em và thầy đều biết lý do tại sao Chung Hân Vy hãm hại Hoa Di Giai. Em thiết nghĩ người buộc dây cũng nên là người tháo dây.”, Vệ Kỳ nói một câu đầy ẩn ý.
“….”, Trình Hiên chỉ im lặng, không nói gì cả.
“Còn một chuyện nữa em cũng muốn nói với thầy. Nếu thầy đã không có ý gì với Hoa Di Giai thì thầy nên nói rõ mọi chuyện, Hoa Di Giai thật sự chịu đả kích rất lớn. Em mong rằng thầy vì quá bận rộn với kì thi này nên chưa có thời gian giải quyết chứ không phải là thầy muốn hóa tin đồn này thành sự thật.”, Vệ Kỳ dừng lại một chút, đối mắt trực tiếp với Trình Hiên rồi khẳng định một câu cuối cùng.
“Em nhất định sẽ khiến Hoa Di Giai quên đi thầy, em nhất định sẽ làm được.”
…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!