Nam Phụ Làm Ấm Giường Cho Em
Chương 17
Bóng tối tràn ngập cả căn phòng, Tiêu Lạc khép hờ mắt. Tiếng máy móc vang lên
[Ký chủ, mức độ hoàn thành đã đạt 95%]
95%… sắp đến lúc nàng phải đi rồi.
Tiêu Lạc nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Tư Âm nhưng lòng nàng lại sáo rỗng đến lạ. Rốt cuộc nàng đã quên điều gì sao?
Dường như sự ăn ý giữa hai người khiến Tư Âm cảm nhận được sự bất an. Y ngày một quấn quýt nàng hơn, hầu như chẳng rời nàng nửa bước.
Tiêu Lạc dạo này cũng thường trâm ngâm hơn, nàng vẫn chần chừ không ra tay với Tịch Lộ Lộ. Còn một bước nữa thôi, nàng sẽ hoàn thành nhiệm vụ nhưng đồng thời nàng phải rời xa Tư Âm.
– “Hệ thống, đến khi nào ta mới tự quyết định thời gian ở lại?”-
[Hiện tại chủ nhân chỉ mới nâng hệ thống tới được 25% mà thôi, chưa thể quyết định được]
[Khi nào hệ thống đạt 100%, quyền lợi ở lại sẽ do người quyết định]
Nàng chua xót -“Ân”- một tiếng.
Tiêu Lạc nhắm mắt lại, quyết định quăng Tịch Lộ Lộ vào lầu xanh. Nàng phải nhanh chóng làm nhiệm vụ để nâng hệ thống. Nàng phải ở bên cạnh người mà nàng yêu thật lâu.
[Nhiệm vụ đạt 100%, ký chủ còn hai tháng để chuẩn bị rời khỏi đây]
Tiêu Lạc muốn dùng hai tháng cuối cùng này ở bên cạnh y.
Tư Âm vốn không hiểu tại sao Tiêu Lạc lại muốn đi du ngoạn nhưng y không từ chối. Miễn là tiểu thư của y muốn, dù đi vào cái chết y cũng đi.
Tư Âm đưa nàng đến thôn Đào Hoa – vùng quê quanh năm bao phủ bởi những cánh hoa hồng nhạt.
Y biết rằng Tiêu Lạc rất thích sự yên tĩnh, thích sự đắng chát của trà, thích những cuốn sách mà y mới xem được hai trang đã ngủ.
Cảm xúc y hiện tại là gì… yêu? Chưa đủ.
Hạnh phúc đơn giản nhất chính là ngày bên cạnh người mình yêu, được thưởng thức tách trà đắng nhưng chan chứa dụng tâm của người thương.
Tiêu Lạc muốn để y quyết định chuyến du ngoạn này, nhưng Tư Âm mãi mãi đưa nàng tới những nơi yên tĩnh, kèm theo luôn là thảo dược cùng lá bồ công anh.
Đây đều nơi nàng thích….
Màn đêm bao trùm cả bầu trời, những vì sao lấp lánh, dòng suối róc rách bên tai.
Tư Âm cùng Tiêu Lạc ngồi trên bãi cỏ ngắm trời cao.
Qua đêm này sẽ tròn hai tháng….
Nàng không muốn, thật lòng không muốn rời đi nhưng luật vẫn là luật.
Tư Âm ôm lấy nàng vào lòng, nâng niu bàn tay của nàng, giọng nỉ non -“Tiểu thư, nàng đừng rời xa ta”-
Lần này, Tiêu Lạc im lặng, nàng không đáp lại, nàng không muốn lừa dối người yêu. Nhưng nàng đau lòng, đau lòng khi người yêu biết sự thật…
Tiêu Lạc nhắm mắt lại, nở nụ cười chua xót -“Ân”- nàng vẫn không thể nói ra sự thật…
– “Tiểu thư…ta buồn ngủ”- Tư Âm rất muốn mở mắt nhưng y như bị thế lực nào đó chèn ép đồng tử
– “Ân…ngủ đi, ta ở đây”- Nàng giấu đi sự xót xa, trấn an y vào giấc ngủ
Tư Âm muốn nói gì đó nhưng đã không khống chế được mà chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Lạc nhẹ nhàng hôn lên môi y. Thủ thỉ bên tai y -“Chúng ta sẽ gặp lại, xin lỗi vì đã thất hứa”-
[Quá trình thoát ly thế giới bắt đầu]
~~~~~~~~~
Một lần nữa, Tiêu Lạc được đưa đến đại dương bao la, nàng đang đứng giữa tam giác quỷ trong truyền thuyết Bermuada.
Dưới tận đáy biển sâu thẳm, một lỗ đen khổng lồ không ngừng lưu động trong dòng nước. Nó mang một sức hút kinh khủng, nó như một com quái vật vô hình nuốt chửng tất cả.
Trung tâm của xoáy nước còn hiện ra một con mắt lớn, không ngừng chớp nháy, thuyền hay máy bay chạm vào lãnh địa của nó thì nó sẽ không ngừng chớp mắt tạo nên lực hút khổng lồ lôi kéo người sống lọt vào mắt nó.
Sau khi “ăn” một bữa no nê, mắt nó nhắm lại, sóng yên biển lặng, đôi mắt mang màu đất hòa cùng một với đáy biển. Không ai biết cả…
Tiêu Lạc thật không ngờ dưới đáy biển lại ẩn chứa con quái vật khổng lồ thế này. Thứ này còn ẩn mình trong đất đá, rốt cuộc nó là gì?
Tiêu Lạc còn đang tự hỏi thì nàng đã trở về khoảng không của hệ thống.
[Ký chủ, công trình nghiên cứu này tốt chứ?]
– “Rốt cuộc nó là gì?”- Bản tính của nhà khoa học là sống dậy
[Nói ra thì dài nhưng chung quy nó chính là hải quái được sinh ra từ vụ nổ của thiên thạch, rồi dung hòa thành một với thế giới ngày nay] – Hệ thống tiếp tục nói -[Ban đầu kích thước của nó rất lớn nhưng dần dà sự thay đổi khí hậu, thiên tai,… làm nó bị dồn xuống biển. Lâu dần dung nhập với đáy biển. Nhưng núi lửa dưới đáy biển phun trào lại một lần thu hẹp nó lại. Đến hiện tại chỉ còn một con mắt trong khu vực tam giác quỷ đó]
– “Nó lấy người làm thức ăn?”-
[Cũng có thể gọi là vậy, nó rất ham ngủ, chỉ khi nào đụng vào lãnh địa của nó thì nó mới thức giấc]
Tiêu Lạc mím môi, giới khoa học mà biết được chắc nổ tung mất.
[Ký chủ mời ngài thống kế số điểm]
– “Được”-
[Hoàn thành nhiệm vụ tối ưu được nhận 6 triệu điểm. Phí nâng cấp hệ thống lần này là 4 triệu với xác suất 50%. Ký chủ có muốn nâng không?]
– “Nâng cấp 5 triệu điểm”- Tiêu Lạc hào phóng nói
[… Xác suất 60%. Tiến hành nâng cấp, mời chủ nhân xem cửa hàng]
Số dược vẫn như cũ nhưng được nâng lên cấp khá cao.
– “Đổi tinh thần lực cấp 6 đi”-
[Tuân lệnh]
Một trận đau nhức qua đi, giác quan của nàng càng nhạy bén hơn. Nàng bắt đầu thích cái sức mạnh này rồi đó.
[Tinh thần lực của ngài hiện tại là cấp C, chúc mừng ký chủ đã tiêu tốn 800 điểm, số dư hiện tại còn 200 điểm]
[Ngài có muốn nhận nhiệm vụ tiếp theo không?]
– “Tiếp nhận”-
[Nhiệm vụ thứ ba, hệ thống 419: Sư Muội Thơ Ngây]
Tiêu Lạc nhíu chặt mày -“Bớt đặt những cái tên thiểu năng ấy đi”-
Hệ thống nghe xong cười hì hì -[ Do đại hệ thống đặt, có nâng cấp ta maximum ta cũng chẳng dám đổi]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!