Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê) - Chương 104: Lòng ghen tị của đàn ông
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)


Chương 104: Lòng ghen tị của đàn ông


Edit: Min

Beta: Mol

Lúc hai người đã ăn uống no nê, trong tay Mỵ Mỵ còn cầm kem, ăn với vẻ mặt hạnh phúc, khi về đến nhà thì ba người bọn Phàm đã đứng đợi ở ngoài cửa lớn từ sớm với vẻ mặt lo lắng.

“Sao các anh ở đây hết vậy?” Kinh ngạc hỏi bọn anh đứng đây hết làm gì, Mỵ Mỵ quên đưa kem vào miệng nên kem chảy xuống đôi chân đang mặc một chiếc quần đùi ngắn, làm ba người đàn ông không thể không di chuyển tầm mắt xuống phía dưới, nhìn vào đôi chân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ra bên ngoài kia.

“Sao lại ngắn như vậy?” Rõ ràng lúc ra ngoài vẫn mặc váy mà, sao bây giờ lại trở thành áo phông và quần đùi rồi, chiều dài của chiếc quần này lại có thể làm lộ ra những đường cong dưới chiếc ʍôиɠ tròn đầy đặn.

“À! Bọn em đi chơi công viên giải trí, mặc váy không tiện nên mua quần áo ở trong đó rồi thay ra luôn! Các anh nhìn nè, đồ kỷ niệm đó nha, cả hai người bọn em đều mua!” Kéo Ngô Khắc Phỉ đến đứng chung với cô, cho bọn anh xem hai chiếc áo phông đặc biệt này, hoàn toàn quên sức ghen tuông khủng khϊế͙p͙ của ba người đàn ông này!

“Vậy sao!” Nhịn xuống sự xúc động sắp bùng nổ, giọng của Phàm dù vẫn giấu sự nghiến răng nghiến lợi, nhưng biểu cảm vẫn rất ôn nhu, nhìn qua thì hình như chiếc áo cặp kia đã kϊƈɦ thích tâm hồn yếu đuối của anh rồi!

“Được rồi, Mỵ Mỵ vào trong đi! Không được ăn hết kem trong một lần, một ngày chỉ được ăn một chút thôi, nhớ chưa?” Cực kỳ hài lòng nhìn ánh mắt tức giận của ba người đàn ông này, dù không thể nói rõ lý do, nhưng anh rất thích nhìn thấy cảm giác làm bọn họ ghen tị, chẳng qua anh cũng hiểu chỉ nên một hai vừa phải thôi. Đưa cho cô gói đựng loại kem mà từ nhỏ Mỵ Mỵ rất thích ăn cho cô, bên trong còn được phân ra từng phần nhỏ, lại dặn cô không được ăn hết cùng lúc, sợ cô bị đau bụng. “Đừng quên giao kèo ngày mốt nha! Bye bye!” Liếc mắt nhìn ba người đàn ông kia một cái, mang theo sự đắc ý, Ngô Khắc Phỉ trở về ghế lái xe, nhanh chóng giẫm chân ga rời đi, để lại một làn khói ô tô cho bọn họ.

Mang tâm trạng tốt sau khi chơi cả một ngày, vừa hát ngân nga vừa cất kem anh trai cho bỏ vào tủ lạnh trong phòng bếp. Lúc cô trở lại phòng khách thì ba người đàn ông nào đó đã ngồi nghiêm chỉnh một chỗ, nhìn có vẻ đang có chuyện cần nói.

“Các anh sao vậy?” Lúc cô trở về đã thấy sắc mặt của ba người này không ổn lắm. “Có chuyện gì à?”

“Mỵ Mỵ, em không quan tâm đến bọn anh nữa, đúng không!” Thịnh nói trước với vẻ mặt ủy khuất, anh rất sợ Mỵ Mỵ tìm được người nhà thật sự của mình, phát hiện cô không muốn ở chung với bọn anh nữa, say goodbye với bọn anh, anh sợ rằng Mỵ Mỵ sẽ tiếp tục tiếp xúc với Ngô Khắc Phỉ kia, sau đó sẽ thật sự nói vậy với bọn anh!

“Sao lại nói vậy?” Kinh ngạc vì lời nói của Thịnh, nhưng khi cô nhìn ánh mắt của Phàm và Dịch thì cũng nhìn thấy cảm xúc tương tự, cô đã làm chuyện gì khiến bọn họ có cảm giác không an toàn sao? “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Ngày nào em cũng ở chung với người anh trai đó của em, không thèm để ý bọn anh!” Như đứa con nít không được cho ăn, dù chỉ có mình Thịnh nói, nhưng có giọng điệu ủy khuất này cứ như làm người khác thấy được răng sữa của anh luôn.

“Đâu phải ngày nào cũng thế đâu? Mới có hai lần thôi mà!” Đối với lời buộc tội này, Mỵ Mỵ không thể thừa nhận được. “Hơn nữa, em chỉ ra ngoài với anh trai thôi mà, sao lại không nhớ tới các anh chứ!”

“Em có!” Em có anh trai nên thấy cái nhà này không còn tốt nữa, muốn rời đi!” Trộm véo đùi một cái, cố gắng nhỏ ra vài giọt nước mắt. Thịnh bi thương nghĩ trong lòng, mình dễ dàng lắm sao, chỉ vì hình tượng này hợp với hình ảnh thường ngày của anh mà anh phải tự mình diễn!

“Em không có!” Thật sự là cô còn oan hơn Đậu Nga* nữa, tháng 8 thì không có tuyết mới đúng chứ. “Em yêu các anh như vậy, sao lại không nhớ bọn anh chứ! Em và anh trai vất vả lắm mới đoàn tụ, thỉnh thoảng muốn gặp nhau thôi, dù sao các anh cũng bận việc riêng mà, có vấn đề gì chứ!”

“Ai u, các anh không cần nghĩ lung tung như thế đâu!” Ngồi trêи bàn trà đối diện ghế sô pha, ôm chặt ba người đàn ông cao lớn đã trưởng thành từ lâu vào lòng như mấy đứa trẻ con, vỗ lưng bọn anh an ủi. “Em mãi mãi không rời khỏi bọn anh, coi như ông trời tới đây cũng không đi. được không!”

“Ừm…” Miệng trả lời, nhưng tâm hồn thì lạc đi đâu mất rồi. Đầu được Mỵ Mỵ ôm vào trong ngực, nghe thấy hương thơm từ mồ hôi con gái trêи người cô, mùi hương hoa quả phát ra từ làn da kia khiến “em trai” của bọn anh nhanh chóng đứng lên. Trao đổi ánh mắt với nhau, cảm thấy tiêm vắc- xin cho Mỵ Mỵ đủ rồi, chắc Mỵ Mỵ đã nhận ra bọn anh sẽ ghen nếu ngày nào cô cũng gặp Ngô Khắc Phỉ. “Ngày mốt…”

“À! Ngày mốt, ngày mốt là thứ sáu đó, buổi tối hôm đó chúng ta đi ăn với nhau được không, đi chung với em!” Xém chút đã quên chuyện ngày mốt, cô muốn ba người đàn ông đi chung luôn, thế nên đặt thời gian trước thì tốt hơn.

Đi chung? Có vấn đề! Xem ra Ngô Khắc Phỉ có điều muốn nói!

Không sao, gặp chiêu thì tiếp chiêu thôi!

Nhưng mà, dù sao Mỵ Mỵ vẫn là người của bọn anh!

Ba người đàn ông được Mỵ Mỵ vỗ lưng đã yên tâm, im lặng trao đổi suy nghĩ, thấy vấn đề này coi như đã được giải quyết rồi, không bằng bây giờ cũng giải quyết Mỵ Mỵ luôn thì tốt hơn! Cô bé này quên bọn anh là đàn ông rồi sao? Đây không phải là chân thành muốn quyến rũ bọn anh à?

Một bàn tay to xấu xa nào đó thuận theo vạt áo, chạm vào nơi đầy đặn, xoa nắn cách lớp áo ngực ren trắng. Một bàn tay khác không biết của ai thuần thục kéo khóa và nút thắt trêи quần xuống, linh hoạt đụng chạm đến khi mảnh đất thần bí đó phát ra hương thơm gợi cảm, đầu của người đó lại càng quá đáng hơn, sau khi xé nát chiếc áo phông kia ra, chiếc lưỡi nóng đi dần theo rãnh sâu mê người, hấp dẫn trêи nơi tròn tròn đầy đặn kia, để lại một dấu vết hồng hồng trêи đó.

“Các anh…, không phải lúc nãy còn ghen sao…, a…” Thân thể cô bị dạy dỗ trở nên mẫn cảm như vậy, sao chịu nổi việc ba người đàn ông khiêu khích chứ. Cả người lập tức nóng lên, dù miệng thì nói bất mãn nhưng động tác lại không như vậy! Bộ ngực đầy đặn kia nghênh cao, chào đón miệng của người đàn ông, đôi chân thon dài cũng hơi mở rộng, làm đôi tay đang di chuyển ở đó càng thêm càng rỡ.

Nhưng hình như không ai trả lời cô, ai cũng bận rộn với cơ thể của Mỵ Mỵ khiến cô hơi bất mãn, “Các anh lại bắt nạt em…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN