Giải Thoát Số Phận - Phần 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1615


Giải Thoát Số Phận


Phần 19


Thảo cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng sau khi đi khuất Minh…cô nắm chặt tay tiểu Hân…
-Con gái đó là bố của con đấy…
-Bố con ạ
-Không phải đâu mẹ
-Là bố con đấy…mẹ sợ quá…mẹ chỉ sợ…sợ người ấy đến để ép mẹ lần nữa…mẹ sợ
Thảo ôm lấy tiểu Hân rồi gục đầu vào vai con bé mà khóc…tiểu hân xoa vai Thảo
-Có con mà…có con mà…
Thảo gật đầu ,cô sợ Minh xuất hiện sẽ ép cô phá bỏ thai…
Đại Phu Nhân chống gậy nhìn ra ngoài trời …bà thở dài…thím duyên đặt lên bàn tách trà
-Phu nhân lại có chuyện gì suy nghĩ vậy
-Tôi đang tự hỏi có lẽ Minh nó máu lạnh như ngày hôm nay cũng là do con tiện nhân đó
-Ý phu nhân là chuyện năm xưa
-Phải…chính nó đã nhồi nhét vào đầu Minh để nó quay lưng với gia đình,quay lưng với cả chính mẹ đẻ nó
-Chuyện qua rồi phu nhân đừng nghĩ nhiều,giờ cậu ấy vẫn để cho cô Thảo sinh con đó thôi,đó đã là một chuyển biến tốt rồi…
-Hy vọng rằng mợ cả sẽ là người có thể thay đổi được nó…
-Mợ cả là cô gái tốt,mợ ấy chăm sóc tiểu hân mà k nghĩ đến chuyện con riêng con đẻ,chăm sóc như con ruột dù cho tuổi đời còn trẻ nhưng là cô gái rất biết trên dưới …
-Phải…cô con dâu này ta rất ưng…nó chọn con chứ k chọn chồng đủ để thấy rằng chỉ có con bé mới dám đối đầu với Minh…
Gia nhân đến nói vào tai Linda…Linda thay đổi sắc mặt báo cho Minh
-Có manh mối về chuyện rắn cắn mợ cả rồi ạ
-Nói…
-Có gia nhân nói nhìn thấy vú em của mợ tư lảng vảng ở quanh đông viện ngày hôm đó và quê bà ta lại chuyên nuôi rắn độc …
-Đưa bà ta đến đông viện
-Còn chuyện dùng cơm ạ
-Nói vs mẹ vợ tôi là có chuyện gấp nên k thể tới
-Chứ kp cậu ngại đối diện với mợ cả sao
-Tôi đã nói k quan tâm đến cô ta là sẽ k quan tâm …cô biết đấy,cô ta đã làm trái máu tôi…
-Vâng…
Trong bữa cơm nghe người báo anh ta bận tôi lại mừng rỡ trong lòng
-Mẹ chúng ta ăn thôi
-Chồng k tới mà con vui ra mặt vậy là sao
Trâm thở dài
-Em phải biết giữ lửa hôn nhân,phụ nữ bây giờ khéo còn chẳng giữ dc chồng nữa là
-Em không khéo được ý,cứ nói chuyện với anh ta được vài câu là em cãi nhau…
-Thật à…vậy em định cứ như vậy hay sao
Cô Dung thở dài” Nói con ngang như cua,nếu sống cứ lạnh nhạt với nhau thì sống làm gì”
-Anh ta có vài cô vợ mà mẹ thế nên chuyện chán nhau chỉ là sớm hay muộn…
-Đứa bé gái này là?
-Là con của vợ đã mất,con rất hợp con bé nên nhận chăm sóc
-Ừ …mất mẹ cũng tội…thế có đi siêu âm là trai hay gái chưa?
-Con trai mẹ à
-Tốt quá rồi,ăn đi con…ăn nhiều vào …sau sinh con ra cậu cả sẽ thương con hơn…yên tâm
Mẹ k hề biết anh ta và tôi lục đục k nhìn mặt nhau chính là vì tôi nhất quyết sinh đứa trẻ này ra…
Tại Đông Viện…tiếng xoa tay xin xỏ của vú em bên cạnh Hằng…
Bà ta bị bắt nằm úp trên ghế và bị đánh
-Cậu cả tôi xin cậu,quê tôi có nuôi rắn nhưng tôi k làm vậy đâu cậu cả,tôi sao dám làm thế được
Linda quát lên “ Hôm đó bà tới đông viện làm gì”
-Tôi mới tới nên đi lạc cứ loanh quanh,già cả lẫn rồi chứ tôi k có gan thả rắn vào phòng cậu đâu,cậu xem xét
Minh ngồi sau tấm màn che…anh ta vẫn ung dung vẽ bức tranh con rắn đang ngóc đầu…
Linda hỏi nhẹ “ Cậu cả bà ta vẫn k nhận tội”
Minh thở dài
-Trong nhà này có một hồ nuôi toàn cá sấu…nếu như bà k làm thì bà có dám nhẩy xuống hồ đó k.Nếu bà dám ta tin bà sẽ không làm…
Con hổ nhe nanh trước mặt vú em…
-Cậu cả tôi phụ nữ già cả rồi cậu nói vậy tôi k sợ sao được
-Linda đưa bà ta ra hồ cá sấu
-Vâng
-Cậu cả…cậu cả oan cho tôi quá
Ngô Thanh Hằng chạy tới đông viện khóc oan ức “ Cậu cả,cậu có thể k cần em,k ngó ngàng đến em nhưng cậu đừng ghét em đến mức như thế này được k,vú em của em chỉ đi lạc vào đó vậy mà cậu quy cho vú tội thả rắn ,khác nào cậu nói em làm chuyện đó”
Minh vứt chiếc bút vẽ xuống chân…anh ta ánh mắt k vui vẻ bước ra ngoài,Hằng khóc thút thít quỳ giữa sân
-Em có thể lấy danh dự của mình ra đảm bảo
-Đảm bảo ( Minh cười khẩy) danh dự của cô trong gia đình này hoàn toàn k có giá trị…
-Anh quá coi thường em rồi đấy
-Về đi …
-Em vào đây vì anh mà…sao anh có thể đối xử với em như vậy được
-Hồ Công Minh này chưa bao giờ ép cô…là cô tự đến…cô chấp nhận làm một cô gái k danh phận…giờ mục đích đã đạt được rồi thì hãy cố giữ chặt nó,khi nào chán cô có thể ra đi…tôi rất vui được mở cửa tiễn cô ra khỏi nhà này…
-Anh đã làm tổn thương em rồi Hồ Công Minh,sẽ có ngày anh sẽ phải quay lưng nhìn em…
Minh cười khẩy nhẹ rồi anh ta lạnh nhạt bước qua…
Bên hồ cá sấu…Minh đứng bên trên thả thịt cho cá sấu ăn…vú em của Hằng vẫn ngoan cố
-Tôi k làm cậu cả làm như vậy là đang ép tôi nhận tội…
-Thả bà ta xuống
Minh rất ghét phải nghe trình bày,anh ta lạnh lùng nhìn vú em của Hằng đang dẫy dụa…Hằng đứng ở sau gốc cây ôm miệng khóc “ Vú ơi con xin lỗi”…
Đám cá sấu lao tới chỗ bà ta…bà ta hét lên bơi vào bờ thì có con cắn nên máu chảy lênh láng trên mặt hồ…
Minh đứng cầm kéo cắt tỉa hoa trên bờ như k có chuyện gì,vẻ máu lạnh của anh ta có vẻ gì đó rất bệnh hoạn,k thương xót người khác…từng tiếng kéo cắt cũng là lúc vú em của Hằng kêu thảm thiết…
Đại Phu Nhân đi tới …Hằng chạy ra khóc lóc
-Mẹ xin hãy cứu vú ấy
-Minh…con hãy cho bà ấy con đường sống,cận kề cái chết thế này mà bà ấy như vậy chứng tỏ k phải do bà ấy làm…
-Nhà họ Hồ có quy tắc riêng của nhà họ Hồ…nếu mẹ thương xót cho bà ta vậy là mở lối cho những kẻ khác sau này có thể ngang nhiên thả rắn vào giết con hay sao?
