Giải Thoát Số Phận - Phần 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1847


Giải Thoát Số Phận


Phần 9


Giây phút đó trong lòng của tôi ,bất giác thấy ánh mắt của người đàn ông đó có vẻ rất nghiêm túc…
Tôi cười lớn
-Ha ha ha…Chú lại trêu cháu rồi,nếu chú là Hồ Công Minh thì chẳng phải chúng ta là một đôi rồi sao?
Minh bật cười vẻ mỉa mai…
-Tôi nói nghiêm túc đấy
-Ok ok…úi …giờ cháu phải về rồi( Thảo nhìn đồng hồ) hôm nay cháu có chuyện gấp phải giải quyết chú k cần đưa về đâu ạ,cháu cám ơn chú rất nhiều đã giúp cháu nhiều lần…
Thảo cúi chào rồi quay đi ánh mắt cô lo sợ rồi chạy một mạch đi…Minh ngồi nhìn theo rồi cười nhẹ “ Nhờ nhanh mà chạy cũng nhanh thật đấy”…
Tôi chợt nhận ra,đồ trên người anh ta từ nhẫn ,đồng hồ là những hãng đắt đỏ…chiếc xe anh ta đèo mình về quê hôm nọ không phải chiếc xe này…thử sớt xem nào
Thảo ấn sớt chiếc xe bentlay …cô lướt tìm chiếc giống chiếc màu xanh hôm nọ giống anh ta đi…xe này…xe này đúng rồi …trị giá 40 tỉ…cái xe 40 tỉ…Không ổn rồi…anh ta chắc chắn không phải người bình thường,anh ta chắc chắn có quen biết Hồ Công Minh …đúng rồi chú ấy lẽ nào…khi nhắc đến họ Hồ chú ấy có vẻ phản kháng ra mặt bênh vực…nếu vậy anh ta có lẽ nào kể hết cho Hồ Công Minh nghe về mình…Càng tốt để anh ta loại mình từ vòng gửi xe cũng được…
Thảo ngồi trên xe buýt vẫn ngu ngơ suy nghĩ mà k hiểu một sự thật rằng anh ta chính là Hồ Công Minh…
Tại ngân Hàng OBB
Thuỷ bước ra bên ngoài vẻ yếu ớt…Bảo mở cửa xe
-Em lên đi …
-Dạ vâng em cám ơn anh
-em hay bị đau đầu vậy à…đi khám bác sỹ bảo sao
-Bảo em rối loạn tiền đình,có cho uống thuốc nhưng k đỡ,nghe bác gái nói có chỗ chữa nên em muốn thử
-Vợ anh cũng hay bị lúc trở trời
-Anh đưa em đi thế này vợ anh sẽ k nghĩ gì chứ ạ
-Vợ anh dễ tính lắm,cô ấy biết anh k có tính linh tinh nên luôn yên tâm vào anh
-Hai người có vẻ tin nhau…vậy mà em thấy Bác gái nói vk ck anh hay lục đục
-Ngày xưa thôi,vợ anh bướng lắm nói câu nào là vặt ngược a lại câu đó nên mới hay mâu thuẫn
-Vậy ạ
Thuỷ tỏ ra đầy thất vọng và Bảo liên tục nhắc đến vợ mình…
Sáng hôm sau khi tôi trở ra khỏi trường…chị gái tôi đến đón…
-Thảo ơi,bên này
-Oài nay chị đến đón em cơ đấy
-Mấy giờ vào làm vậy
-Chỗ đó giờ ngta thuê cả ngày chứ k thuê ca nữa nên em nghỉ,đang tính đi xin gia sư thêm
-Chị em mình cafe đi,chị có chuyện muốn nói vs em
Trâm đèo Thảo trên con xe ga đời mới đi tới một quán cafe nhỏ trong con ngõ khá sâu…
-Chị hay uống ở đây,đồ ở đây ngon lắm
-Chị muốn nói gì với em…làm em hồi hộp đấy
-Nghe mẹ nói em đã đồng ý,chị xin lỗi vì gia đình mà em phải hy sinh (Trâm bật khóc)
-Không sao đâu,em không có nghĩ gì nhiều đâu mà…em chỉ nghĩ đây là số phận rồi,em k trách mẹ vì em biết mẹ có nỗi khổ tâm riêng…
-Đáng lẽ người phải đi là chị nhưng chị đã lấy ck nên mọi việc lại đè nặng lên vai em,chị cảm thấy rất buồn vì k giúp gì được em và mẹ…đến cuối cùng cũng chính chị lại là áp lực lớn …
-Kìa chị,chị đừng nói vậy,với em chỉ cần gia đình mình mạnh khoẻ và bình yên là em không còn cần gì hơn,lấy chồng thì sao,đằng nào chẳng phải lấy…dù sao lấy người có điều kiện còn hơn k đúng k nào
-Chị biết em đang cố tỏ ra là em ổn
Thảo ngập ngừng rồi cố tắt nụ cười…
-Em nghĩ kĩ rồi,nếu thật sự em có thể làm gì được cho mẹ em sẽ làm…chỉ là xem mặt…biết đâu hắn không ưng em
-Nhỡ hắn ưng thì sao,hắn đã có ba cô vợ một chính đã chết,còn hai cô vợ nữa …nếu em vào đó em làm sao sống dc với họ…đàn bà tranh giành ân ái như trong các câu chuyện là có thật đó …
-Em biết …xã hội này nghe chung chồng thật sự rất khó chịu nhưng em k yêu nên em sẽ k có cảm giác gì cả…sẽ k đau khổ…k buồn phiền
-Em là cô gái mạnh mẽ,chị biết em sẽ k bao giờ chung chồng nhưng nhà họ là gia đình con cháu vua chúa từ thời xưa co truyền thống,anh ta được phép cưới nhiều vợ…thế nên chị lo em sẽ khổ
-Chị đừng lo em sẽ k phải vào đó làm dâu đâu chị yên tâm…
-Nếu lỡ như em phải vào đó thì sao,chị đang nói là nếu như…
-Thì nhất định em sẽ giải thoát số phận của chính mình…hãy tin ở em…
Thảo nói rất khí chất nhưng khi chị gái rời đi cô thổi phù “ Nói oai vậy chứ em đang lo ông chú kia có quen biết Hồ Công Minh…hoặc là nhỡ chú ấy giàu có thì sao nhỉ những người bê đê rất giỏi…”
Thảo nhớ lại lúc trên cầu
-Chú tên là gì nhỉ,cháu là Nguyễn Thu Thảo
-Tôi là Hồ Công Minh…
Thảo lắc đầu rồi vỗ vào đầu “ k nghĩ nữa…chú đó chắc trêu thôi”…
Tại bộ công thương…
Minh ngồi nhìn đống giấy tờ trên bàn rồi chợt bảo thư kí
-Linda …cho tôi ly cafe
-Vâng
-À…mua nước mía cho tôi vậy k uống cafe nữa
-Nước mía ý ạ,à vâng
Linda lắc đầu khó hiểu đây là lần đầu Minh yêu cầu uống nước mía…
Minh đứng lên nhìn ra ô cửa sổ trong bộ trang phục của quản lý thị trường…đôi kính cận màu trắng sắc bén loé lên trong góc phòng…Minh dơ đôi bàn tay ra rồi nhớ lại lúc Thảo cầm tay anh ta xoa lên má cô …anh ta cười nhẹ “ Cô ta đúng là một đứa ngố nhất mình từng biết”…
Lúc sau linda mang một chiếc túi bên trong có gói đồ
-Cậu cả…đây là chiếc áo sơ mi do chính tay cô Ngô Thanh Hằng đã thiết kế cho cậu, đại
phu nhân nói mang tới để cậu thử…
-Nói với phu nhân lần sau đừng nhận những kiểu như thế này
-Dạ…
-Tôi chỉ mặc đồ của thương hiệu tôi yêu thích
-À vâng
Linda vừa ra khỏi phòng Minh k cần dở chiếc áo ra mà vứt luôn vào thùng rác…anh ta tỏ ra rất coi thường và k trân trọng…
Tối đến sau khi học bài xong tôi nhìn căn phòng chỉ có mình tôi thui thủi một mình…Ngọc thì đi chơi với bạn trai mới quen…
Tôi đi ra đi vào rồi chống đẩy nhẩy dây…hít đất để thể thao…
Tùng tay sách túi mực và hai lon bia đi tới thấy Thảo đang tập anh ta đứng nhìn rồi lặng lẽ cười …
-Đêm mới tập là sao
Thảo quay ra thấy Tùng ,ông anh trai cùng cha khác mẹ
-Ô…anh à,anh đến khi nào vậy?
-Anh mới đến,nghe mẹ nói em nhập tịch mang họ Trịnh rồi nên anh mua bia mực tới để chia buồn với em
-Chia buồn ạ
Thảo và Tùng ngồi ở chiếc phản kê ở giữa xóm trọ tâm sự
-Em có thể từ chối ngay lúc này vẫn kịp đấy,nghe anh
-Anh k đứng về phía mẹ anh sao
-Anh nghĩ cho em hơn
-Chúng ta mới gặp nhau thôi mà
-Em là em gái anh…anh k muốn vì sự tính toán của mẹ lại đẩy em vào chỗ khổ…
-Em k còn đường lui nữa rồi,em cũng chưa chắc dc anh ta ưng mà…mấy vợ rồi mà vẫn dc chọn gái tân,xã hội đúng k công bằng
-Hồ Công Minh hắn là kẻ nổi tiếng độc tài…con người hắn sống rất tàn nhẫn…bên ngoài em có thể kiện hắn nhưng khi vào biệt viện đó sống em phải theo quy tắc nhà họ Hồ…phải nghe lệnh từ chồng …em có muốn làm một con chim bị nhốt trong lồng k?
-Em k muốn nhưng nếu đã là số phận rồi có tránh cũng k dc
-Mẹ anh đe doạ gì em đúng k
-Nói là doạ cũng k đúng…em chỉ là k muốn ảnh hưởng tới người nhà em thôi…k sao anh ạ…em tự tin là mình không được chọn…
-Cố để k dc chọn nhé
-Ok anh…nâng ly nào
-Say k đấy
-Em có uống cả lít không say,anh yên tâm
Hai anh em cụng ly dưới bầu trời đầy sao…Tùng cười tươi khi ở bên cô em gái …
Tôi chuẩn bị lên giường đắp chăn đi ngủ thì điện thoại reo…thấy Ngọc khóc bên kia đầu dây
“ Thảo ơi cứu tao,thằng chó này k cho tao về “
-Bình tĩnh nào,bạn mới quen á
Bên kia đầu dây Thảo nghe tiếng bốp như tát
-Mẹ mày bảo ai chó…alo em đến đón bạn em về đi anh cho nó về
-Nếu bạn tôi có vấn đề gì tôi sẽ báo công an,anh rể tôi là công an đấy…
-Em kp doạ,em đến đón thì anh cho nó về…
Trong nhà nghỉ …
2 tên đàn ông kéo quần lên …Ngọc ngồi run cầm cập ở góc phòng…bọn họ vừa thay nhau hiếp dâm cô…một trong hai tên xua tay…
-Đi bar đi Trung…mặc mẹ mày quần áo vào ,nát hơn cả tương bần…
Tên kia gật :
-Thế là con bạn nó đến à
-Tao ngắm rồi con kia đẹp hơn con này nhiều,tiếp cận nó mấy lần mà thấy nó có vẻ khó nên cưa con này trước…
Hắn dơ nắm đấm định đấm Ngọc thì rụt lại rồi cười “ Khóc cái gì,mày chả sướng bỏ mẹ ra…anh hỏi thật mày nát thế này thì chắc qua tay nhiều thằng lắm nhỉ,hai bọn anh ăn thua gì”
-Câm miệng đi…lũ khốn nạn
Hai tên kia cười cợt…Ngọc nắm chặt tay…
Tôi mặc áo rồi đến điểm hẹn…tôi có mang theo máy chích điện đề phòng…bọn chúng hẹn ở quán bar…
Hoàng Ngọc Linh vẻ say rũ người đi ra từ quán bar…cô tiểu thư họ Hoàng chợt va mạnh vào vai Thảo khi cả hai đi đối diện…
-Xin lỗi nhé
Thảo xua tay
-Không sao nhé …chị đi cẩn thận
Bạn của Linh ra đỡ…Linh chỉ trỏ…” Con bé kia xinh vãi mà lịch sự…”
-Đâu…ở đâu ?
-Vừa đi qua đó mắt mày mù à…
Thảo bước vào bên trong thấy Ngọc ở trong góc liên tục bị hai tên chuốc rượu…cô đổi sắc mặt nắm chặt tay đi tới…
Trên tầng hai bàn vip…Hồ Công Minh khẽ nâng gọng kính khi nhìn số tiền đặt trên bàn …người bên kia giọng nịnh nọt…
-Đây là phần của sếp trong phi vụ vừa rồi ạ
-Sao mày tay run vậy
Minh nhìn thẳng vào tên đó
-Có lẽ do lần đầu cầm nhiều tiền nên hơi run ạ
-Số rượu lậu chuyến sau hãy nói với họ là lần sau phải bắt k thể tránh khỏi…
-Chuyến sau có chút động vật quý hiếm liệu có qua được k ạ
-Cho qua…nhưng vụ rượu nhất định phải để bị bắt …
-Dạ vâng…để tôi báo họ ạ…
Minh nhếch mồm cười hẩy tay…linda kéo hai túi sách đầy tiền cất đi…
-Sao cứ nhất định phải bắt vụ rượu lậu ạ
-Để cho phó kiểm kê tạo được uy tín chứ,người của ta mà…để xem tay phó cục lần này trả lời tôi thế nào?
-Tôi đã hiểu,ý của cậu cả thật khó lường…
Minh nhấp ly rượu lên môi mặt anh ta như đang tính toán điều gì đó…
Tay vừa đưa tiền cho Minh đi ra khỏi quán thổi phù như nhẹ nhõm
-Mẹ nó đúng là nói chuyện với bọn ý run hết cả người
Tên đệ đi cùng hỏi lân la
-Em tưởng bọn này nó thiếu gì tiền anh nhỉ
-Ngu vãi,giàu nó càng muốn giàu thêm…tiền này đáng là gì…nó nhận là tốt rồi k phải vụ nào nó cũng nhận,10 vụ tao nhờ thì may ra được hai vụ…bởi vốn dĩ bản chất nó giàu nên tiền với nó k qtrong bằng việc nó thích hay k thích…
-Lạ vậy …thằng ý trẻ măng mà chức cao a nhỉ
-Bố nó làm to lắm,nghe xong chắc hết hồn…thôi về thôi …
Tôi giật cốc rượu khỏi tay Ngọc rồi kéo Ngọc đứng dậy…Ngọc khóc nấp sau lưng tôi
-Khóc gì mà khóc ai bảo k tìm hiểu kĩ
-Chúng nó…chúng nó thay nhau …thay nhau hiếp tao…
Thảo nắm chặt tay…một tên ra quàng vai Thảo “ Nào ngồi đi em,bạn em anh cho về còn em phải ở lại”
Thảo hất tay
-Bỏ bàn tay bẩn của chúng mày ra…tao nhất định sẽ báo công an…
-Em báo đi,bạn em tự nguyện mà,hỏi nó xem
Thảo quay lại nhìn Ngọc
-Nói xem hắn nói sai hay đúng
-Tao chỉ định vào đấy với hắn nhưng k ngờ hắn gọi thêm bạn…
-Mày…sao mày có thể sống buông thả vậy được…
-Tao sai rồi…
Thảo tức rồi nắm tay Ngọc kéo đi
-Này em ai cho em đi
Thảo đá thẳng vào háng của hắn rồi kéo Ngọc chạy
-Đi thôi
Tên kia ôm háng còn tên còn lại đuổi theo…Ở cửa tắc đường toàn người nên Thảo kéo Ngọc chạy vòng lên tầng hai…đúng lúc Minh và Linda bước ra ngoài…Thảo cắm đầu chạy lao vào ngực của Minh…cô ngẩng lên
-Xin …xin lỗi…
Minh cười như k thể tin nổi
-Chúng ta lại gặp nhau rồi nhỉ…
Tên kia hô “ Hai con kia đứng lại”
Linda định chặn tên đó thì Minh lắc đầu rồi ý lùi đi…
-Vâng cháu chào chú…
Thảo nói mỗi vậy rồi kéo tay Ngọc thì Minh tóm lấy bàn tay Thảo giữ lại
-Nhóc đi đâu ở chốn đầy thị phi này vậy
-Giờ kp là lúc trả lời chú đúng k ạ…
-Trả lời đi…
-Cháu đi chơi …ơ chú bỏ tay ra đi nào
Tên kia lên trên bẻ tay “ Con ranh con ông hôm nay phải hiếp chết mày”
Minh vừa nghe thấy đang định dơ tay đấm thì Thảo lao lên đấm bốp vào mặt tên kia trước mặt Minh khiến anh ta ngỡ ngàng
-Loại dở hơi k yêu dc ai tử tế mà cứ đi hiếp người,mày nghiệp quật…
Dòng người từ phòng lao ra…Thảo cầm tay cả Minh kéo đi
-Đi thôi chú …
Minh bất giác phải chạy theo Thảo dù cho anh ta k cần đi
-Này chú đâu cần chạy
-Rủ chú đi cùng cho vui mà ( Thảo nháy mắt)
Tên kia bị linda đá thẳng vào chân bằng mũi giầy nhọn hắn cúi xuống đau kêu oai oái…” Mày đuổi theo cậu cả thì còn đau hơn đấy,đồ ngu”
Ra đến bên ngoài ông chú giật tay tôi ra…tôi chợt ái ngại
-Chắc cháu làm chú đau ( ý yếu ớt )
-Ý tôi là đừng có kéo người khác như vậy
Ngọc hỏi tôi “ Trời ơi lại ai vậy”
-À chú này đợt giúp tao ở khách sạn do mày hại đấy …bê đê
-À ra vậy…êu phí quá nhìn men vậy mà…tao đi lấy xe …
Minh tức nhìn Thảo
-Này nhóc…
-Dạ
-Hình như giữa chúng ta có hiểu lầm gì thì phải…
-Hiểu lầm gì đâu ạ…hay gặp ông chú quá,giữa thành phố rộng lớn này mà chúng ta lại cứ va vào nhau nhỉ…
Thảo cười cợt …
-Cháu k sợ mỗi lần va vào tôi sao
-Sợ gì chứ,chú rất đẹp …thật đấy…
-Rất đẹp?
-Thì chú kiểu pha nhớt đó nhưng cháu ủng hộ con người thật,cháu từng nói rồi mà,cháu k kì thị bất kì ai…
Minh kéo tay Thảo sát lại gần anh ta…Giây phút đó Thảo đang ngỡ ngàng,khoảnh khắc như chậm lại…nhìn mắt của Minh qua cặp kính,ánh mắt sắc lạnh …Tay Minh một tay ôm eo của Thảo…
Anh ta cúi xuống hôn lên môi Thảo…Thảo đẩy ra nhưng k được…” Ưm…”
Bên trong quán bar ca sỹ đang hát vang lên khi cánh cửa mở ra …” Cầm chặt tay nhé này người dấu yêu,đặt lên môi khô muôn ngàn tiếng yêu”…
Minh buông Thảo ra…đôi mắt Thảo bất giác nươc mắt rơi xuống vì sốc…
-Con người của tôi đang đánh dấu trên môi của em rồi…
Giữa con phố đó Thảo miệng muốn nói gì đó mà không thể thốt nên lời…số phận đã sắp đặt…giữa cô và cậu cả nhà họ Hồ…

– [ ]

Yêu thích: 2.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN