Giải Thoát Số Phận
Phần 18
Một người đàn ông bình thường khi kết hôn sẽ rất vui khi biết mình làm sẽ được làm cha…thế nhưng với người đàn ông này lại ngược lại…anh ta hoàn toàn trở thành một con người khác khi biết tôi mang thai…
Chị Xuyến nhanh trí đã đi gọi Đại Phu Nhân…Bà xuất hiện như không tin vào mắt mình khi thấy Minh đang bóp chặt miệng Thảo…
-Tao bảo nuốt đi …
Thảo ngậm viên thuốc đó nhất định mím chặt môi…
Đại Phu Nhân chống cây gậy đập mạnh xuống đất rồi hô lớn
-Hồ Công Minh …con…con đang làm trò gì vậy
Minh thấy mẹ anh ta tới…anh ta buông Thảo ra…Thảo sợ hãi chạy ra sau phu nhân
-Mẹ …cứu con với
Bà vỗ vào tay Thảo cho cô an tâm rồi nhìn Minh
-Con muốn làm gì đây hả,con muốn giết chết con của mình rồi làm tổn thương vợ của con hay sao…có đúng không?
-Con k cần con cái cũng k cần vợ,mẹ biết thừa tất cả con đều k cần
-Vậy cuộc đời con cần gì,mẹ sinh con ra để con trở thành kẻ máu lạnh như thế này sao?
Minh chỉ tay về phía Thảo
-Cô ta có hai lựa chọn,một là bỏ thai hai là con sẽ cho cô ta vĩnh viễn vào quên lãng
-Con nói thế mà nghe được à
-Cô chọn đi…( quát lên nhìn về phía Thảo)
Thảo nắm chặt tay con mắt nhìn về phía Minh vẻ cứng rắn
-Tôi sẽ sinh con của mình và nó chỉ là con của tôi ,còn anh đã k coi trọng tôi thì tôi cũng sẽ làm như vậy với anh…
Hai người nhìn nhau căng thẳng,Minh đầy vẻ cay cú anh ta cắn chặt răng…Đại Phu Nhân bật khóc “ Có chuyện gì xảy ra với hai đứa thế này,tại sao lại thành thế này”..
-Hôm nay có mẹ ở đây ,cô ta đã nói như vậy,từ nay về sau mẹ đừng mong con có thể đối tốt với con dâu yêu quý của mẹ…
-Sinh con cho con có gì sai
-Tất cả chúng ta con mẹ và cô ta đều sai…
Minh nói vậy rồi quay đi…Thảo ngồi bịch xuống đất…cô xoa tay lên bụng “ Có mẹ ở đây rồi anh ta sẽ k làm gì con được đâu,mẹ hứa”…
Đại Phu Nhân xoa vai tôi” Cám ơn con đã chọn đứa bé nhưng như vậy con sẽ mất lòng chồng mãi mãi”
-Con cần em bé hơn …
Tại phòng đấu kiếm nhật…Minh và em trai đấu kiếm…anh ta liên tục chém vào người em có vẻ rất hung bạo ( mặc áo giáp)…
Minh nghĩ tới câu mà Thảo nói “ anh đã không coi trọng tôi thì tôi cũng sẽ làm như vậy với anh”
Anh ta trong chiếc mặt nạ bên trong lớp áo giáp ánh mắt lầm lỳ như rất điên dại…Mạnh dơ tay
-Dừng lại đi anh,anh sao vậy…
Minh bỏ chiếc mũ ra rồi ném xuống đất cùng cây kiếm
-Hôm nay anh k dc vui
-Ai lại làm anh tôi tức vậy,theo em đoán k nhầm nhà họ hồ ngoài mợ cả ra thì ai còn làm anh em tức được đây…
-Cô ta nhất định phải trả giá cho hành động lần này…( Minh quay đi)
-Là sao anh?
Linda kéo vai Mạnh lắc đầu ý đừng hỏi …
-Mợ cả đang có thai
-Ôi trời thật sao,vậy anh ấy đã làm gì rồi
-K làm gì được vì đại phu nhân biết chuyện nên đứng ra bảo vệ với cả các phu nhân khác họ đều chọn bỏ thai để có thể được ở bên cậu cả nhưng mợ cả lại chọn em bé
-Chị ấy thật sự mạnh mẽ…
Tại mỹ viện nơi Hằng đang sống cô ta cười lớn…
-Ôi thật á,cô ta bị ngu hay sao nhỉ,cô ta chọn con hơn chồng .
-Dạ đúng vậy ạ,nghe nói bên tây viện loạn hết lên cả …đại phu nhân cũng đứng ra bảo vệ cô ta
-Thì cô ta đang có thai mà,bà già đó chắc mong có cháu lắm rồi ,cô ta chửa k lẽ họ có quan hệ từ trước khi cưới
-Chắc chắn vậy rồi tiểu thư,mà sao cậu cả k muốn có con vậy ạ
-Cái này có lẽ chỉ có đại phu nhân mới hiểu rõ chuyện này…anh ta nổi tiếng là máu lạnh nên điều này tôi k thấy lạ…có con làm đếch gì hỏng hết người…
7 tháng sau…
Trịnh Phu nhân cáu gắt gọi cho mẹ Thảo
-Bà nói con gái bà vào đó làm dâu đã bao lâu rồi mà vẫn chưa xin được cho tôi lô hàng bị bắt…lô hàng đó mấy tỉ đô bà biết không?
-Con bé đang có thai nên tôi k tiện nói,để chiều tôi gọi giục…
-Biết chồng k thích có con thì bỏ đi là xong đây lại cứ cố tình để ,bà có biết con bé ở đó bị ghẻ lạnh không,thế này thì đến bh mới lo được lô hàng cho tôi trở ra…
-Nó giữ lại con là đúng,tôi ủng hộ con gái tôi…còn chuyện ghẻ lạnh con bé chưa từng nói gì ,nó vẫn nói sống rất hạnh phúc
-Vậy sao k thử tới đó xem sao,Hồ Công Minh đã k nhìn mặt vợ mình kể từ khi cô ta mang thai…con gái bà đã k còn dc yêu thương,đúng là tôi đã sai lầm khi chọn con gái bà,nó là vô tích sự…
Trịnh phu nhân cúp máy…Cô Dung lo lắng gọi cho Trâm
-Con à ,em gái con có tâm sự gì với con không
-Dạ có vài chuyện,có gì sao mẹ…
-Nó k tiện ra ngoài vì đang bầu bí,hay mẹ con mình tới đó thăm em…lâu rồi mẹ k dc gặp nó kể từ khi nó đi lấy chồng…
-Vậy để con đón mẹ rồi hai mẹ con mình đi…con cũng lo nó ra ngoài nhỡ có làm sao lại mang tiếng …mẹ con mình chủ động đến vẫn hơn
-Uk để mẹ sắp xếp làm ít đồ nó thích mang tới cho nó…
Tại vườn hoa khu tây viện…Thảo ôm cuốn sách ngủ gật…bụng đã rất to…đột nhiên một đứa trẻ chạc 4 tuổi đi tới lay lay Thảo…
-Cô ơi…cô
Thảo mở mắt rồi nhìn đứa bé gái
-Ơi…nhóc xinh gái này là con nhà ai vậy…
-Con là con của mẹ Ngọc Hoa
-Ra vậy…c
Thảo xoa má rồi cười hiền hậu…
-cô là ai vậy?
-Cô sao…cô là một mẹ bầu…
-Cô xinh lắm
Thảo cười tươi ,đứa trẻ cũng vậy…
Tiếng gọi lớn của mợ ba…” Tiểu Hân…con ở đâu vậy”…
Mợ Ba đi tới thấy Thảo đang ngồi cô nhún nhẹ người chào “ Mợ cả…em đang đi tìm tiểu hân,k ngờ nó lại chạy vào đây làm phiền mợ cả rồi”
-Không sao,đứa trẻ này rất đáng yêu…là con gái của cậu cả và Ngọc Hoa sao?
-Dạ đúng rồi ạ,con bé mất mẹ sớm nên đôi lúc hơi khó bảo,Tiểu Hân đến giờ học đàn rồi
Mợ ba nắm tay con bé giật ra “ Không con k học”
Thảo nhìn đứa trẻ có vẻ rất cá tính …Cô nắm tay Tiểu Hân…
-Con gái,con phải học đàn thật hay để sau này có thể đàn cho mẹ và mợ ba đây nghe
-Cô không phải mẹ con…
-Cô không xứng đáng sao
Tiểu Hân suy nghĩ rồi ngại cúi mặt
-Không ạ cô xinh …
Thảo nhìn mợ ba…mợ ba ánh mắt ái ngại
-Mợ cả,tiểu hân từ nhỏ đến giờ cậu cả chưa bao giờ nhìn mặt nó…chưa bao giờ bế nên rất đáng thương…con bé toàn phải ở một mình,em có xin phu nhân cho nuôi bé nhưng hiện tại cậu cả hay ở chỗ em nên dạo này em k chăm sóc được cho tiểu hân mấy…đại phu nhân cũng k đồng ý…
-Vậy cứ để tiểu hân ở chỗ tôi đi…
-Được k ạ
-Tôi sẽ báo đại phu nhân,ở đây có thêm tiếng trẻ con tôi cũng sẽ đỡ buồn hơn…
-Vậy chăm sự nhờ mợ cả
Xuyến sau khi tiễn mợ ba quay lại thấy Thảo đang đưa bánh cho Tiểu Hân ăn và đọc truyện cho bé nghe rất vui vẻ
-Mợ cả thật sự quý trẻ con
-Tôi vui lắm chị xuyến,ở đây ngoài ăn ngủ đọc sách thì chí ít bây giờ tôi còn có việc để làm…
-Mợ cả chịu thiệt thòi rồi
-Đâu có sao,tôi sau khi sinh con sẽ đi học tiếp và sẽ tìm việc,đại phu nhân hứa rằng sẽ để tôi đi học …
-Còn cậu cả,mợ có nghĩ tới không
-Không,lúc đầu tôi có nghĩ tới nhưng sau này tôi chợt nhận ra rằng ,giữa chúng tôi vốn dĩ chưa từng có tình cảm thế nên buồn là k cần thiết…
-Lấy chồng mà bị chồng lạnh nhạt sẽ rất khổ đấy mợ cả
-Tôi k khổ,tôi thấy ổn…dù sao thì nơi này k chỉ có tôi là vợ…một người đàn ông chia năm xẻ bảy …tôi k hợp với việc tranh giành…
Hằng sau buổi trình diễn thời trang cô ta ghé qua cơ quan của Minh…linda đi ra
-Cậu cả bận họp mợ tư có chuyện gì về nhà nói
-Gặp một chút k dc sao
-Đây là cơ quan mà mợ tư…
-Ở nhà anh ấy cũng về là tới thẳng chỗ mợ ba chứ có ngó ngàng gì đến tôi,linda hãy nói lại rằng tối nay tôi mời qua chỗ tôi ăn cơm
-Vâng tôi sẽ báo lại thưa mợ tư…
Ánh hoàng hôn chiều tà xuống…cũng là lúc cô Dung và Trâm đến cửa nhà họ Hồ…vừa bước xuống xe thì đúng lúc Hồ Công Minh đi về …Cô Dung quay ra nhìn…Minh chợt thấy mẹ vợ…anh ta cúi chào gương mặt lầm lỳ…
-Con chào mẹ,chào chị…
-Chào con…
Trâm gật đầu nhẹ mỉm cười…
Tới sảnh chính Đại Phu Nhân đon đả cười rạng rỡ…cô Dung,Trâm và Minh đều ngồi ở sảnh
-Thông gia đến mà k báo trước nên nếu có tiếp đón k chu đáo thì em bỏ qua nhé
-Dạ đâu có gì,em biết ở đây không thiếu gì nhưng có chút đồ quê em mang lên cho cháu,tiện cũng thăm nom cháu xem sao
-Cháu ở đây sống rất tốt em cứ yên tâm
-Vậy em xin phép qua chơi vs cháu
-À…Minh đưa mẹ con đi nhé
Minh ngập ngưng…đại phu nhân cứ nói ép “ Tiếp đón mẹ vợ chu đáo đi con”
Anh ta đã nói k nhìn mặt Thảo…anh ta cũng biết đại phu nhân cố tình…
-Vâng mẹ cũng đừng nghĩ nhiều vì cũng k thể thay đổi được chuyện gì
Cô Dung và Trâm thấy khó hiểu trc câu nói của Minh đáp lại mẹ anh ta…
Tại Tây Viện…
Thảo và Tiểu Hân đang chơi tung bóng…quả bóng văng lên cây…
Thảo đi ra với…chị xuyến cũng k với được “ để chị đi lấy cây gậy”
Tiểu Hân giục “ Mẹ Thảo ơi lấy cho con”
Thảo kiễng chân nhẩy nhẩy rồi khi nhẩy lên với thì có bàn tay với quả bóng…đó chính là Minh…Thảo ngã ngửa thì Minh tóm tay kéo vào người anh ta…
Hai người nhìn nhau sau bảy tháng sống cùng dưới một mái nhà nhưng k nhìn mặt nhau…Thảo vội lùi lại…Minh chú ý đến bụng Thảo khá to…
-Sau này những chuyện này cô hãy để gia nhân làm
-Tôi là gái nông thôn,từ bé đã quen với chuyện tự làm mọi thứ,k ỉ lại,k nhì nhèo…
Cô Dung thấy Thảo đối đáp lại chồng không dc khéo bà vỗ vai Thảo thật mạnh “ con bé này ăn với chả nói,mẹ dậy con như thế hả”
-Ơ mẹ…( mắt Thảo sáng rực khi thấy mẹ đẻ) chị… ôi ha ha ha ,hai người đến lúc nào vậy.
Nụ cười vô tư của Thảo vẫn vậy…Minh thở dài khi thấy Thảo vẫn vậy…anh ta quay đi…
Cô Dung gọi với “ Con ăn tối chưa,nếu chưa có thể ăn cùng mẹ và vợ con”
-Vâng thế cũng được ( Minh ngại từ chối)
Thảo nhăn mặt” Mẹ bảo anh ta làm gì”
-Con ý,lát mẹ nói chuyện với con…
Hân đến kéo tay Minh “ Chú chon con xin quả bóng”
-Đừng chạm vào ta
Minh lừ mắt khiến đứa bé sợ…Thảo quay lại thấy Hân khóc…cô nói khẽ “ mẹ vs chị vào trong đi “
Hân nắm tay Thảo rồi khóc “ Mẹ ơi…”
Thảo nhìn thẳng vào Minh
-Chắc hẳn anh nhìn thấy chúng tôi anh rất ngứa mắt,ngứa thì anh gãi hà cớ gì anh trút giận lên lũ trẻ,tôi k càn biết lý do tại sao anh k thích trẻ con nhưng đến con anh mà nó còn kb mặt anh còn gọi anh là chú…anh nên xem lại đi
-Cô đang dậy đời tôi à
Minh bóp cổ Thảo …Hân sợ xua tay “ đừng đánh mẹ mà”
-Đừng sợ con gái,con vào trong đi…
-Con gái cơ đấy,đúng là người phụ nữ bao dung nuôi cả con riêng của chồng…
-Anh có bỏ tay ra không
-Không thì sao
Thảo cắn phập phát vào tay Minh…cô nghiến Minh nhăn mặt rồi Thảo nhả ra
-Không thì ăn cắn…
Thảo bế Hân lên “ Mẹ con mình đi nào”
Cắn Minh xong Thảo quay đi như k có chuyện gì,dáng vẻ mang bầu ì ạch tròn xoe người khiến Minh nhìn lừ lừ…
Linda ái ngại “ Cậu cả cậu k sao chứ ạ”
-Cô ta là cái giống gì vậy…nhìn vết răng của cô ta mà xem
Linda bật cười… Minh nhíu mày “ Cô cười gì,có gì đáng cười”
-Mợ cả vẫn đáng yêu như vậy,vô lo vô nghĩ,từ ngày có mợ cả nơi này náo nhiệt hẳn lên,tiếng trẻ nô đùa,tiếng đọc sách và cả nhạc zumba nữa ạ
-Nhạc zumba
-Vâng mợ cả nói nhẩy zumba cho dễ đẻ…đây ạ
Linda đưa cho Minh xem đoạn clip Thảo nhẩy zumba…bụng thì to nhẩy ì ạch …
Minh cười nhẹ rồi anh ta cười lớn…cười đến k nín được…sau đó anh ta chợt đổi sắc mặt buồn trùng xuống khi thấy bụng to của Thảo…” Tôi phải làm thế nào với em đây”…
Linda thấy Minh nhìn video ánh mắt chợt buồn …rất buồn…
Hằng chờ mãi rồi nhận dc tin “ cậu cả dùng cơm bên chỗ mợ cả “
Hằng như phát điên “ Lại là nó,nó chỉ rình phá mình ,nó k cho anh ấy đến với mình…tao nhất định cho mày sẩy thai con khốn”…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!