-Ý mẹ là k phải do bà ấy,con cho vớt lên đi k bà ấy chết mất…
-Chuyện ở đây con đang làm đúng luật mà thôi…mong mẹ đừng tham gia vào…
Phu nhân ấp úng vì quyền trong nhà lớn nhất vẫn là Hồ Công Minh …
Tiễn mẹ và chị ra cổng…tôi buồn bã ôm mẹ
-Mẹ ơi khi nào sinh xong con về mẹ chăm nhé
-Nhất định rồi đẻ được tháng mẹ sẽ đến đón con về nhà…vừa qua chỗ đại phu nhân mà k có ở đó nên con chào mẹ ck con một tiếng cho mẹ nhé
-Vâng mẹ và chị đi cẩn thận nhé…
Thím duyên hớt hải ra bảo tôi…
-Mợ cả có chuyện k hay rồi
-Chuyện gì vậy ạ
-Tiểu hân nói muốn đi tìm bố
-Rồi sao ạ
-Con bé mất tích rồi ạ,tìm mãi không thấy…
-Mau chia nhau ra tìm,con bé hay trốn ở các hốc cây…mn chú ý …đi thôi
Chị Xuyến và tôi hớt hải đi tìm…mọi người chia nhau ra khắp nơi đều k thấy con bé…bụng tôi gò lên rồi đau hông…
-Mợ cả,cô cứ nghỉ đi nơi này rộng lắm…tôi sẽ đi tìm mợ cứ nghỉ
-Sao có được,con bé chắc giờ cũng sợ lắm,chắc lạc ở đâu đó rồi …em lo lắm…đi thôi…
Tôi tới chỗ gọi là Đài Nguyên Văn…nơi mà nhà họ Hồ thường tổ chức tiệc ngắm trăng mỗi khi trăng sáng…thấy con bé đang đứng ở trên đó chị xuyến đỡ tay tôi đi bộ lên đó…bậc lên khá cao…thấy tiểu Hân đi xuống tôi thổi phù nhẹ nhõm
-Sao con lại tới đây vậy mn đi tìm con khắp nơi kìa
-Có cô bảo mẹ con đang ở đây
-Cô …cô nào vậy
-Có phải con là đứa trẻ k ai cần nên mẹ con mới bỏ con không mẹ
-Trời…ai nói như vậy,con yêu đừng nói linh tinh
-Bố con k cần con,mẹ con chết rồi
-Ai nói vs con những lời như vậy
-Mẹ Thảo sinh em bé xong cũng k cần con…con k muốn có em bé…mẹ bảo em đi đi
Tiểu Hân đẩy Thảo khiến cô trượt chân ngã lăn xuống bậc thang…
Chị xuyến hốt hoảng chạy xuống “ Ôi mợ cả…mợ cả…”
Thảo lăn lăn bụng cô đập vào bậc thềm…tiếp đất Thảo xõng xoài rồi tay run run sờ lên bụng…máu chảy xuống chân ồ ạt…
-Mợ cả…
Chị xuyến hét lớn…
Tại bờ hồ gia nhân hô lớn ra báo đại phu nhân và cậu cả
-Có chuyện rồi ạ đại phu nhân,cậu cả…mợ cả…
Đại Phu Nhân quát lên “ Nói đi mợ cả sao”
-Mợ cả ngã từ bậc thềm ở Đài Nguyên Văn ạ
-Ôi trời ơi…
Minh cắt xoẹt rồi quay ra trừng mắt “ Cái gì”…
Hằng cười nhẹ “ Có chuyện rồi nhỉ…”
Tôi nắm chặt tay chị xuyến
-Chị xuyến chỉ có hai chúng ta ở đây,chị tuyệt đối k được nói là tiểu hân đẩy ngã em,là do em tự ngã
-Nhưng mợ cả
-Nó là đứa trẻ con ,nó k cố tình…đừng nói con bé sẽ bị bố nó phạt mất…
-Vâng…
Thảo ôm bụng cô nhăn mặt,máu chảy ra nhiều hơn…Minh đi tới đúng lúc mợ ba và mợ hai cũng chạy tới…anh ta ôm lấy Thảo nhấc lên…thấy máu chảy đầy chân Thảo
-Cô đi tới đây làm gì
-Tôi đi hóng mát thôi…
-Đang bầu bí cô leo cầu thang làm gì
-Cho dễ sinh đấy mà ( vẫn cười nhẹ)
-Giờ thì dễ sinh chưa …
Thấy Thảo lịm đi tay buông thõng…Minh lại gọi “ Cô đang bầu bn tháng rồi,trả lời đi”
Thảo lơ mơ
-Tôi đau bụng…anh đừng bắt con tôi đi đấy nhé…hứa đi
-Cô nghĩ tôi độc ác đến mức…
-Hứa đi…đây là con của chúng ta mà …đừng để mất con…
Minh cắn chặt răng…chiếc áo trắng của anh ta dính đầy máu…
Đại Phu Nhân bật khóc “ có chuyện gì thế này…”
Thím duyên ghé vào tai nói do tiểu hân đẩy…bà nhìn tiểu hân “ Cháu sao lại như vậy…mợ Thảo tốt với cháu vậy mà”…
Tôi còn nhớ khi còn học cấp ba…tôi có đọc một cuốn sách trong đó có ghi dòng chữ “ Sợ nhất một tình yêu nửa vời…yêu…k yêu…k dám yêu…”

Yêu thích: 1.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN