Giải Thoát Số Phận - Phần 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1861


Giải Thoát Số Phận


Phần 8


Cơn mưa của mùa hè bất chợt ập xuống…Minh quay mặt đi
-Dù sao thì cháu cũng k nên nhận xét về người khác khi chưa gặp mặt như vậy…
-Theo chú một người lớn tuổi có mấy cô vợ rồi mà giờ vẫn lấy thêm,kẻ đó chẳng phải rất bệnh hoạn là gì…mà chú chưa trl cháu chú họ Hồ à
-Họ gì cũng k nên đưa ra những nhận xét bâng quơ ,tránh gây ra tổn thương cho đối phương…
-Chú làm sao mà hiểu được…ví dụ bây giờ bố mẹ chú ép chú lấy cô gái chú không yêu mà chú lại yêu cháu chẳng hạn thì chú làm thế nào?
-Bổn phận của con cái là phải vâng lời cha mẹ,bất hiếu là một trong những tội lớn đấy…
-K nói chuyện với chú nữa,nói ngang như cua vậy…
-Tôi nghĩ cháu cứ nên gặp mặt tiếp xúc xem sao đã…
-Sao chú bảo không nên lấy ck sớm
-Mẹ cháu có ý rồi thì có phản đối cũng đâu có được…trừ khi cháu có ý trung nhân rồi chẳng hạn
-Chưa có mới đau chứ,phải yêu vài mối tình rồi mới nên lấy ck đúng k ạ
Thảo ôm đầu tựa vào kính lầm bầm…Minh cứ nín cười rồi anh ta nhấn ga phóng thẳng về hướng thành phố…
Về đến thành phố Thảo xuống xe mặt buồn thiu
-Cám ơn chú nhé,cháu định rủ chú đi uống rượu nhưng có lẽ muộn rồi…
-Con gái k nên rượu chè ,k phù hợp với thuần phong mỹ tục
-Ầy chú cổ hủ vậy ( Xua tay) à chúc chú có thể ở bên chàng trai mà chú thương…
Minh sốc khi Thảo nghĩ anh ta thật sự bê đê…anh ta cười gượng…
-Cháu cũng vậy nhé…
Minh nhấn ga phóng xe đi ,Thảo cứ đứng vẫy tay chào tạm biệt khi Minh nhìn qua gương anh ta nhìn hai cốc nước mía trong xe rồi thở dài…” Cô ta cố tình tiếp cận mình hoặc là không biết thật đây”…
Thảo vỗ đầu “ Quên k xin số chú đẹp đó ,chú ấy thật sự là người tốt”…
Hôm sau tại nhà Trâm nghe điện từ mẹ đẻ
-Mẹ điên rồi,con đã nói với mẹ thế nào rồi sao mẹ lại chấp nhận,Thảo nó còn quá nhỏ để bước vào đó
-Mẹ k còn cách nào khác,con lấy ck công an nhỡ như lý lịch con có ảnh hưởng thì mẹ làm sao chịu dc đây
-K lẽ mẹ để em hy sinh vì con à
-k đâu con à,chưa chắc họ đã chọn chỉ là đi xem mặt thôi,nghe nói hai tiểu thư kia tài năng xuất sắc lắm…em gái con chăc gì đã dc ,khi đó bà ta hứa sẽ trả lại cuộc sống bình thường cho chúng ta…
Trâm buông thõng tay ngồi bịch xuống ghế…” mẹ ơi em con,nó là đứa ngây ngô,nó đang là đứa trẻ mới lớn…đừng để nó giống như con,lấy chồng sớm sẽ rất khổ”
Bảo đang định mở cửa vào nghe thấy Trâm nói vậy anh ta quay đi mặt buồn …đúng lúc mẹ anh ta đi lên
-Con này ,chiều nay con định làm gì?
-Hôm nay con nghỉ
-Thế con đèo em Thuỷ đi khám hộ mẹ nhé
-Sao lại là con
-Hôm nọ con bé kêu đau đầu nên mẹ bảo mẹ chỉ chỗ cho trâm cứu nhưng nay mẹ họp k đưa đi được con đưa đi hộ mẹ
-Sao mẹ k để em ý tự đi
-Kìa con,nói thế để mẹ mang tiếng ra à,hộ mẹ nhé ,mẹ sẽ bảo con bé gọi cho con…
Bảo thở dài vẻ k thích cho lắm…
Tôi cả ngày đi học mà cứ buồn vì chuyện gia đình…tôi quyết định gọi cho mẹ …
-Mẹ đang làm gì vậy
-Mẹ đang ở mộ bố con nhặt cỏ,sao vậy con
-Mẹ thắp cho con nén hương cho bố nhé…con quyết định rồi mẹ ạ,một ăn cả ngã về không mình k mất gì cả…con đồng ý với bà ta…
-Mẹ tin là con sẽ vượt qua được chuyện này…
-Con yêu mẹ
-Mẹ cũng vậy…
Thảo tắt máy rồi nc mắt rơi cô gạt đi rồi cười tươi như cố giữ vững tinh thần…cô ấn máy gọi cho phu nhân họ Trịnh…
-Tôi đồng ý giờ tôi phải làm gì
-Ta sẽ cho xe đến đón con…trước tiên phải thay đổi con để xứng đáng là một tiểu thư …
Tại bộ công thương…phòng của cục trưởng cục quản lý thị trường đang họp rất căng thẳng…Minh nhìn tài liệu thống kê của phó cục đưa lên
-Số rượu ngoại tháng này sao lại thụt giảm vậy
-Vi đợt này có thể chúng biết sợ nên rượu vẫn đưa được ra giấy tờ có nguồn gốc và có thuế
-Thật sao…có một vài lá đơn nặc danh gửi đến cho tôi nói là có một cơ sở bán rượu ngoại được cục quản lý thị trường bảo kê nên rất hống hách ,chúng sẵn sàng ngang nhiên trao đổi trên mạng và vỗ ngực rằng có bảo kê…vậy phó cục có biết cửa hàng đó tên gì ở đâu k?
-Cái này tôi thật sự k biết ,sếp biết đấy có hàng chục cửa hàng rượu lớn ,tôi cũng đã kiểm kê rất chặt rồi ạ…
-Vụ này giao cho phó thanh tra kiểm kê…cậu làm được không
Người này trẻ tuổi mới được bổ nhiệm nên rất hào hứng khi dc giao nhiệm vụ đầu tiên “ Dạ vâng tôi sẽ làm hết sức mình thưa sếp”
Phó cục trưởng tỏ ra k vui vẻ khi cấp trên tỏ rõ thái độ k tin tưởng ông ta…
-Tốt lắm…hôm nay dừng cuộc họp tại đây…
Minh đứng dậy đi ra ngoài …phó cục nắm chặt tay “ Thằng oắt con,rồi có ngày tao cho mày hết lên mặt”…
Thư kí của phó cục an ủi “ Đừng manh động gì cả sếp ạ,hắn rất mạnh”
-Nó k nhờ vào bố nó thì trẻ tuổi vậy sao có thể trèo lên cái ghế này được
-Kìa sếp bình tĩnh đi nào…phải nhịn chờ ngày lật hắn …
Tôi được chở tới căn nhà họ Trịnh…phu nhân có vẻ rất vui mừng khi tôi đồng ý
-Nào lại đây con gái,từ giờ con sẽ là con gái của mẹ…
Nghe bà ta nói tôi chợt rùng mình
-Phải làm gì thì phu nhân cứ nói
-Gọi là mẹ được rồi,giờ mẹ sẽ đưa con đi làm tóc,mua đồ cho con,bỏ chiếc quần bò và cái áo phông cũ nát này đi …
-Cái này cháu mặc quen như vậy rồi
-Đã là tiểu thư phải sang ,sáng mịn xịn thơm…mẹ đã đưa những chuyên gia bậc nhất về để thay đổi con này…
Tôi thấy từ trong nhà người cắt tóc,người hình như là chuyên gia trang điểm…họ là đàn ông nhưng đều bê đê…tôi thấy họ uốn éo k như ông chú,bê đê nhưng nhìn có khí chất hơn…
-Tóc của cháu k cắt ngắn,cháu k để tóc ngắn dc
-Yên tâm tỉa cho con hợp thời thôi mà…
Thảo được họ tỉa tót ,trang điểm nhẹ nhàng cùng những bộ đồ hiệu đắt đỏ …cô đã thật sự ra dáng một cô tiểu thư…thế nhưng nhìn mình qua gương Thảo rất buồn …
Tại nhà họ Hồ…
Hồ Công Minh ngồi cho cá ăn ở ven hồ trong biệt viện nhà họ Hồ…Biệt Viện nhà họ nằm nguyên trên một quả đồi nằm ven thành phố với diện tích rộng lớn,xây kiên cố như một lâu đài lại có kiến trúc nửa âu nửa á…hành lang uốn xung quanh biệt viện đều được dựng khung gỗ và mái ngói như các biệt phủ của trung quốc…
Linda cô thư kia của Hồ Công Minh đi vào khẽ nói…
-Theo tôi tra ra thì tiểu như nhà họ Ngô,Hoàng và Trịnh được đại phu nhân sắp xếp để lựa chọn làm con dâu,không có nhà nào họ Nguyễn cả
-Có uẩn khúc gì không nhỉ…rõ ràng ta thấy cô ta nói …thôi bỏ đi
-Có thể cho tôi nói một câu k ạ
-Nói đi
-Cậu cả chưa bao giờ quan tâm đến chuyện hậu viện như lấy ai hay thế nào,sao lần này lại quan tâm vậy ạ,tôi hơi thắc mắc xíu thôi ạ…
-Thấy có đôi chút tình cờ…có lẽ sau này sẽ rõ hơn …nếu có thể gặp lại một cách đơn giản đó là tình cờ,nếu nó được sắp xếp thì ta sẵn sàng cho chúng tan biến khỏi tầm mắt
Linda gãi đầu vẻ khó hiểu trước câu nói của cậu cả…
Trịnh phu nhân đưa tôi đi ăn uống,bà mua cho tôi rất nhiều đồ
-Ta tính con nên chuyển về đây để ta dễ bề chăm sóc cũng như để con học tập những thứ lấy lòng đại phu nhân là mẹ của cậu Hồ Công Minh đó…
-Cháu ở ngoài quen rồi cô ạ…ở đây có lẽ hơi bất tiện cho cô
-ôi nhà to thế này mình cô cũng buồn mà…
Đúng lúc cậu chủ nhà họ Trịnh đi vào ,anh ta vừa về sau kì nghỉ dài tại Pháp…vừa thấy Thảo anh ta dường như cảm thấy thích ngay từ lần đầu gặp mặt…
-Ai vậy mẹ
-Con đó à,nào lại đây …
Thảo cúi đầu chào
-Ừm chào em…
-Đây là em gái con,em cùng cha khác mẹ với con đó…em tên Thảo
-Cùng cha khác mẹ…
-Phải rồi con ạ…em xinh lắm đúng k?
-Vâng…( mặt vẻ thất vọng)
-Vậy cháu xin phép về trước…chào phu nhân,chào anh…
-Để anh đưa em về
-Dạ thôi ( Thảo xua tay)
Phu nhân nhìn Thảo rồi cười
-Đây là Tùng…con trai của mẹ là anh con…con để anh đèo về cho biết chỗ con ở…
-Cái này…
-Đừng ngại ,anh đưa em về…
-Vậy em cám ơn
Phu nhân vẫy tay chào tôi khi tôi lên xe…
Tùng trên xe chỉ nhìn trộm em gái rồi vội quay đi
-Thảo bao nhiêu tuổi rồi nhỉ
-Em 18 ạ
-Anh k nghĩ là anh có đứa em gái lớn thế này rồi …hôm nay thật sự có chút sốc …
-À vâng…em còn sốc mà…đang yên lại thành con nhà giàu
-Em k thích à
-Em không,em chỉ muốn trở về cuộc sống như bình thường thôi…
Thảo thở dài…Tùng nhìn thấy trong đôi mắt Thảo có gì đó rất sáng…anh ta mỉm cười…
Tại nhà họ Hồ…Ngô Thanh Hằng mang nhân sâm đến biếu đại phu nhân
-Con có chút nhân sâm quý mang cho phu nhân tẩm bổ ạ
-Ngoan lắm,đứa trẻ ngày nào giờ đã lớn thế này rồi …thật xinh đẹp…
Mẹ của Ngô Thanh Hằng nhanh nhảu
-Cháu cứ đòi đến,em cản k nổi,vì nhỡ tiểu thư của hai nhà kia lại cho rằng em và cháu đến nịnh bợ gì chị
-Ấy …đừng nói vậy…trong số ba đứa thì ta thấy cháu sáng giá nhất…hoàn hảo mọi mặt …con gái nhà họ Hoàng xuất thân xã hội đen ta cũng lo nó sẽ hung hãn k được khéo léo …còn con gái nhà họ Trịnh thì ta chưa từng gặp mặt…nghe nói học giỏi và là con của vợ hai vì vợ cả chỉ có một người con trai…
-Con của vợ thứ sao có thể làm mợ cả nhà họ Hồ được ạ ( Mẹ Hằng gay gắt)
-Chính vì vậy ta mới nói Thanh Hằng sáng giá nhất…con có chê Hồ Công Minh con của ta là kẻ khô khan không?
Thanh Hằng nhẹ nhàng đáp
-Dạ sao con dám chê cậu cả được chứ ạ…anh ấy là mẫu đàn ông lý tưởng của con từ khi con còn bé xíu ạ…
-Con nói vậy là được rồi,ta sẽ có lời cân nhắc con…lần này sẽ do cậu cả chọn…ta muốn nó phải tận tâm cho chuyện này …
-Dạ vậy con xin phép về cho phu nhân nghỉ ngơi
-Vậy thím Duyên tiễn khách cho ta …
Thím Duyên sau khi tiễn khách đi vào bóp vai cho phu nhân
-Cô gái đó đẹp thật phu nhân ạ
-Quan trọng là tình cảm…nếu nó có đẹp hơn nữa mà k có được trái tim của Minh thì cũng k làm gì được…ta chỉ mong có cháu trai mà sao khó vậy
-Kìa phu nhân
-Mợ hai,mợ ba …một là diễn viên múa ,một là hoa hậu đẹp rạng ngời,họ chấp nhận vào làm vợ bé chỉ vì ham danh tiếng và thế lực nhà họ Hồ…hai cô gái đó chưa ai có thể sinh cháu cho ta bảo sao ta chẳng mong ngóng…Ngọc Hoa mất đi âu cũng là ý trời để cô gái khác vào đây còn cho ta chút hy vọng…
-Lần này sẽ để cậu cả chọn,tôi tin sẽ có cảm xúc hơn phu nhân à
-Ta tin là vậy…
Minh ngồi ăn một mình …chiếc bàn ăn đủ món thế nhưng người đàn ông đó cứ lặng lẽ ngồi ăn một mình vẻ rất cô độc…dưới chân là con hổ màu trắng vẫn còn non đang nằm liếm láp…
Tùng trở tôi về rồi đưa tôi vào tận khu nhà trọ…
-Đây chỗ em ở đây rồi
-Uk có gì cứ gọi anh nhé,tự dưng có em gái thấy hay hay
– ha ha ha đến lúc em gọi lại chạy mất dép ý
Thảo cười to đến Tùng còn giật mình,cô nhóc vẻ rất tự nhiên khiến cho Tùng cảm giác rất thoải mái…Ngọc bạn cùng phòng chạy ra đon đả
-Về rồi à nhiều đồ thế …
Thấy Tùng dường như Ngọc như bị sét đánh…mặt đỏ ửng
-À đây là bạn em tên Ngọc
-Ưk chào em…vậy anh về trước đây
-Vâng chào anh…
Ngọc hẩy vai tôi “ Này ai đấy,anh nào đấy”
-Sao định bán trinh lần nữa hả,thấy trai là…( Thảo chẹp chẹp miệng)
-Thôi đã bảo bỏ qua vụ đó xl rồi mà…cứ trêu tao…hỏi thật ai vậy
-Anh trai tao đấy
-Tao tưởng có chị gái
-Cùng cha khác mẹ …dài lắm hnao kể sau,giờ tao phải đi thay cái váy vướng víu này đã
Thảo ra gương lau lau quẹt quẹt lên mặt…” Sao đánh má đỏ vậy nhỉ…nhìn như hề vậy”
-Xinh mà mày cứ cổ hủ
-Tao k thích phấn son lắm,k hợp…
-Ở đâu nhiều váy áo đẹp vậy
-Lấy cái nào lấy,còn lại tao đưa chị tao dùng,tao chỉ hợp phông quần jean thôi,váy vóc k ưa
-Như đàn ông có chó lấy
-Tao mong lấy chó đây
-Gì cơ
-À không,đi tắm đây ,mai đi dã ngoại lớp còn gì
-Ờ…
Ngọc hí hửng ra thấy nhiều váy đẹp lại đắt tiền…cô gái vui sướng ra mặt…
Tùng trở về nhà nghĩ đến nụ cười vô tư của Thảo anh ta lại tự cười một mình…
-Con đưa nó về rồi đấy à
-Vâng…
-Con bé sẽ giúp nhà chúng ta nên con hãy khéo
-Giúp gì vz mẹ
-Mẹ tính muốn gả nó vào nhà họ Hồ làm mợ cả nhà họ Hồ…
-Sao cơ,mẹ biết Hồ Công Minh là kẻ ntn rồi còn gì ,sao mẹ đẩy em ấy vào chỗ như vậy,thảo nào đột nhiên mẹ nhận em ấy về…
-Ơ hay,con có nghĩ cho gia đình này k
-Hắn nổi tiếng chuyện nào ra chuyện đó công tư phân minh,mẹ nghĩ chỉ vì làm thông gia mà hắn sẽ bỏ qua chuyện mẹ buôn lậu đồ cổ sao…
-Rồi sẽ khác,vuôt mặt phải nể mũi…mà con làm như nó dc chọn ngay k bằng,mẹ đang hy vọng thôi mà
-Mẹ làm con quá thất vọng
-Ơ hay…mẹ vì ai…vì mình mẹ chắc…
Hôm sau …khi mặt trời lên cao tôi dậy thay bộ đồ leo núi…hôm nay lớp tôi dã ngoại tại vùng ven thành phố…tôi được lớp đề cử chạy marathon thi với học sinh lớp khác…
Ngọc đi ra sờ ngực Thảo
-Gì thế
-Ngực to chạy nổi k
-Chạy tốt…chờ đấy tao phải lấy được giải thưởng
-Có 500 ngàn mà chạy hộc bơ,dở hơi
-Tao làm gì kiếm ra được 500 ngàn trong một ngày…phải tận dụng chứ…
Thầy giám thị thổi còi…tôi dùng hết hơi chạy một mạch đến điểm chốt có gắn lá cờ chiến thắng,chỉ cần có nó mình có 500…cố lên…
Thảo chạy rất nhanh…hướng thảo chạy ngược lên đồi …xe của Hồ Công Minh đúng lúc đi ngược lại đi xuống đồi…Thấy Thảo lướt qua anh ta ngoái lại
-Mắt mình có nhầm k nhỉ
-Sao vậy cậu cả,nay đại phu nhân nói dưới chân đồi sinh viên đại học tới dã ngoại…phu nhân cho mượn hồ dưới đồi để họ tổ chức…
-dừng xe đi…
-Cậu cả muốn đi đâu ạ
-Ta muốn xác nhận xem …
-Xác nhận gì ạ
Minh mặc nguyên bộ vest đen đầu bóng mượt chạy lên đồi theo hướng Thảo chạy…anh ta biết đường nên đi tắt lên tới chỗ giám thị đang chờ người giật cờ chiến thắng…học sinh đứng trên khá đông…Minh thở phù rồi thấy Thảo chạy từ dưới lên…giây phút đó dưới ánh nắng Thảo chạy thục mạng…mồ hôi nhễ nhại…Minh đột nhiên cười thở phào như nhẹ nhõm …” Đúng là cô ta rồi…chúng ta có duyên rồi nhóc ạ”
Thảo đang chạy thì cô gái phía sau chơi xấu huých vào vai Thảo…Minh từ sau hô “ Ơ chơi xấu vậy”
Thảo đau nhưng vẫn cố chạy…cô gái kia vượt lên tóm lấy lá cờ…thế nhưng từ sau Thảo bứt phá tóm lấy lá cờ…Minh nhẩy lên vui mừng “ có thế chứ”
Giám thị quay sang nhìn Minh “ Thầy ở lớp nào vậy ạ”
-À tôi…tôi là khán giả thôi…
Minh nhìn thấy Thảo cùng các bạn trong lớp nhẩy lên sung sướng vì được giải…ánh mắt Thảo thơ ngây cười rạng rỡ thảo hô lớn “ Được 500 rồi đủ tiền ăn rồi “…
Minh bật cười theo…Thảo chợt thấy Minh cô gọi lớn
-Chú…là chú đúng k
Minh vội quay đi …Thảo đuổi theo rồi chặn đường “ Ơ đúng rồi này…sao chú ở đây vậy”
-Nhà tôi ở đây ,tình cờ thấy náo nhiệt đi qua đây thì thấy nhóc
-Thế mà gọi chú cứ ngại…( Thảo hẩy vai) oài nay chú đi đâu nhìn bảnh dữ
-Bảnh là sao
-Là trông đẹp và chất đó …
Minh sướng anh ta mím môi nín cười thì Thảo lại cứ nghĩ Minh bẽn lẽn
-Uk
-Làm gì mà chú xấu hổ thế…gặp chú ba lần rồi chú thấy chúng ta đúng là có nhân duyên không
Lời nói trêu đùa của Thảo giữa rừng thông đẹp như giữa đà lạt làm cho người đàn ông cứng rắn đó phải bối rối…
Thảo nghe điện thoại gọi tới “ Ta đã đi đổi giấy tờ cho con sang họ Trịnh rồi từ nay con mang họ Trịnh rồi nhé “
-Đổi giấy tờ ,sao phu nhân k nói vs cháu
-Mẹ cháu đồng ý đưa cho ta thay đổi mà,vị trí ở đâu nên về đó con à…
Minh nhìn Thảo khi thấy cô đang nói chuyện căng thẳng…Thảo cúp máy rồi cúi đầu…cúi đầu một lúc k thấy ngẩng lên …
-Sao thế nhóc
Thảo ngẩng lên đôi mắt đỏ và nước mắt vẫn rơi khiến cho Minh cảm thấy gượng gạo
-Không có gì,chú có xe ở đây không
-Có chứ
-Cháu nhờ chú chở cháu về quê lần này nữa được không,tiền xăng xe cháu sẽ gửi ( Thảo đặt vào tay Minh 500)
-Cầm lấy… đi thôi…tôi giúp cháu sau này báo đáp sau cũng k muộn
-Báo đáp kiểu gì được ,chú lần nào cũng giúp …
Minh tóm lấy tay Thảo dắt đi dưới ánh hoàng hôn buổi chiều…Thảo thở dài đi theo mà k nghĩ rằng người nắm tay mình chính là vị hôn phu có thể lấy trong tương lai…
Minh đứng bên ngoài nghe Thảo và mẹ cãi vã
-Con họ Nguyễn,con kp họ Trịnh…tại sao mẹ lại cho họ đổi họ của con…con chỉ có một bố thôi và bố con họ Nguyễn
-Kìa con,để hợp thức hoá thì phải làm vậy…
-Con chỉ có một bố…Mẹ k tôn trọng con…
Thảo chạy đi ra ngoài…mẹ cô chạy theo…” Thảo…con k dc nông nổi”
Thảo ra ngoài ngõ lên xe rồi bảo Minh “ Chú ơi đi nhanh nhanh đi”
Minh nhấn ga phóng đi…qua nghĩa trang ở làng Thảo nói “ dừng lại ạ”
-Xuống đây à
-Chú đi vs cháu vào kia nhé,đi một mình cháu sợ
-Đi đâu vậy
-Đi ra mộ bố cháu…
Thảo buồn bã xuống xe…Minh đi theo phía sau…đến ngôi mộ nhỏ…Thảo lau tên trên tấm bia mộ tên “ Nguyễn Văn Anh”…
-Đây là mộ của bố cháu…bố à con về thăm bố đây,từ ngày con học đai học con quên mất về thăm bố,chắc bố giận con nên mới đuổi con đi ,họ đã đổi họ con từ Nguyễn thành họ Trịnh rồi bố …con chỉ có bố thôi…bố ơi…con xin lỗi bố nhiều lắm
Minh chợt ngờ ngợ ra chuyện…anh ta đứng lặng nhìn Thảo khóc bên mộ cha mình gương mặt lạnh tanh…
Ra đến cây cầu dẫn vào thành phố…Thảo lại mua nước mía đưa cho Minh,hai người đứng trên cây cầu sáng rực nhìn vào thành phố…
-Hôm nay để chú cười rồi
-K có gì
-Cháu ghét những kẻ có tiền…chúng dùng tiền để sắp đặt mọi chuyện kể cả đổi họ của cả một con người…
-K phải ai có tiền cũng làm như vậy,đừng suy nghĩ tiêu cực…
-Chú làm nghề gì nhỉ
-Lặt vặt thôi
-Chú có cả cô thư kí chân dài,cháu thấy lúc cô ấy đi vào hôm ở khách sạn…
-Đừng nghĩ về nghề nghiệp của chú
-Vậy chú tại sao lại giúp người nghèo như cháu,tất nhiên kp tình cảm nam nữ vì chú ấy ấy
-Ấy ấy là gì
-Là xăng pha nhớt đó…cháu bảo sống đúng con người k sao mà…chú ngồi đi…cho cháu mượn vai tí nhé…hôm nay với cháu là cả ngày dài mệt mỏi…
Thảo tự nhiên kê đầu vào vai Minh…Minh gượng gạo …
-Này cháu phải hỏi ngta xem có bê đê k đã rồi hãy tự nhiên như vậy chứ
Cốc nc mía trên tay Thảo rơi xuống…Thảo ngủ ngon lành trên vai Minh…trên cây cầu đó Minh nhìn ra phía xa…anh ta nhìn những vì sao đêm kia rồi nhìn sang Thảo …tay Minh đang định sờ lên má Thảo thì cô mở mắt …Thảo cầm tay Minh sờ lên má cô rồi cười nhẹ
-Da cháu k đi spa đâu,chỉ bôi lòng trắng trứng gà xin của cô bán phở đầu ngõ về bôi,chú thấy trắng mịn đúng k,bí quyết đấy chú về làm da dẻ sẽ đẹp như cháu luôn,mà da chú cũng ok mà…đùa ở bên chú cứ như ở cạnh một bà chị gái vậy…
-Sao…sao cơ ( tức k nói nên lời)
-À mà tên chú là gì nhỉ cháu tên Nguyễn Thu Thảo …
Minh quay sang nhìn thẳng vào con mắt đang long lanh của Thảo…
-Tôi tên Hồ Công Minh…
Giữa cây cầu đó cả hai lại một lần nữa nhìn nhau …ánh đèn sáng lên…Dòng xe qua lại…ánh mắt của cả hai…bối rối…
– [ ]

Yêu thích: 2 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN