Cung Khuynh – Hiện Đại Thiên
Chương 56: Cùng một chỗ
Chương 56
Cùng một chỗ 诗
(Bạn nào dịch dùm nhé “一起诗”)
Dung Vũ Ca nghe Vệ Minh Khê nói thế, đối với nàng đây những lời êm tai nhất trêи thế gian, cũng vốn luôn mong chờ được nghe, cảm giác tê tê dại dại, lồng ngực tràn đầy vui sướиɠ, nhưng chóp mũi lại nhịn không được chua sót. Rõ ràng đối với Dung Vũ Ca mà nói, trêи đời đã không còn chuyện gì làm cho nàng vui sướиɠ hơn chuyện này, nhưng nàng không biết vì sao mình cũng lại rất muốn khóc, cảm giác như mình đã đợi từ rất lâu rất lâu rồi, mà không chỉ mới mười mấy năm. Trêи thực tế nàng cũng không nhịn được, nước mắt lã chã tuôn rơi.
“Sao lại khóc rồi?” Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca khóc, lòng hơi căng thẳng, cô thầm nghĩ, không phải mình không quen nhìn em ấy khóc, mà hẳn là không nỡ để em ấy khóc.
“Chị không biết mấy năm qua em nghĩ về chị nhiều đến mức nào đâu, chị cũng không biết em ngày ngày đêm đêm ngóng trông lớn nên gian nan khổ sở biết bao, chị càng không biết mấy hôm trước chị lạnh nhạt hờ hững với em đến thế, một mực từ chối em, làm em tổn thương đau đớn nhường nào đâu. Chị cũng chẳng biết hai ngày qua không ở bên cạnh chị, em cứ mãi thấp thỏm lo sợ chị sẽ thích người khác……” Dung Vũ Ca nhào vào lòng Vệ Minh Khê, khóc lóc kể ra nỗi ủy khuất của mình, nhưng càng nhiều là tìm kiếm sự ôn tồn và thương xót của cô.
“Tôi cũng đâu lãnh đạm với em.” Những lời lên án trước đó, Vệ Minh Khê cảm thấy đó là chuyện mình không cách nào khống chế, nhưng nếu nói mình lãnh đạm đối với Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê lại không chịu. Cô đón sinh nhật cùng Dung Vũ Ca, để Dung Vũ Ca ngủ lại, đó đều là ngoại lệ dành cho em ấy, ngay từ đầu đối với cô mà nói, Dung Vũ Ca cũng đã là sự tồn tại đặc biệt.
“Chị, lúc chị đuổi em ra khỏi nhà, quyết tuyệt đến thế, còn lạnh nhạt tới mức đó mà……” Nhớ lại ánh mắt kia của Vệ Minh Khê, đến giờ nỗi khϊế͙p͙ sợ vẫn còn, đương nhiên, nàng cũng biết không thể trách Vệ Minh Khê, nhưng giờ nàng có chút cố tình gây sự, lôi chuyện cũ ra nói kỳ thật cũng chỉ là vì làm nũng mà thôi.
“Sau này sẽ không.” Vệ Minh Khê rút khăn giấy bên giường, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Dung Vũ Ca, động tác của cô lúc này, vẻ mặt cùng biểu tình đều thực ôn nhu.
Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê bây giờ còn dịu dàng hơn cả lúc mình bị dị ứng hay bệnh mấy hôm trước, trong lòng hình như lại nổi lên cảm giác tê dại ngưa ngứa, nàng muốn vĩnh viễn trầm luân trong sự ôn nhu này của Vệ Minh Khê, có chết cũng không tiếc.
“Vệ Minh Khê, em đang nằm mơ phải không, chỉ ở trong mơ chị mới có thể ôn nhu với em như vậy…….” Dung Vũ Ca ngừng nước mắt, nàng đưa tay, nhẹ nhàng sờ sờ mặt Vệ Minh Khê, nàng phân không rõ đây là thật hay chỉ là hư ảo.
“Vậy cứ coi đây là một giấc mộng đi, không cần tỉnh lại thì tốt rồi.” Vệ Minh Khê mỉm cười nói, cô cũng hy vọng đây là một giấc mộng sẽ không tỉnh lại, bởi vì giờ phút này, cô cũng thấy thật đẹp siết bao. Toàn thân thể như bị vây trong một trạng thái thực thoải mái, như bước chậm trêи bờ cát mềm mại, lòng bàn chân đạp lên những hạt cát mịn màng, đắm chìm trong ánh dương quang ấm áp, nghênh đón gió biển thoải mái thổi tới.
“Vệ Minh Khê, em thật sự rất thích chị, so với thích còn nhiều, nhiều hơn rất nhiều.” Dung Vũ Ca phát hiện mình đã hoàn toàn không khống chế được ɖu͙ƈ vọng muốn làm nũng với Vệ Minh Khê, muốn chui vào lòng chị ấy, muốn để Vệ Minh Khê sờ sờ mình như vuốt lông mèo. Nàng cũng quả thật nhịn không được lại rúc vào lòng Vệ Minh Khê, mặt chôn trước ngực cô, hít ngửi mùi hương thuộc về Vệ Minh Khê, tựa lên hai khoả mềm mại trước ngực Vệ Minh Khê, lắng nghe tiếng trái tim cô đập, điều này làm cho nàng thấy vô cùng hạnh phúc.
Vệ Minh Khê nhẹ nhàng vuốt ve Dung Vũ Ca, em ấy cực kỳ giống một cô bé còn thích làm nũng, khiến Vệ Minh Khê cảm thấy mình như có thêm một đứa con gái đáng yêu lại thích làm nũng, làm cô nhịn không được muốn cưng chiều đứa con gái này.
Ảo giác về con gái cũng không duy trì lâu lắm, bởi vì giờ phút này Dung Vũ Ca đang dán mặt lên nơi căng tròn mềm mại của Vệ Minh Khê cũng không trong sáng là bao, nàng nhịn không được dùng mặt cọ cọ nơi đó.
Tuy áo ngủ của Vệ Minh Khê rất bảo thủ, nhưng cũng mỏng, bên trong không mặc đồ lót, dưới sự cố tình cọ sát của Dung Vũ Ca lên chỗ đó, thân thể Vệ Minh Khê lập tức nổi lên cảm giác khác thường. Ban đầu Vệ Minh Khê còn tưởng Dung Vũ Ca vô tình cọ trúng, thời điểm đang cảm thấy thẹn vì mình sinh ra phản ứng bởi động tác vô tình của Dung Vũ Ca, nhưng rất nhanh cô phát hiện có vẻ Dung Vũ Ca cũng không vô ý, mà rõ ràng cố tình nhằm chỗ kia cọ.
“Vũ Ca.” Vệ Minh Khê lên tiếng ngăn lại Dung Vũ Ca.
“Dạ?” Dung Vũ Ca giả ngu hỏi, nàng rất khó không nảy sinh ham muốn đối với Vệ Minh Khê, ham muốn của nàng đối với cô, từ mười ba tuổi đến giờ, đã tích tụ suốt năm năm, mực nước trong con đập đó đã cao tới mức bất kỳ lúc nào cũng có thể vỡ đê.
“Chúng ta vừa mới bắt đầu, nói đúng ra, thời gian chúng ta thực sự tiếp xúc với nhau cũng chỉ vài ngày, tôi hy vọng mình có thể hiểu biết đối phương kỹ hơn, tiếp xúc nhiều nhau, cọ sát hoà hợp nhiều hơn, thẳng đến khi chúng ta có thể chân chính tiếp nhận đối phương, có thể chứ?” Vệ Minh Khê biết yêu nhau dễ dàng mà ở bên nhau thì khó, lúc kϊƈɦ động không kiềm được làm chuyện đó rồi, sẽ dễ dàng che mất rất nhiều điều cần phải cân nhắc. Đến lúc tiến thêm một bước tiếp xúc có lẽ mới có thể dần phát hiện ra nhiều vấn đề hơn. Sau khi phát sinh vấn đề, có thể trao đổi và hoà hợp không, có thực sự phù hợp với nhau không, còn cần thời gian để nghiệm chứng. Vệ Minh Khê hy vọng hai người trao cho nhau là ở dưới tình huống nước chảy thành sông, chứ không phải là khi nhất thời hứng khởi không kìm được.
Dung Vũ Ca hoàn toàn hiểu Vệ Minh Khê, cũng không chút bất ngờ trước lời cô nói. Vừa mới kết giao đã muốn phát sinh gì đó, với tính tình của Vệ Minh Khê mà nói, căn bản là chuyện không có khả năng. Nhưng Dung Vũ Ca cảm thấy mình thực rất không thuốc chữa, quá đen tối, Vệ Minh Khê rõ ràng nói đứng đắn như vậy, mình lại hoàn toàn khống chế không được đầu óc tiến hành phân tích giải nghĩa trái ngược với lời Vệ Minh Khê nói. Tiếp xúc thân thể thì cũng coi như tiếp xúc càng nhiều mà, cọ sát hoà hợp với nhau, Dung Vũ Ca tin tưởng nàng và Vệ Minh Khê có thể “cọ”, cũng có thể “kết hợp” rất tốt, mình hoàn toàn có thể tiếp nhận Vệ Minh Khê tiến vào, cũng muốn Vệ Minh Khê đón nhận mình.
Dung Vũ Ca ngẫm lại mấy hình ảnh này, thấy máu toàn thân bắt đầu sôi trào thiêu đốt.
“Ừ, đều nghe theo chị.” Dung Vũ Ca tựa hồ thực nghe lời, ngoan ngoãn, không cọ loạn nữa. Nàng không muốn để Vệ Minh Khê quá sớm phát hiện mình là một đầu Teddy, hơn nữa, hôm nay Vệ Minh Khê có thể đồng ý ở cùng một chỗ với mình, nàng đã cảm thấy luỹ thừa của hạnh phúc đều vượt qua chỉ tiêu rồi, không dám xa cầu nhiều, miễn cho tham lam quá, đều bị ông trời tịch thu.
Vệ Minh Khê thấy cô gái trong lòng có vẻ cũng không định rời khỏi, chẳng qua quả thật nhu thuận hơn, không còn làm chuyện xấu nữa. Vệ Minh Khê liền cảm thấy Dung Vũ Ca vẫn rất đúng mực, có đôi khi tuỳ hứng xấu tính lắm, nhưng cho tới giờ đều có mức độ nhất định.
Vì thế Vệ Minh Khê để mặc cho Dung Vũ ca tiếp tục nằm trong lòng mình, chẳng qua vẫn hơi thẹn thùng, dù sao nơi mà mặt nàng dán lên vẫn khá xấu hổ.
Vệ Minh Khê ngượng là phải, dù sao giờ phút này tư tưởng trong đầu Dung Vũ Ca cũng không thuần khiết, tràn đầy đầu óc đều là hình ảnh ảo tưởng sau này hưởng dụng Vệ Minh Khê thế nào. Hình ảnh trong đầu Dung Vũ Ca, có lẽ qυầи ɭót không đủ dùng.
“Nửa đêm em lén tới đây, thật sự không có vấn đề gì chứ?” Vệ Minh Khê quan tâm hỏi Dung Vũ Ca.
“Không sao, em đã nghĩ lý do rồi. Ba mẹ em ân ái lắm, em lấy cớ không muốn quấy rầy thế giới riêng của hai người bọn họ, tự tìm bạn đi chơi. Chắc chắn ba em rất thích em thức thời săn sóc như thế, nói không chừng mấy ngày này ông ấy còn có thể tạo em trai hoặc em gái cho em ấy chứ. Em đoán có lẽ một hai ngày tới mẹ em sẽ không thoát thân được đâu, chẳng qua cũng sẽ không lâu lắm.” Dung Vũ Ca cười nói, còn may hôm qua ba ba tranh thủ tình cảm nên nàng mới có thể lấy nó ra làm cớ.
“Ba mẹ em không lo là được.” Vệ Minh Khê nói.
“Vệ Minh Khê, người ta là người lớn mà, đừng coi em là trẻ con nữa!” Dung Vũ Ca ngồi dậy từ trong lòng Vệ Minh Khê, bất mãn kháng nghị.
Vệ Minh Khê cười cười không đáp, muốn làm gì thì cũng phải dựa vào sự ổn trọng mới có thể để người khác coi nàng là người lớn, cũng không phải chỉ dựa vào lời nói.
Dung Vũ Ca đã sớm phát hiện mỗi khi Vệ Minh Khê không cười luôn thanh lãnh, nhưng khi cười lại làm cho người ta được an ủi, chữa lành. Giờ phút này nàng đột nhiên rất muốn hôn nhẹ lên đôi môi thanh lãnh của Vệ Minh Khê.
“Vệ Minh Khê, chúng ta có thể không phát sinh quan hệ, nhưng hôn thì có thể chứ?” Vẻ mặt Dung Vũ Ca mong mỏi nhìn đường viền rõ ràng của đôi môi Vệ Minh Khê, thoạt nhìn mê người đến thế, lần trước nàng đã được nhấm nháp sự mềm mại đó, nhưng nàng cũng muốn nếm thử hương vị ngọt ngào bên trong.
Ánh mắt chờ đợi của Dung Vũ Ca làm Vệ Minh Khê lâm vào do dự, cũng muốn đáp ứng nàng, lại cảm thấy hơi quá nhanh, lại có chút thẹn thùng.
“Vệ Minh Khê, chị chủ động hôn em được không?” Dung Vũ Ca chủ động yêu cầu, không tính lần trước cưỡng hôn ra, nàng thật lòng hy vọng nụ hôn đầu tiên chân chính về mặt ý nghĩa là do Vệ Minh Khê chủ động. Nàng nghĩ nếu Vệ Minh Khê thật sự hôn lên môi mình, nhất định mình sẽ hạnh phúc muốn lên trời.
“Khuya rồi, chúng ta vẫn nên ngủ đi thôi.” Sắc mặt Vệ Minh Khê ửng đỏ, phi thường thẹn thùng, việc này đối với Vệ Minh Khê mà nói hơi quá khó khăn.
“Vệ Minh Khê, vừa rồi chị mới nói sẽ dùng hết khả năng để cưng chiều em mà……” Dung Vũ Ca làm nũng, nàng muốn được Vệ Minh Khê sủng ái như vậy.
Vệ Minh Khê nhìn vẻ mặt chờ mong của Dung Vũ Ca, phát hiện mình giống như thực không nỡ từ chối yêu cầu của nàng, cũng không thể, dù sao lời mình nói cũng đã nói ra. Giờ phút này Vệ Minh Khê thật sự nhìn về phía đôi môi Dung Vũ Ca, cả khuôn mặt của nàng đều rất tinh xảo xinh đẹp, hình dạng của đôi môi cũng không có gì để chê trách, màu sắc cũng tốt, đôi môi đỏ hồng, giống một đóa hồng, thoạt nhìn tiên diễm ướt át, giờ phút này hơi vươn tới trước, tựa hồ đang mời mình nhấm nháp.
Dung Vũ Ca thấy ánh mắt Vệ Minh Khê rơi xuống môi mình, đôi con ngươi thâm thuý, như một hồ nước sâu sẽ làm người ta đắm chìm, Dung Vũ Ca ý thức được Vệ Minh Khê sẽ đáp ứng yêu cầu của mình, hô hấp liền rối loạn, như một đàn quạ bay lên. Nàng ngừng thở, chờ mong lại khẩn trương nhìn Vệ Minh Khê.
Vệ Minh Khê thấy mình giờ phút này trái tim cũng đập như sấm, nhìn vẻ chờ mong của Dung Vũ Ca cùng sự chuẩn bị sẵn sàng của em ấy, mặt cũng không nhịn được ửng đỏ. Gương mặt cô từng chút tới gần Dung Vũ Ca, mỗi khi gần một phần, nét đỏ trêи mặt liền nhiễm thêm một phần. Thẳng đến khi hai bên tai đều đỏ lên như trêи mặt, môi của cô rốt cục chạm lên môi Dung Vũ Ca.
Khi đôi môi của Vệ Minh Khê rốt cục dán lên môi mình, Dung Vũ Ca thấy trong óc như có pháo hoa nổ tung, tựa hồ vạn vật đều tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng trái tim mình đập.
Sau khi môi Vệ Minh Khê dán lên, thẹn thùng đến cực điểm, đang chuẩn bị như chuồn chuồn lướt nước muốn lui lại, Dung Vũ Ca đã giang tay ôm lấy eo cô, không cho cô rời đi, cũng đảo khách thành chủ, để môi mình càng dán chặt với môi Vệ Minh Khê, lưỡi luồn vào miệng Vệ Minh Khê, ɭϊếʍ ʍút̼ đôi môi cô.
Đầu óc Vệ Minh Khê trống rỗng, bị động thừa nhận, thẳng đến khi khớp hàm bị Dung Vũ Ca cạy mở, đầu lưỡi linh hoạt của nàng chui vào, mềm dẻo nhiệt tình, đầy ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu, trằn trọc cuốn lấy đầu lưỡi cô, có vẻ bởi vì chưa bao giờ có kinh nghiệm mà có phần trúc trắc không thuận. Vệ Minh Khê cũng không có kinh nghiệm, không thể dẫn đường cho Dung Vũ Ca, cô cũng không có dũng khí bởi vì còn trẻ mà không sợ hãi điều gì như em ấy, đánh thẳng tới trước, nếm thử đủ kiểu, chỉ có thể để mình bị động cùng em ấy nhảy múa, thậm chí bị sự nhiệt tình của Dung Vũ Ca hoà tan.
Cũng không biết hôn bao lâu, Dung Vũ Ca mới lưu luyến buông Vệ Minh Khê ra, nhưng sau đó, nhìn đôi môi của cô bị mình hôn đến hồng nhuận, cảm thấy cực kỳ mê người, lại nhịn không được hôn lên, hoàn toàn không cho Vệ Minh Khê có cơ hội cự tuyệt.
Ngay từ đầu không hề có kinh nghiệm, sau khi Dung Vũ Ca quấn quýt lấy Vệ Minh Khê nếm thử nhiều lần rồi, hai người dần dần có kinh nghiệm, làm cho đối phương đều có thể hưởng thụ nụ hôn của nhau.
“Vệ Minh Khê, em bị chị hôn đến có hứng* rồi này.” Dung Vũ Ca phát hiện không thể tiếp tục hôn Vệ Minh Khê nữa, không thì khẳng định mình sẽ không kiềm được. Kiên quyết chấm dứt sau một nụ hôn, Dung Vũ Ca tựa vào vai Vệ Minh Khê, sau đó nhẹ giọng ái muội nói bên tai cô. Thật ra trừ nụ hôn đầu, những nụ hôn sau đó đều là Dung Vũ Ca khơi mào, nhưng nàng lại cố tình nói vậy với Vệ Minh Khê, như thể tất cả đều là trách nhiệm của Vệ Minh Khê.
(nguyên gốc: 我被你吻诗了 – từ 诗 để ở đây ko hiểu nghĩa là gì, hay MD muốn tránh Tấn Giang nên dùng từ láy???)
Vệ Minh Khê nghe vậy, xấu hổ đến sắc mặt đỏ bừng, kỳ thật cô cũng không khá hơn, mơ hồ cảm thấy mình hình như cũng cần đổi qυầи ɭót mới…….
Hết chương 56
———————————
Minh Dã:
Dung Vũ Ca: Một người viết thơ, không bằng hai người cùng nhau viết thơ.
Vệ Minh Khê: Mình thật sự ô uế….
Bách Linh:
Chẳng lẽ Minh Dã định dùng chữ thơ – 诗 để thay thế mấy từ nhạy cảm như “cảnh H” gì đó? Viết thơ là địu nhau ý hả???
Có hôn thôi mà làm quá, bày đặt khóa chương này nọ, lấy raw mà canh như ăn trộm, khổ ghê =.=
Kiếp trước cưỡng hôn cảm xúc bao la, nào là dằn vặt rồi động tâm, đắn đo suy nghĩ đủ kiểu, nụ hôn đầu cũng vậy, kiếp này cưỡng hôn thì tóm gọn 1 dòng, cảnh hôn chương này cũng thường thường chưa đủ đột hot :((((
Nghe tí nhạc đỡ bực, trêи đầu ý nha mọi người.
Dự là chương sau 2 mẻ nằm lăn lộn trêи giường khó ngủ, rồi chương tiếp là Liên Huân tới phá, sau đó 2 người thất tình gặp nhau?
2 con heo này tốn cơm quá cả nhà ạ ˚‧º·(˚ ˃̣̣̥᷄⌓˂̣̣̥᷅ )‧º·˚
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!