Ảnh Đế Tiên Sinh Của Quý Tiểu Thư - Chương 7: Không Nỡ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Ảnh Đế Tiên Sinh Của Quý Tiểu Thư


Chương 7: Không Nỡ


Edit: camélia

Trong đầu Lục Trình chợt lóe lên hình ảnh của những người đàn ông và phụ nữ mập mạp kia, cùng với vóc dáng gầy không còn hình người của Lục Sắt trên giường bệnh. Anh cắn chặt răng, cuối cùng vẫn quỳ xuống.

Lúc này, anh thực sự phải cảm tạ thảm đủ dày, dù có quỳ xuống cũng không tạo tiếng động.

Im hơi lặng tiếng mất đi tự tôn, anh có thể giả bộ không biết.

Thấy anh thật sự quỳ xuống, ánh mắt người sau màn chợt trở nên hoảng hốt.

Cái quỳ này của Lục Trình trực tiếp quỳ hơn hai giờ.

Người phụ nữ này thật cmn hung tàn!

Khó trách chỉ có thể bao đàn ông, phụ nữ độc ác như cô ta chắc chắn là không tìm được bạn trai, không gả được chồng.

Ai dám kết hôn với cô ta, mẹ nó nhất định bị ngốc!

Trong lòng Lục Trình không ngừng oán thầm. Một lúc lâu sau anh mới nghe được giọng nói của người kia, “Đứng lên đi.”

Lúc đứng dậy, hai chân Lục Trình tê dại, suýt chút nữa bị ngã. Anh lắc lắc chân, lại nghe thấy cô ta nói tiếp, “Đi nấu bữa ăn khuya cho tôi.”

Lục Trình cảm thấy người phụ nữ này chắc chắn có bệnh.

Anh nhặt quần áo lên, nhưng ngón tay vừa chạm phải quần áo thì người kia đột nhiên nói, “Không được phép mặc.”

Thấy Lục Trình nắm chặt hai tay muốn nổi giận nhưng lại kiềm chế không dám phát giận, trong lòng cô vô cùng thoải mái, “Tôi muốn ăn canh miến.”

Vừa khéo Lục Trình chỉ biết làm canh miến.

Lục Trình cởi truồng vào bếp.

Người bán, quả nhiên là không có tôn nghiêm. Người mua, quả nhiên cũng không có tiết tháo.

Lục Trình sống hơn hai mươi năm, đây vẫn là lần đầu tiên anh thử cởi truồng xuống bếp.

Đây không phải tình thú, mà là cực hình.

Anh nấu canh miến, mùi hương tràn đầy, góc nào cũng đều có thể ngửi được. Lục Trình bê canh miến vào trong phòng ngủ, đặt trên bàn nhỏ. Sau màn, ánh mắt người kia rơi vào bát canh miến, tình cảm trong mắt có chút phức tạp.

Lục Trình tưởng cô ta còn phải tiếp tục tra tấn mình, anh cũng đã làm tốt chuẩn bị cho việc bị hành hạ.

“Mặc quần áo vào rồi ra ngoài đi.” Nữ tổng tài nói.

Lục Trình nghe lời cô mặc quần áo vào, lại trở thành người đàn ông áo mũ chỉnh tề.

Nhìn theo bóng dáng Lục Trình rời khỏi phòng, cho đến tận khi cánh cửa kia hoàn toàn đóng lại, lúc này màn che mới bị một bàn tay kéo ra. Bàn tay kia có những ngón tay thon dài, móng tay sạch sẽ, không sơn gì cả. Màn che hoàn toàn bị kéo ra, để lộ ra một gương mặt mỹ lệ đầy kiêu ngạo.

Khuôn mặt kia đẹp thì đẹp thật, nhưng lại mang theo hàn khí.

Quý Vi đi chân trần xuống giường, đi đến sau bàn nhỏ. Cô bưng bát canh miến kia lên, mấy miếng đã ăn sạch.

Đây là cách ăn riêng của cô, vừa nhanh vừa mạnh. Nó đã thành thói quen, không đổi được.

– —

Vạn Lãng đã về từ sớm, Lục Trình tự mình bắt xe đến bệnh viện.

Trên đường, anh vẫn luôn nhớ lại chuyện xảy ra đêm nay, anh càng nghĩ càng thấy đầu óc nữ tổng tài kia có bệnh.

Lục Trình cảm thấy, việc đêm nay bị anh làm hỏng.

Quần áo cởi không, đầu gối cũng quỳ không.

Còn Lục Sắt lại là một đêm chưa ngủ. Tinh thần cô càng ngày càng kém, bác sĩ nói, phỏng chừng sẽ là chuyện của mấy ngày nay. Lục Trình ngồi trong phòng bệnh, không chớp mắt nhìn em gái, cố gắng ít nháy mắt nhất có thể. Mỗi một ngày đều là thời gian bọn họ trộm được từ tay tử thần, anh nhất định phải quý trọng.

Nhìn một lần lại ít đi một lần.

Càng về sau, bệnh tình của Lục Sắt càng nghiêm trọng, bây giờ đã đến tình trạng cô không thể chịu đựng được. Cô đau đớn, muốn lăn lộn cho đỡ đau nhưng không còn sức lực.

Người mắc loại bệnh này đều là bị đau chết, đói chết.

Lục Sắt đau đến cực hạn, cô muốn khóc cũng khóc không nổi.

“Anh, anh để cho bọn họ tiêm thuốc cho em đi, em không muốn trị liệu.” Mạng bị đủ thứ thuốc giữ lại, mỗi một phút đối với cô đều là tra tấn.

“Anh, để cho em chết đi. Em đau quá, anh…” Lục Sắt nức nở muốn chết, Lục Trình nghe mà tim như bị dao cắt.

Nước Z mười năm trước từng sửa lại luật pháp, ví dụ như mười sáu tuổi đã trưởng thành, nam nữ đủ hai mươi tuổi thì có thể kết hôn, mà luật an tử (*) từng bị cấm hiện nay cũng được cho phép tiến hành. Chỉ cần chính Lục Trình ký tên, cô có thể thanh thản mà chết.

Nhưng Lục Trình không nỡ.

(*): Euthanasia – nghĩa là làm cho người bệnh nan y thanh thản mà chết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN