Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu - Chương 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu


Chương 38


Nói cô không có lòng tự tôn cũng được, dù sao với tình thế trước mắt mà nói, tiếp tục duy trì mối quan hệ vợ chồng tương kính như tân này với Tống Đình Thâm, là điều tốt nhất đối với cô.

Nguyễn Hạ dắt Vượng Tử cùng Tống Đình Thâm bước vào trong hội trường tiệc cưới, vị trí đã sớm được sắp xếp rồi, chỗ Tống Đình Thâm là bàn của những người bạn cùng phòng kí túc xá hồi đại học, hơn còn khá gần sân khấu, cô đã chào hỏi xong với đám bạn cùng phòng của anh, lúc này ngồi xuống, chỉ cần an tĩnh làm một bức phông nền, nghe bọn họ nhắc lại chuyện ngày xưa là được rồi.

Tiếc là người nhà Tống Đình Thâm dẫn đến đây không chỉ có mỗi cô, mấy người đàn ông nhớ lại chuyện khó quên hồi ở kí túc xá, vợ của bọn họ cũng có chuyện để tán gẫu.

Người phụ nữ ngồi cạnh Nguyễn Hạ vui tươi hớn hở nói: “Lần trước gặp cô là lúc tổ chức bữa tiệc Vượng Tử tròn một tuổi, vậy mà loáng một cái đã qua hơn hai năm.”

“Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh.” Nguyễn Hạ cũng phụ họa nói.

Nào biết được câu tiếp theo của người này lại nhắc đến chuyện mang thai đứa thứ hai, cô ta dùng âm thanh thanh âm không lớn không nhỏ hỏi: “Hai người dự định mang thai nữa không? Dù sao Vượng Tử bây giờ cũng đi nhà trẻ rồi, điều kiện kinh tế nhà hai người cũng tốt, nhân lúc còn trẻ, tranh thủ thời gian sinh thêm đứa nữa.”

Nguyễn Hạ: “…”

Tại sao lúc tán gẫu lại không thể nào thoát khỏi được chủ đề này vậy? Lại còn mang thai lần thứ hai, cô ngay cả mang thai đầu cũng không muốn mang hiểu không.

Nào biết được thấy Nguyễn Hạ không trả lời, người phụ nữ kia lập tức quay sang nói đùa với Vượng Tử: “Vượng Tử, cháu có muốn em trai hoặc em gái không?”

Vượng Tử cũng rất ngay thẳng, cậu lắc đầu, trả lời: “Không muốn ạ.”

Trong lòng Nguyễn Hạ mừng thầm, nhóc mập mạp này khiến cô rất thích, câu trả lời này cô càng thích.

“Vì sao? Là sợ ba mẹ không thích cháu sao?”

Thời đại này vẫn còn có người kiểu như thế, dám ở trước mặt trẻ con nói cậu này, Nguyễn Hạ cảm thấy bó tay luôn.

Vượng Tử nhìn cô một cái, hỏi: “Mẹ, mẹ không thích con sao?”

Nguyễn Hạ lập tức cầm bàn tay nhỏ bé mập mạp hôn một cái: “Làm sao lại không thích, mẹ rất thích con, con chẳng lẽ không cảm giác vậy sao?”

Cho dù hiện tại cô vẫn chưa giống như một người mẹ thật sự thích con của mình một cách vô điều kiện nhưng sớm chiều ở chung với nhau, cô cũng có chút tình cảm với Vượng Tử. Bởi vì thích cậu, cho nên mỗi ngày mới chơi cùng cậu, ngủ chung với cậu.

Vượng Tự có được câu trả lời của Nguyễn Hạ, lại nhìn về phía dì kia, giòn giã nói: “Ba mẹ cháu sẽ không bỏ mặc cháu nhưng chẳng qua chỉ là cháu không thích em trai hoặc em gái thôi, bởi vì rất phiền.”

Bạn nhỏ hơn ba tuổi nói lời như vậy rất là hài hước, cả bàn đều vì câu nói này của cậu mà bật cười, Tống Đình Thâm cũng cười híp mắt nhìn con trai mập mạp nhà mình.

“Nhưng mà rất nhiều người muốn có em trai hoặc em gái đó.” Dì kia tiếp tục trêu đùa Vượng Tử.

Đây là một số người lớn đùa ác quá, nếu như đứa trẻ bị chọc đến nghẹn đỏ mặt thậm chí khóc to, dường như bọn họ mới được thỏa mãn phần nào.

Vượng Tử không giống như những đứa trẻ khác, cậu lại nói: “Nhiều người muốn có thì cháu phải có sao? Dì ơi, cháu không còn bé đâu.”

“Ha ha ha!”

Nguyễn Hạ thật sự rất muốn điên cuồng tán thưởng Vượng Tử, phải biết rằng lời như này cho dù là người lớn cũng không nhất định sẽ nói lại được.

“Nếu có em thì cháu sẽ có bạn chơi với mình không phải tốt hơn sao?”

Vượng Tử suy nghĩ, không trả lời, ngay lúc Nguyễn Hạ cho rằng cậu đang bối rối phân vân, thì đột nhiên cậu nói: “Ba mẹ cháu cũng không phải là sinh đồ chơi cho cháu. Ba mẹ cháu muốn một em bé nữa đó là chuyện của ba mẹ, cháu không muốn đó là chuyện của cháu.”

Nói thật, Nguyễn Hạ cũng hơi kinh ngạc, cô vẫn biết rằng Vượng Tử là một đứa trẻ rất thông minh, vô cùng thông minh nhưng cô không hề nghĩ tới, cậu mới hơn ba tuổi mà với vấn đề như vậy đã có thể tư duy logic giống như người lớn.

Những người ngồi trong bàn cũng cảm thấy kinh ngạc, kinh ngạc vì mạch suy nghĩ rõ ràng của Vượng Tử, hơn còn có thể biểu đạt được đầy đủ suy nghĩ của bản thân, việc này ở tuổi của cậu là rất hiếm thấy.

“Nói đi cũng phải nói lại, lão Tống, hai người không định sinh đứa nữa à?” Người đàn ông ngồi cạnh Tống Đình Thâm hiếu kì hỏi.

Tống Đình Thâm lắc đầu: “Không có ý định này.”

Những người khác cũng không biết vì sao Tống Đình Thâm lại trả lời một cách kiên quyết như vậy nhưng Nguyễn Hạ thì lại hiểu rõ.

Tống Đình Thâm và nguyên chủ chỉ có một lần kia thôi, mà sau lần đó liền có Vượng Tử, trừ ngày ấy ra, mặc dù bọn họ kết hôn đã bốn năm nhưng lại không hề có hành động thân mật nào,bây giờ xem ra, Tống Đình Thâm cũng không có ý định ly hôn, với tính cách của anh, chắc hẳn cũng không làm ra chuyện con riêng gì đó, cho nên, bọn họ chỉ có một Vượng Tử mà thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN