Cung Khuynh – Hiện Đại Thiên - Chương 10: Nhất định có yếu tố ghen tị!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
206


Cung Khuynh – Hiện Đại Thiên


Chương 10: Nhất định có yếu tố ghen tị!


Chương 10

Nhất định có yếu tố ghen tị!

Phản ứng của Vệ Minh Khê hiển nhiên cũng vượt ngoài dự đoán của Cao Hàn. Sở dĩ Cao Hàn theo đuổi Vệ Minh Khê, thậm chí muốn kết hôn với Vệ Minh Khê cũng không phải hắn yêu Vệ Minh Khê nhiều bao nhiêu, chẳng qua chỉ là cảm thấy cô gái này cũng đủ ưu tú, đủ để xứng đôi với mình. Giống như một thứ có tiếng quý báu nhất, hiếm có nhất, chỉ là muốn sở hữu mà thôi, thậm chí sau khi có được sẽ làm người người ta hâm mộ! Theo như phản ứng của Vệ Minh Khê hôm nay mà nói, nữ nhân này quả thật không phải người hắn có thể nắm trong tay, phụ nữ thông minh là chuyện tốt, nhưng quá thông minh sẽ không đáng yêu.

Sau khi hội đấu giá chấm dứt, vũ hội bắt đầu.

Dung Vũ Ca liền như một con ngựa hoang thoát cương, không đợi Cao Nhã Trinh mở miệng ngăn cản, nàng đã chạy vội đến trước mặt Vệ Minh Khê.

Cao Hàn đang mời Vệ Minh Khê nhảy điệu nhảy đầu tiên đêm nay, Dung Vũ Ca cũng bày ra tư thế mời Vệ Minh Khê, một lớn một nhỏ, đều muốn mời Vệ Minh Khê nhảy điệu nhảy đầu tiên.

Cao Hàn nhìn đứa cháu ngoại phá hoại kia, một thằng đàn ông như hắn cũng không tiện tranh giành với một đứa con nít, liền thu tay lại, nhường Vệ Minh Khê lại cho Dung Vũ Ca.

Tuy Dung Vũ Ca thắng lợi, nhưng nàng vẫn không vui, bởi vì mình mới sáu tuổi, thấp hơn Vệ Minh Khê nhiều lắm.

“Vệ Minh Khê, chị chờ em lớn lên, em trưởng thành rồi, em có thể cao như chị, vậy là có thể khiêu vũ tử tế với chị rồi.” Dung Vũ Ca nghiêm túc nói, nhưng ngữ khí khó nén nhuốm chút mất mát nho nhỏ, giờ phút này nàng muốn lớn lên, nguyện vọng muốn cao hơn trở nên càng mãnh liệt.

“Không sao, cũng có thể nhảy mà.” Vệ Minh Khê không đành lòng làm cô bé này thất vọng, vì thế cô nắm tay Dung Vũ Ca, lôi kéo nàng xoay vòng.

Dung Vũ Ca gạt qua một bên cảm xúc mất mát vừa rồi, vui vẻ xoay một vòng lại một vòng, sung sướиɠ như một chú bướm trắng đang bay múa.

Tiếng cười nói rộn ràng của trẻ nhỏ có một thứ ma lực lôi cuốn người bên cạnh, ngay cả Vệ Minh Khê cũng cảm thấy tâm tình của mình vui lên theo Dung Vũ Ca.

Cao Nhã Trinh cũng không hy vọng Dung Vũ Ca và Vệ Minh Khê ở cạnh nhau, nhưng nhìn bộ dáng cực kỳ vui vẻ của con gái, cô chỉ có thể đè nén ý niệm muốn kéo Dung Vũ Ca về trong đầu..

“Vũ Ca cười rộ lên cũng thật vui vẻ, ngày thường con bé đâu thích tham gia yến hội, đây vẫn là lần đầu tiên thấy nó vui như thế.” Dung Trực thấy người phụ nữ mình yêu có chút thấp thỏm không yên, thường xuyên nhìn về phía Vệ Minh Khê và Dung Vũ Ca.

“Cũng không biết Vệ Minh Khê cho con bé ăn bùa mê thuốc lú gì nữa!” Cao Nhã Trinh tức giận nói.

“Nhã Trinh ghen tị à?” Dung Trực cười trêu, nhưng giây tiếo theo, bên eo đã bị Cao Nhã Trinh nhéo, đau thấu tim.

“Vệ Minh Khê cũng sẽ không cho Vũ Ca ăn bùa ngải gì, chờ Vệ Minh Khê đi rồi, em vẫn là mẹ mà Vũ Ca yêu nhất!” Dung Trực trấn an.

“Bày ra một màn như thế, kết quả chẳng qua là vở kịch tự biên tự diễn, chỉ mình anh không tim không phổi!” Cao Nhã Trinh trừng mắt lườm Dung Trực, tức giận nói.

“Tình cảm là chuyện của hai người, nếu Vệ Minh Khê có thể thích Cao Hàn, đương nhiên không còn gì tốt hơn, nếu không thích, cũng không thể cưỡng cầu. Đâu phải anh không thu hoạch được gì, ít nhất cũng đã được gặp Vệ Minh Khê thật sự.” Dung Trực khuyên.

Có đôi khi Cao Nhã Trinh rất hâm mộ Dung Trực, tính tới tính lui cuối cùng mỗi anh nghĩ thông, chẳng qua hiện tại cô lại vui khi thấy Cao Hàn và Vệ Minh Khê không thành, dù sao với phần phản cảm không biết từ đầu tới kia của mình đối với Vệ Minh Khê, quả thật không hy vọng Vệ Minh Khê biến thành người một nhà với mình chút nào. Giờ phút này, ngay cả hành động giữa Vệ Minh Khê và Vũ Ca cô cũng cảm thấy chướng mắt vô cùng, nhưng nếu đi qua “chia rẽ” bọn họ, sẽ làm mình có vẻ rất không biết phân rõ phải trái, nên chỉ có thể cố gắng cứng rắn nhịn xuống.

Lúc này môi Cao Nhã Trinh nhếch lên, tâm tình cứ cảm thấy không thoải mái, thầm nghĩ Vệ Minh Khê và mình đại khái thật sự là trời sinh không hợp.

“Em không thích Vệ Minh Khê à?” Dung Trực thử hỏi.

Cao Nhã Trinh khẽ gật đầu, không phủ nhận.

Dung Trực nhìn thoáng qua Vệ Minh Khê đang kiên nhẫn ôn nhu chơi đùa với con gái mình, khách quan mà nói, một cô gái ưu tú không thể bắt bẻ như Vệ Minh Khê, mềm dẻo không quá sắc bén, khí chất tuyệt hảo, không để ý hơn thua, trí tuệ hơn người, thực sự không tìm ra điểm xấu nào, đây tuyệt đối là một nữ nhân sẽ làm hầu hết mọi người cảm thấy thoải mái, cho nên hắn có chút tò mò không biết Nhã Trinh không thích ở điểm nào.

“Vì sao?” Dung Trực tò mò hỏi.

“Không biết, chỉ là chán ghét!” Cao Nhã Trinh cũng biết cảm giác phản cảm này rất vô lý, ban đầu cô còn muốn cực lực áp chế sự chán ghét không rõ này, nhưng hiện tại cô thật ra đã nghĩ thông rồi, ghét chính là ghét, vì cái gì phải làm khó mình chấp nhận đây? Rõ ràng làm không được!

Nhã Trinh dùng “chán ghét”, Dung Trực thầm nghĩ, vậy còn sâu đậm hơn “ghét” nhiều. Vô duyên vô cớ chán ghét người ta, chẳng lẽ ghét từ kiếp trước? Dung Trực nghĩ thầm.

“Chán ghét thì chán ghét, hai vợ chồng chúng ta đồng tâm, từ giờ trở đi anh cũng chán ghét Vệ Minh Khê!” Dung Trực dỗ cho Cao Nhã Trinh vui.

“Vậy giờ anh đi qua, kéo Vũ Ca về, làm cho con bé từ nay về sau rời xa Vệ Minh Khê đi!” Cao Nhã Trinh nói, tư thái một bộ ‘anh chứng minh cho em xem’.

“Chuyện này……không ổn lắm đâu……” Dưng Trực nghĩ dù có chán ghét đến đâu cũng không cần tích cực như thế chứ, nhỡ đâu Vũ Ca trực tiếp khóc cho mình xem, đến lúc đó phải làm thế nào?

“Miệng lưỡi đàn ông mà, quỷ gạt người!” Cao Nhã Trinh hừ lạnh.

Dung Trực xấu hổ, thầm nghĩ đây là vuốt ʍôиɠ ngựa vuốt đến đùi* mà, chỉ có thể cười làm lành.

(* ý nói nịnh hót mà nịnh nhầm chỗ)

Sau khi kết thúc một điệu nhảy, Dung Vũ Ca hơi thở hổn hển, lồng ngực còn phập phồng, nhưng nàng vẫn nắm chặt tay Vệ Minh Khê không buông, chỉ sợ mình vừa buông tay Vệ Minh Khê ra, cô sẽ bị người khác mời đi.

“Tiểu Vũ Ca, chị có chuyện muốn nói với cậu của em, được không?” Vệ Minh Khê dịu dàng nói với Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca trông mong nhìn Vệ Minh Khê, hiển nhiên đối với nàng mà nói đây là một tin tức phi thường không tốt. Nàng vẫn không nỡ thả người, nàng nghiễm nhiên bày ra tư thái muốn chiếm lấy Vệ Minh Khê suốt đêm nay.

“Xong rồi sẽ lại đi tìm em.” Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca không chịu thả mình đi, lập tức cam đoan.

Vệ Minh Khê đã nói đến vậy, nếu mình không thả người thì có vẻ mình quá bá đạo, Dung Vũ Ca chỉ có thể khó khăn gật đầu.

“Vậy chị mau trở về nhé.” Dung Vũ Ca lo lắng nói.

“Ừ.” Vệ Minh Khê gật đầu đồng ý.

“Có thể nói chuyện với anh một chút không?” Vệ Minh Khê tiến lên nói với Cao Hàn.

Cao Hàn thấy lần đầu tiên Vệ Minh Khê chủ động tiếp cận mình, trong lòng hắn cũng đại khái đoán được Vệ Minh Khê muốn nói gì. Vệ Minh Khê thà chơi với một đứa con nít cũng không muốn quan tâm mình, ý tứ đã quá rõ ràng.

Cao Hàn gật đầu đồng ý, dẫn theo Vệ Minh Khê ra khỏi phòng tiệc.

Thấy Vệ Minh Khê cùng cậu rời khỏi đại sảnh, Dung Vũ Ca đành phải ngoan ngoãn trở lại cạnh mẹ.

Bất quá nàng còn để bụng vừa rồi mẹ mắng mình, cho nên khuôn mặt nhỏ xụ xuống, muốn mẹ dỗ mình.

Làm sao Cao Nhã Trinh không biết tâm tư của Dung Vũ Ca, nhưng con gái vì Vệ Minh Khê mà bỏ mình chạy đi mất làm cho cô cũng giận, cố ý không dỗ.

“Có Vệ Minh Khê rồi, cũng không cần mẹ nữa kìa……” Dung Trực vì một lớn một nhỏ trong nhà đều có tính tình, đành đánh vỡ cục diện bế tắc.

“Không phải con không cần mẹ, con yêu mẹ nhất!” Cho dù nàng thích Vệ Minh Khê cũng sẽ không phải không cần mẹ, Dung Vũ Ca vội vàng cho thấy lập trường!

Cao Nhã Trinh vừa nghe con gái nói yêu mẹ nhất, cô mềm lòng hơn phân nửa.

“Cũng không nhất định, có Vệ Minh Khê, mẹ nói cũng không nghe, còn bỏ mẹ lại, chỉ muốn ở chung với Vệ Minh Khê.” Cao Nhã Trinh ra vẻ giận nói.

“Vệ Minh Khê là Vệ Minh Khê, mẹ là mẹ, không giống nhau, con vẫn yêu mẹ nhất……” Dung Vũ Ca thông minh phát hiện, thì ra mẹ ghen tị, vì thế vội vàng nịnh, tỏ rõ lập trường mình yêu mẹ nhất, không gì lay chuyển được.

Dung Trực thấy hai mẹ con giao lưu, bất giác nở nụ cười, lúc Nhã Trinh thật sự để bụng thì cũng giống như một đứa trẻ con, cho nên chán ghét Vệ Minh Khê, trong đó nhất định có thành phần ghen tị!

Hết chương 10

————————————

Bách Linh: Bữa nay được nghỉ nên có chương mới sớm nè, bạn nào ở Việt Nam còn thức kooooo? Tui ở Mỹ nên trái múi giờ nha.

Tự dưng muốn ship Vũ Dương vs Vệ Minh Khê ghê á, 1 người ngự tỷ, 1 người thanh tục thoát trần, hợp ghê luôn ヾ(‘▽`*;)ゝ”

Phải vừa ôm vừa làm tiểu công chúa mới chịu á c⌒っ╹v╹ )っCung Khuynh – Hiện Đại Thiên

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN