Giải Thoát Số Phận - Phần 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1642


Giải Thoát Số Phận


Phần 20


Tiếng lách tách…những giọt máu chảy xuống dưới nền đá lạnh lẽo của bệnh viện…
Thảo trước khi vào phòng mổ vẫn nắm chặt tay Hồ Công Minh
-Nhất định phải cứu được con…
Minh đỏ đôi mắt anh ta vẫn lạnh lùng không nói câu gì…
Chiếc xe cấp cứu đẩy Thảo vào bên trong…Minh ánh mắt rất buồn…anh ta bỏ thuốc ra hút rồi ngồi trầm tư …Linda ngồi cạnh rồi buồn bã theo
-Cậu cả,cô ấy sẽ k sao đâu cậu cả…
-Hy vọng là như vậy…
Tại nhà họ Hồ…
Tiểu Hân khóc rồi nói cho bà nội nghe
-Có cô bảo con …mẹ Thảo k cần con nếu mẹ sinh em bé
-Cô ấy là ai…
-Con Không biết cô ấy là cô búp bê
Hằng cười nhẹ…cô ta nhớ lại vô tình thấy bé Hân đi qua khuôn viên…cô ta lấy chiếc mặt nạ búp bê đeo lên rồi đi ra nói kiểu khàn giọng với tiểu Hân…
-Chào con …
Hân thấy tò mò vì chiếc mặt nạ nên với tay…cô ta nắm lấy tay con bé và nhồi vào đầu con bé những câu nói không hay…
Tại bệnh viện…
Bác sỹ đi ra lo lắng “ Cậu cả tình hình rất căng mợ cả bị băng huyết nên giờ chúng tôi phải mổ nhưng em bé sẽ sinh non “
-Nghĩa là sao
-Em bé có thể sẽ khó sống nhưng chúng tôi sẽ cố gắng làm hết sức …tôi báo với cậu một tiếng để cậu chuẩn bị tinh thần…
-Tôi hiểu ý anh,làm sao để cô ấy ổn là được còn đứa bé nếu nó k thể sống thì đó cũng là số trời…
-Vâng
Đại Phu Nhân đang tụng kinh gõ mõ ở nhà…bà chợt thấy ngọn nến trước ban Phật vụt tắt…ánh mắt Đại Phu Nhân lo lắng…thím Duyên vội báo
-Phu nhân…tôi đã làm theo ý người rồi ạ nhưng như vậy thì tội cho cô Thảo quá
-Nơi này thật sự nguy hiểm,ta không còn cách nào khác …mong chúng hãy hiểu cho bà già này…
Đại Phu Nhân cúi gập người trước ban thờ Phật…
Đêm hôm đó sấm chớp ầm ầm…Thảo nằm hôn mê đang được phẫu thuật…Hồ Công Minh ánh mắt sắc lạnh ngồi một chỗ như đang suy nghĩ điều gì đó…Bác sỹ đi ra thông báo
-Mợ cả đã ổn chỉ còn em bé vì sinh non nên không qua khỏi…
Minh thở mạnh anh ta gật nhẹ “ Cám ơn bác sỹ…”
Linda bật khóc “ Cậu cả vậy mợ ấy sẽ thế nào sau khi tỉnh lại đây,mợ ấy bất chấp tất cả để có thể sinh em bé ,giờ phải làm sao đây…mợ ấy sẽ phát điên mất”
-Chuyện này cô hãy lo chôn cất đứa trẻ…tôi lúc này cũng không biết nên làm gì chỉ biết rằng đó là số mệnh…và tôi thì k thể thay đổi được số mệnh…
Minh quay đi buồn bã…mợ ba đứng chờ bên ngoài …thấy Minh ánh mắt buồn nên mợ ba hiểu ý…
-Cậu cả ổn không?
-Đứa trẻ mất rồi
Mợ ba ôm miệng xúc động,nước mắt rơi xuống
-Ôi chuyện này…mợ cả…mợ cả với tính cách của mợ ấy sẽ thế nào đây?
-Anh đột nhiên thấy buồn …rất buồn …lâu lắm rồi anh không có cảm giác này…anh…anh …
Minh đưa tay tóm lấy một bên ngực áo…Mợ ba với tay ôm lấy Minh để anh ta tựa vào vai cô…
-Em hiểu…em biết …cậu cả của em là người thế nào em biết…
Minh như mất hồn trên vai mợ ba…
Tiếng chim hót líu lo trên cành…trong góc giường bệnh viện, Thảo ngồi như một cái xác không hồn…ai hỏi gì cũng không nói …ánh mắt cứ nhìn xuống đất…cô Dung mẹ của Thảo nắm tay con
-Con còn trẻ ,sau này sẽ lại có những đứa con khác…đứa bé không có duyên với con …con cứ thế này mẹ sợ lắm…
Trâm xoa vai Thảo “ Sao em k khóc đi,em khóc có lẽ sẽ khiến em đỡ buồn hơn,đỡ đau hơn,con người sinh ra là để có cảm xúc…em thế này chị và mẹ lo lắm”…
Thảo mỉm cười nhìn mẹ và chị gái khiến cả hai càng lo
-Em ổn…em muốn ra ngoài…mẹ ở đây nhé con có chuyện muốn nói riêng với chị Trâm…
-Uk để mẹ đi lấy xe đẩy…
Trâm đẩy em gái trên chiếc xe đẩy…đi qua khu em bé nằm trong lồng kính…Thảo dơ tay
-Chị dừng lại chút…đỡ em lên nhé
Trâm đỡ Thảo đứng dậy…Thảo nhìn những em bé đang nằm trong lồng kính…cô mỉm cười …Trâm xoa lưng Thảo
-Đừng buồn em nhé
Thảo nhìn em bé o e…cô rơi giọt nước mắt đầu tiên…
-Em bé của em là do em không cẩn thận…con của em chết vì em…
Trâm bật khóc “ Không phải đâu Thảo ơi,k phải đâu em à”
Thảo chỉ ngón tay qua ô kính chạm vào ngón tay của em bé trong lồng kính …cô nhăn mặt khóc lớn…” Con của mẹ ,con ở đâu rồi…a…a…con ở đâu rồi …”
Tiếng nấc nghẹn…Thảo tựa đầu vào em bé bên trong rồi đứng bên ngoài khóc thảm thiết…cô Dung đứng từ xa nhìn thấy con gái cô quay vội đi “ con của mẹ…đứa trẻ đáng thương của mẹ”…
Ở nhà Đại Phu Nhân dặn dò các vợ bé
-Mợ cả mới mất con nên tuyệt đối các con không được nhắc đến chuyện con cái hay sinh nở…nỗi đau mất mát này là rất lớn nên ta mong các con năng qua lại thăm hỏi …
Mợ ba cúi đầu” Dạ vâng”
Mợ hai cũng tỏ ra rất buồn …chỉ có Hằng cô ta mím môi cười nhẹ…
Trở về phòng Hằng cười cùng mụ vú em,sau khi bị Minh tra hỏi mụ ta bị mất một mắt và cổ đầy sẹo…
-Đúng là trời giúp chúng ta đúng k vú
-Tôi nhất định giúp tiểu thư lên làm mợ cả…cô ta sẽ k trụ được lâu đâu…
Thảo và chị gái ngồi ngoài công viên …cô cười nhẹ với chị gái
-Để chị thấy em như vậy làm chị cười rồi
-Hâm à,nói gì vậy,mất con ai cũng sẽ vậy mà…
-Em muốn nhờ chị giúp em nộp hồ sơ
-Hồ sơ gì vậy
-Em muốn xin đi du học,số tài sản 50 tỉ mà trịnh phu nhân đưa em muốn trích một khoản để đi du học
-Em nói vs mẹ chưa,còn nhà họ Hồ thì sao
-Em muốn nhờ chị nói với mẹ…còn nhà họ Hồ em sẽ có cách dứt điểm…
-Em nghĩ kĩ chưa?
-Em nghĩ rồi…em sẽ kết thúc mọi chuyện…đáng lẽ có đứa bé sẽ là mối giàng buộc nhưng em đã mất con,em k còn lưu luyến gì cả
-K phải em nói là đươc đâu,cứ giải quyết dứt điểm đi rồi nộp hồ sơ cũng k muộn…
-Em hiểu…vậy chờ tin của em…
Minh đi qua khu hồ tây…nhìn chỗ anh ta và Thảo đứng ăn kem…Minh cứ nhìn cho đến khi xe đi xa…
-Cậu cả…cậu hôm nay đến thăm mợ cả chứ ,hôm nay mợ ấy ở viện về
-Tình hình sao rồi
-Mợ ấy k nói năng gì cả ,k có phản ứng bất thường nào ngoài việc k nói gì
Minh thở dài…anh ta trở về nhà đi tới tây viện…Thấy Minh chị xuyến định lên tiếng thì Minh lắc đầu
-K cần báo …
-Vâng mợ ấy vừa về …đang ở trong ạ
Minh bước vào thấy Thảo đang ngồi tay cầm bình sữa và chiếc lúc lắc…cô đang sờ chiếc nôi rồi tựa đầu vào chiếc nôi…
Minh bước tới gần hơn đứng trước mặt Thảo thấy Thảo đang khóc…anh ta sờ lên má Thảo rồi gạt nhẹ nước mắt cho cô…Thảo vẫn mở trừng mắt nhìn Minh
“Anh hẳn là vui lắm”
Minh khựng lại…
-Anh hẳn là rất vui ,đứa trẻ này ngay từ đầu đã không được chào đón…nó biết bố nó k cần nên nó đã đi rồi…anh vừa lòng chưa?
-Đừng nghĩ vậy,anh biết bây giờ em đang rất buồn …anh cũng vậy …
-Anh buồn…? ( Thảo cười nhẹ) chúng ta chia tay đi…
-Đây là điều em muốn?
-Tất nhiên rồi,tôi ghét anh,tôi ghét phải nhìn bản mặt của anh…tôi thà chết còn hơn tiếp tục sống ở đây bên kẻ khốn nạn như anh…Tôi ghét…
-Anh đồng ý…chúng ta chia tay…
Câu nói của cậu cả và mợ cả nói chia tay nhau sau khi họ vừa mất đi đứa con chung của chính mình…

Yêu thích: 1.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN