Cung Khuynh – Hiện Đại Thiên
Chương 54: Cả ngày…
Chương 54
Cả ngày hôm nay cô vẫn đều nghĩ về em ấy
Dung Vũ Ca nhìn về phía Cao Nhã Trinh, nghĩ thầm phải tìm cớ gì mới có thể thoát thân từ nơi này, hiện tại nàng chỉ muốn lập tức trở lại bên cạnh Vệ Minh Khê.
“Đêm nay có muốn mẹ ngủ chung không?” Cao Nhã Trinh hỏi, từ nhỏ Dung Vũ Ca vẫn luôn thích dán lấy mình, đòi mình ngủ chung, những ngày đó quả thật một đi không trở lại. Cao Nhã Trinh thầm nghĩ, có phải mình có tuổi rồi, nên có phần nhớ thương Dung Vũ Ca khi còn nhỏ không nhỉ.
“Không ạ.” Giờ Dung Vũ Ca không muốn ở cùng một phòng với mẹ mình, nàng chỉ muốn ở chung với Vệ Minh Khê. Chỉ là mẹ muốn ngủ cùng với mình, mình lại đòi đi, chẳng phải sẽ khiến mẹ rất mất hứng sao? Nhưng nếu không lập tức trở lại bên cạnh Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca cảm thấy mình sẽ chết mất. Thật sự muốn chết mà, giờ phải làm thế nào mới có thể thoát thân đây?
“Vợ à, ban ngày em ở với Vũ Ca lâu như vậy, đêm không thể lại để anh phòng không gối chiếc chứ!” Dung Trực từ phía sau lưng ôm Cao Nhã Trinh vào lòng, tranh thủ thời gian đưa ra kháng nghị, ngày thường Cao Nhã Trinh rất bận, cuối tuần liền càng bận rộn, hoàn toàn không để ý tới mình, mình cũng cần vợ ở bên mà! Trong lòng Dung Trực, vợ xếp ở vị trí đầu tiên, con gái thứ hai, công việc thứ ba. Nhưng trực giác của Dung Trực thì cho rằng trong lòng vợ mình, con gái ở vị trí thứ nhất, còn công việc và mình thì ở vị trí thứ hai. Con gái về nhà một lần, lập tức toàn bộ công việc trong tay đều bị bỏ qua một bên, con gái chưa về, cho tới giờ cũng không thấy vợ mình rời công việc, hưởng thụ thế giới của hai người. Chỉ là làm một người đàn ông, lại không tiện trắng trợn ghen tị với con gái, chỉ có thể ngầm đâm chọt con gái để tranh thủ tình cảm.
Không thể không nói, Dung Trực tranh thủ tình cảm đối với Dung Vũ Ca mà nói quả thực như nắng hạn gặp mưa rào.
“Mẹ à, mẹ nên ngủ cùng ba đi, mẹ lúc nào cũng bận, khẳng định lạnh nhạt với ba. Đàn ông lớn tuổi ấy à, đến độ tuổi này dễ dàng nảy sinh ý đồ xấu lắm, mẹ hờ hững với ba quá, nếu ba bị tiểu yêu tinh nào câu mất thì phải làm sao bây giờ? Đám nữ sinh non trẻ đó rất thích mấy ông chú đầy mị lực như ba đó, khẳng định không ít người ấp ủ yêu thương đâu. Mẹ mà không đút cho ba ăn no, vạn nhất ba đói đến hoảng, ra ngoài nếm thử vài món ăn hoang dã thì phải làm thế nào, dù sao đàn ông đều là động vật nửa thân dưới, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất………” Vì để thoát thân, Dung Vũ Ca không khỏi nói mấy chuyện giật gân.
Dung Trực trừng mắt với Dung Vũ Ca, nào có ai nói cha mình như vậy, đây quả thực là nói xấu mình mà, mình tuyệt đối sẽ không để chuyện vạn nhất đó xảy ra. Hắn nghĩ nếu mình mà ô uế, với tính cách của Nhã Trinh, tuyệt đối sẽ biến mình thành thái giám.
Dung Vũ Ca đương nhiên biết mình đang nói hươu nói vượn, dù đàn ông khắp thiên hạ đều ngoại tình đi nữa thì ba nàng cũng không có khả năng vượt quá giới hạn, nhưng vì để gặp Vệ Minh Khê, nàng không để ý được nhiều đến vậy. Đoán hẳn nếu có thể tự mình đưa nữ nhân lên giường của ba để cho toàn bộ lực chú ý của mẹ đều chuyển ba mình thì nàng cũng dám làm.
“Phải không? Rất nhiều gái trẻ yêu thương nhung nhớ hả?” Ánh mắt Cao Nhã Trinh rơi xuống người Dung Trực, ngữ khí hờ hững hỏi. Cô quan sát Dung Trực một chút, là mỹ nam năm đó, tư sắc vẫn còn, so với thời tuổi trẻ thì thêm vài phần mị lực của người đàn ông trưởng thành, lại thêm trường kỳ tập thể thao, dáng người cũng khá, thể lực cũng không tệ, chí ít Cao Nhã Trinh cảm thấy không kém thời tuổi trẻ là bao nhiêu, quả thật sẽ trêu chọc không ít người yêu thương nhung nhớ, dù sao lúc trẻ Dung Trực từng có không ít người theo đuổi. Chẳng qua Cao Nhã Trinh cũng không lo lắng Dung Trực sẽ làm gì, dù sao cô vẫn có tự tin vào bản thân, cho nên vẫn luôn rất yên tâm Dung Trực, nhưng câu nói “không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất này”, nghe là thấy không thoải mái, dù sao bản thân Cao Nhã Trinh là một người có lòng ham chiếm hữu cực mạnh. Thứ gì của cô, từ trước đến nay đều không cho phép kẻ nào nhúng chàm, dù nhìn nhiều cũng không được.
“Nhã Trinh, hoàn cảnh công việc của anh chẳng lẽ em còn không biết, căn bản không tiếp xúc đến mấy cô bé trẻ tuổi, chỉ có chuyện bị vắng vẻ là thật, cái khác đều là Dung Vũ Ca nói hươu nói vượn.”
“Thế thì dù sao vẫn sẽ có phụ nữ, có lẽ cũng trưởng thành, có tài, có sức hút giống mẹ thì sao……” Dung Vũ Ca tiếp tục châm ngòi thổi gió.
“Dung Vũ Ca!” Dung Trực cảm giác hôm nay con gái cố tình muốn mình không sống yên.
“Ba, ba có ngốc không, con đang giúp ba mà, khiến mẹ khẩn trương lo lắng, ba ngày nào cũng ngoan như vậy, mẹ trường kỳ yên tâm, đương nhiên sẽ an lòng bỏ mặc ba rồi. Thỉnh thoảng ba cũng phải để cho mẹ con có chút cảm giác nguy cơ mới được!” Dung Vũ Ca một bộ đang bày mưu tính kế cho ba mình.
Lần này đến phiên Cao Nhã Trinh trừng mắt với Dung Vũ Ca.
“Vợ à, em cảm thấy Vũ Ca nói đúng không? Anh khiến em quá yên tâm nên mới làm em tin tưởng mà vắng vẻ anh?” Dung Trực thông minh tranh thủ thuận theo lời con gái dẫn đường.
“Vậy anh thử làm em không yên lòng xem?” Cao Nhã Trinh nhíu mày hỏi lại, thách Dung Trực dám.
“Sẽ không đâu, anh sẽ chỉ làm em yên tâm thôi.” Dung Trực trả lời, không vuốt ngược lông sư tử được, hắn chỉ có thể vuốt xuôi.
“Buồn nôn quá, không muốn nhìn nữa, con về phòng trước, ba mẹ tiếp tục đi.” Dung Vũ Ca sớm đã không kịp chờ muốn về phòng mình, chỉ cần đêm nay mẹ không ngủ cùng mình là được, chờ ăn tối xong, sau khi ba mẹ về phòng, mình lại lén chuồn ra khỏi phòng. Cớ rời đi, nàng đã nghĩ kỹ rồi.
Khoảng thời gian đợi đến đêm để Cao Nhã Trinh và Dung Trực ngủ rồi đối với Dung Vũ Ca mà nói thật quá dày vò, hiện tại nàng có nhu cầu cấp bách muốn biết trạng thái của Vệ Minh Khê giờ phút này, dù sao vừa rồi lâu như vậy mình mới trả lời tin nhắn của chị ấy, sợ Vệ Minh Khê nghĩ lung tung.
Sau khi gửi tin nhắn đi, Vệ Minh Khê cũng không đạt tới hiệu quả dự kiến, Dung Vũ Ca vẫn không trả lời. Đoạn thời gian đó, đối với Vệ Minh Khê mà nói là quãng thời gian dày vò nhất từ khi sinh ra đời tới nay.
Vệ Minh Khê không xác định Dung Vũ Ca có đọc được tin nhắn của mình không? Sự không xác định này khiến Vệ Minh Khê càng thêm lo lắng cho Dung Vũ Ca, có phải em ấy đã xảy ra chuyện gì, cho nên mới không phản ứng? Nhiều lần Vệ Minh Khê cũng nhịn không được muốn gọi cho Dung Vũ Ca, để xác nhận em ấy khoẻ mạnh, nhưng mỗi lần cầm điện thoại lên, cô lại cưỡng ép đè nén ý nghĩ đó xuống, nghĩ thầm, có lẽ Dung Vũ Ca chỉ là đang tập trung dành thời gian bên người nhà, hoặc đang làm chuyện gì đó quan trọng, không yên lòng nhìn điện thoại hoặc tiếp điện thoại, càng có lẽ để mất điện thoại, tóm lại có rất nhiều rất nhiều khả năng. Cũng có lẽ Dung Vũ Ca đã thấy tin nhắn này, mình đáp lại có lẽ khiến em ấy suy nghĩ rất nhiều, có thể hối hận, cũng có thể là do dự, cũng có khả năng…….
Vệ Minh Khê suy nghĩ rất nhiều rất nhiều khả năng, cô kỳ thật không thích mình giống một con ruồi không đầu suy nghĩ lung tung thế này, suy đoán đủ kiểu, cảm giác không xác định hiện tại khiến cô có chút khó chịu, nhưng cô lại hoàn toàn không dừng được những suy nghĩ tán loạn kia, cô thậm chí có chút sợ hãi khi lòng mình lâm vào cảm giác hoàn toàn không chịu khống chế như thế này.
Như cánh hoa bị lột ra, để lộ nhuỵ hoa thẹn thùng, nhưng lại không đạt được sự đáp lại của đối phương khiến Vệ Minh Khê sa vào vòng xoáy mặt trái của cảm xúc, cái vòng xoáy này kéo lấy cô, để cô khó chịu cực kỳ, theo bản năng muốn tránh thoát.
Trong sự chờ đợi đó, chiếc điện thoại vẫn yên lặng của cô rốt cục vang lên. Ngay từ tiếng kêu đầu tiên Vệ Minh Khê đã với lấy điện thoại mở ra xem, là tin nhắn của Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê không hiểu sao cảm thấy có chút khẩn trương, dù cô không biết mình đang khẩn trương cái gì, nhưng nhịp tim lại gia tốc.
Sau khi đọc tin nhắn của Dung Vũ Ca, xác định nàng chưa trả lời tin nhắn của mình là bởi vì di động không ở bên người, trái tim vốn xao động của Vệ Minh Khê rốt cục hoà hoãn thực tế lại, cùng có cảm giác thở phào một hơi. Từ điện thoại di động tựa hồ vươn một đôi tay, kéo trái tim của cô từ trong vòng xoáy đi ra.
Vệ Minh Khê nhìn di động, cũng không gấp gáp trả lời, cô đang chờ tin nhắn kế tiếp của Dung Vũ Ca, cô đại khái muốn xác định phản ứng của Dung Vũ Ca trước. Chỉ là tin nhắn thứ hai quả thật để Vệ Minh Khê lại đợi hồi lâu, chẳng qua lần này chờ đợi không dày vò như lần trước, bởi vì cô biết giờ này Cao Nhã Trinh đang ở bên Dung Vũ Ca, nhắn tin hẳn không thể dễ dàng.
Thẳng đến hai mươi phút sau, khi Vệ Minh Khê chuẩn bị thay quần áo về ký túc xá, Dung Vũ Ca lại nhắn tin cho cô.
[Vệ Minh Khê!] Đây là tin nhắn thoại mà Dung Vũ Ca gửi, nàng thật sự rất vui, cảm giác sắp vui đến mức biến thành ngớ ngẩn, ngoại trừ việc ngốc ngốc hô tên Vệ Minh Khê ra, nàng đã không biết phải nói gì nữa.
Dung Vũ Ca phát tới tin nhắn thoại, thanh âm này vui sướиɠ phấn khởi, còn có chút khó có thể tin.
Vệ Minh Khê bật tin nhắn thoại kia của Dung Vũ Ca lên, khoé miệng bất giác theo âm điệu của tin nhắn thoại hơi giương lên.
[?] Vệ Minh Khê gửi một dấu hỏi chấm qua.
[Chị biết không, em vui sắp phát điên rồi!] Dung Vũ Ca đánh chữ trả lời, nàng nhịn không được muốn gọi video cho Vệ Minh Khê, nàng điên cuồng nhớ Vệ Minh Khê, muốn biết biểu lộ của cô giờ phút này.
Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca gọi video tới, nhịp tim lại lọt mất mấy lần, cảm giác rất khẩn trương, cô phát hiện mình có lẽ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với Dung Vũ Ca, đối diện với em ấy, cảm giác có vẻ sẽ rất xấu hổ, rất giống khi nhắn tin kia, cho nên Vệ Minh Khê cũng không nhận cuộc gọi video của Dung Vũ Ca.
[Tôi muốn ra khỏi nhà, bây giờ về ký túc xá, còn có một số việc chưa xử lý xong.] Vệ Minh Khê lại từ chối cuộc gọi, nhắn tin trả lời, có phần càng che càng lộ.
Dung Vũ Ca đọc tin nhắn mà Vệ Minh Khê đáp lại, miệng toét ra đến sắp không khép được, nàng nghĩ hẳn Vệ Minh Khê thẹn thùng. Nghĩ đến chuyện Vệ Minh Khê sẽ ngượng ngùng vì mình, Dung Vũ Ca liền thấy thật vui, nàng hy vọng mình có thể ở bên Vệ Minh Khê ngay lúc này, nhất định mình sẽ ôm chị ấy xoay vòng.
[Ừ, chị mau trở lại ký túc xá đi. Cả ngày hôm nay em vẫn luôn nhớ chị, cầm điện thoại cứ muốn nhắn cho chị, nhưng mẹ ở gần em quá, phải đề phòng mẹ cho nên mới không kịp nhắn cho chị, nhưng lại rất muốn. Mẹ thấy em cứ thấp thỏm không yên theo mẹ nghỉ ngơi cho nên mới lấy di động đi. Cho dù di động bị lấy, lòng em vẫn rất nhớ chị. Hiện tại còn chưa thể trở về, chẳng qua em sẽ mau chóng trở lại bên cạnh chị. Đêm nay em sẽ về, mặc dù sẽ trễ một chút.]
[Em chuyên tâm cùng nghỉ ngơi với mẹ đi.] Vệ Minh Khê thầm nghĩ Dung Vũ Ca đang đi du lịch thì hẳn là đã rời khỏi nơi này, mình chỉ cần xác định Dung Vũ Ca không có việc gì là được rồi.
[Tập trung không được, em cứ nghĩ đến chị, hoàn toàn không khống chế được.] Dung Vũ Ca nói.
[Em vẫn cứ nên chơi cho đã đi.] Vệ Minh Khê cũng hy vọng Dung Vũ Ca và người nhà có thể có một ngày nghỉ tốt đẹp, bất quá cô đã có chút hiểu được cái cảm giác hoàn toàn không khống chế được mà Dung Vũ Ca nói kia.
Đúng lúc đó Cao Nhã Trinh đến gõ cửa.
[Hình như mẹ đến gọi em ăn cơm tối, đêm em sẽ lại đi tìm chị.] Dung Vũ Ca nghe được tiếng gõ cửa, liền nhắn cho Vệ Minh Khê xong mới đi ra mở cửa.
Biết hẳn Dung Vũ Ca không về được, nhưng Vệ Minh Khê vẫn đi về ký túc xá.
Ban đêm hơn chín giờ, rốt cục Dung Trực và Cao Nhã Trinh về phòng nghỉ ngơi, Dung Vũ Ca về phòng mình, lại lén khởi động chiếc xe thể thao của nhà mình, chạy về trong đêm.
Từ sau lần liên lạc ngắn ngủi lúc chạng vạng, lại qua mấy tiếng, đã gần tới mười một giờ đêm, Vệ Minh Khê mới lại nhận được tin nhắn của Dung Vũ Ca.
[Vệ Minh Khê, chị muốn gặp em không?] Dung Vũ Ca đã đứng trước cửa ký túc xá, nhắn Wechat cho Vệ Minh Khê ở trong phòng. Dung Vũ Ca nhìn ánh đèn sáng rõ trong phòng ký túc của Vệ Minh Khê lúc này, thầm nghĩ người con gái mình thích, người mà thời thời khắc khắc mình vẫn nghĩ về, giờ phút này đang ngay bên trong cánh cửa kia, nghĩ đến việc Vệ Minh Khê thật sự vì mình mà về trước thời gian, nghĩ đến ám chỉ trong tin nhắn của Vệ Minh Khê, tâm tình của Dung Vũ Ca liền dị thường phấn khởi kϊƈɦ động, cảm giác tựa như một giấc mộng, không chân thật đến thế. Có thể nói từ khi nhận được tin nhắn của Vệ Minh Khê nói hôm nay cô sẽ về ký túc xá cho tới giờ, nàng vẫn ở trong trạng thái phấn khởi quá độ, giờ phút này càng đạt đến đỉnh.
Vệ Minh Khê nhìn tin nhắn trong di động, cô đã biết rõ đáp án, cô muốn gặp Dung Vũ Ca, nếu không đã không nhắn tin tức kia cho nàng. Mà lại, cả ngày hôm nay cô vẫn luôn nghĩ tới nàng.
Hết chương 54
——————————–
Bách Linh: Mình đã nói mấy lần mà thấy nhiều người vẫn hỏi nên mình nhắc lại 1 lần nữa nhé, ai muốn đọc bản raw thì lên Tấn Giang của Minh Dã
http://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=5086263
Ai muốn đọc QT thì lên kiếm truyendkm.com kiếm của bạn RubyRuan_69, hoặc bên bhtt, chỉ cần lên google gõ “Cung Khunh hiện đại thiên” là ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!