Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em
Phần 35
YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 35
Bố cô ánh mắt nghiêm khắc nhìn hai đứa. Rồi bước nhanh lại tát cô hai cái thật đau.
Phong nhanh tay kéo cô lại ôm chặt vào lòng mình.
-Mày là con ngu, con mất dạy.
Còn thằng này. Tao đã nói mày buông tha con tao đi.
-Cháu yêu Lan. Cháu không từ bỏ cô ấy được.
-Mày nghĩ mày nói thế. Chúng tao tin mày sao. Con tao tin vì nó ngu, chứ chúng tao không ngu.
-Bố.
-Mày ngu vừa thôi. Hôm vừa rồi chúng nó mở cho tao xem rồi. Tao chỉ muốn nhắc mày không được đi với nó nữa. Mà mày không nghe. Giờ chúng mày muốn. Về bảo chúng nó mở cho xem. Rồi mày sẽ biết nó yêu mày vì cái gì.
Cô ngước lên nhìn Phong. Bản thân Phong cũng có vẻ không hiểu. Hai đứa đứng nhìn nhau. Bố cô nói thêm.
-Giờ mày đừng tìm con tao nữa. Nếu không tao mang cái đó lên tố cáo. Thì mày đừng có trách.
-Bố là cái gì vậy ạ.
-Về bảo con Huệ nó mở lên cho mà xem. Nó chưa nói với mày sao.
-Chưa ạ.
-Vậy mày gọi cho nó.
-Giờ còn sớm mà bố.
-Sớm hay muộn không quan trọng. Quan trọng là mày phải khôn ra con ạ.
-Thôi. Chúng mày không nghe. Đừng trách tao quá đáng.
Bố cô quay đi. Cô nhìn hắn.
-Phong. Có chuyện gì giấu em sao.
-Không.
-Sao bố lại nói vậy. Hay Phong có vợ ở quê rồi.
-Anh không hề. Anh đến với em khi anh còn độc thân.
-Vậy có chuyện gì.
-Anh không biết nữa.
-Vậy Phong cứ về đi. Có gì em sẽ gọi.
-Uh. Em nghỉ lúc nữa rồi mở hàng nhé.
-Vâng.
Hắn cúi xuống hôn cô lưu luyến. Cô thấy lòng mình bất an. Đi vào cầm điện thoại gọi cho đứa em gái.
-Alô.
Giọng nó ngái ngủ.
-Dì biết chuyện gì sao không nói với chị.
-Chuyện gì.
-Bố vừa nói.
-À…
Nó như nhớ ra.
-Bọn trẻ nó tìm ra tối qua. Em bảo nói với chị mà sợ chị đang ở viện.
-Chị về rồi. Dì nói đi.
-Em gửi cho. Chứ nói cái gì.
Nó gửi cho cô một video được phát trên Facebook. Có tag cả tên Phong. Là một bữa liên hoan được phát trực tiếp.
-Di đến phút 20 cho nhanh nhé.
Cô kéo đến phút thứ hai mươi như nó nói.
Vẫn là mấy người đàn ông ngồi uống rượu với nhau. Nhưng giờ phần lớn đã say ngà ngà.
Phong của cô ngồi giữa. Dáng người cao lớn. Da đen. Quan trọng là mập hơn bây giờ. Người ta nói yêu vào thì ốm cũng đúng. Giờ Phong gầy hơn trước. Nhưng trắng hơn hồi hai đứa mới gặp nhau. Nhất là tính cách càng ngày càng trưởng thành.
-Phong dạo này không thấy quen em nào nhỉ.
-Đâu. Phong đang quen em Thư đấy còn gì. Em ý chả kết ông ý nổ đĩa ý.
Phong cười.
-Thế quất luôn đi. Xinh gái lại con cháu sếp.
-Em chả thích mang tiếng dựa dẫm. Với lại không hiểu sao
Em lại không thích nó.
-Thì nó xin chết, cứ cho chết đi.
-Không. Để em ý hồn nhiên đi.
-Haha…
-Chắc chưa quên bồ cũ.
-Đâu. Vì em không thích gái cơ quan. Lấy nhau lại ở nhà công vụ.
-Thế giờ ông tính sao.
-Hôm trước quen bà chị ở gần đơn vị Hải minh.
-Ông bày đặt lái máy bay.
-Mới quen thôi. Nhưng mà kiêu lắm đấy.
-Kiêu thì cố mà tán.
-Tán mà đổ thì sao.
-Thì xơi thôi.
-Người ta là đàn bà con gái. Ai làm thế.
-Thế nhà ở đâu.
-Nhà ở đấy. Bán hàng gần đơn vị.
-Ngon. Lấy bà chị già. Công việc ổn định, nhà cửa có. Khỏi lo. Con gái già không phải chiều.
-Em cũng nghĩ như anh.
Hắn cười tươi hớn.
-Giống như nhiều ông. Lấy vợ xong chán vợ lại đi kiếm ngoài.
-Em thì chưa nghĩ đến việc đi kiếm. Chỉ mong cứ ổn định cho con mình đỡ khổ. Nếu như mà có tí. Thì đỡ phải lo nhiều thế thôi.
-Vậy tán đi.
-Thì đang tán đây.
-Lấy vợ ở đây là khao đấy nhé.
-Chờ em tán được đã.
-Không tán được cũng phải tán được.
-Trẻ khỏe. Đẹp trai. Chả nhẽ lại chê đúng không anh.
Hắn cười tươi.
-Vậy chúc chú thành công.
-Em mà không thành công sao.
-Anh không tin chú cho lắm.
-Em tán được anh mất gì.
-Thì anh cho chú đi xõa bữa. Tẹt đi.
-Được rồi. Nhớ nhé.
Tất cả đám cười còn cô khóc. Hóa ra đó là những gì bố cô muốn nói. Là những gì Phong đang giấu cô.
Là mục đích mà Phong mong muốn. Giờ Phong có được cô rồi. Chắc sẽ được xõa bữa thoải mái. Chắc sẽ được người ta ngưỡng mộ cho mà xem. Phong thành công rồi đó.
Cô run run cầm điện thoại lên bấm gọi cho Phong. Giờ hắn có lẽ đã về đến đơn vị.
-Alo.
-Về tới chưa.
-Vừa về xong.
-Hỏi Phong một câu nhé.
-Vợ hỏi đi. Chuyện gì đó.
-Phong có yêu Lan… Thật lòng không.
-Sao lại hỏi vậy.
-Nói đi.
-Không yêu em thì yêu ai.
-Muốn lấy em làm vợ không.
-Có chứ. Khi nào lên quân hàm là mình tính luôn.
-Phong muốn lấy người mình mình yêu hay muốn có một cuộc sống an nhàn.
-Vất vả anh chịu được. Chỉ cần ở bên người anh yêu thôi.
-Vậy Phong về với người Phong yêu đi. Chúng ta chia tay.
-Ơ… Sao em lại nói vậy. Vợ…
-Lan…
Cô cúp máy rồi khóc. Phong gọi lại rất nhiều lần. Rồi cuối cùng mất kiên nhẫn mà quay lại cửa hàng đập cửa gọi.
-Lan… Lan… Mở cửa cho anh.
-Lan…
Cô nằm trên gác không mở cửa bán hàng. Giờ tâm trạng nào mà nghĩ nữa. Hóa ra đàn bà cũ… Dù thế nào cũng chỉ là món đồ cho đàn ông chinh phục và làm chiến tích cho những cuộc vui.
Cô sai rồi. Sai khi dành quá nhiều tình cảm cho hắn. Dành quá nhiều yêu thương mà không một lần tỉnh táo nhìn lại. Lý do vì sao hắn có thể chấp nhận một người như cô. Mù quáng… Sai đi sai lại một sai lầm.
-Lan ơi. Mở cửa cho anh.
Tiếng hắn gọi to. Rồi tiếng người léo nhéo như là tiếng mấy anh hàng xóm. Vẫn như mọi khi. Thấy to tiếng trước cửa nhà cô là họ sẽ ra giúp. Giờ này họ cũng ra. Mà có khi còn không biết cô vẫn nằm trong này. Cô nghe thấy tiếng anh Thụ gần nhà quát.
-Mẹ… Ông mặc quần áo bộ đội mà ông đến làm loạn trước cửa nhà đàn bà con gái thế à.
-Anh ơi. Em tìm Lan.
-Nó đóng cửa. Chắc đi có việc có việc gì rồi.
-Không. Em nghĩ Lan đang ở trong nhà.
-Con này nó tham việc. Ốm còn chả nghỉ thì chắc nó vào với chồng. Chồng nó sắp chết rồi.
Ông về đi. Đừng làm loạn ở đây rồi công an họ ra họ đưa ông lên đồn đấy.
Nghe nói vậy có lẽ hắn cũng ra về. Mọi thứ lại rơi vào im lặng. Cô rối bời. Vừa yêu vừa giận. Muốn từ bỏ hắn ngay lúc này. Bởi không ít lần cô bị tổn thương vì mấy tay có vợ gạ gẫm. Cho rằng cô dễ dãi. Nhưng mà giờ…
Cô khóc nức nở. Rồi mệt quá mà thiết đi. Đến gần trưa… Tiếng đập cửa ầm ầm bên dưới. Tiếng người gọi vọng lên.
-Lan ơi…
-Lan ơi…
-Chị Lan ơi…
Là tiếng gọi thân quen của người nhà nên cô dậy đi xuống mở cửa. Mấy đứa em nhìn cô. Tiều tụy và lo lắng.
-Chị sao thế.
-Không sao. Có chuyện gì đấy mấy đứa.
-Anh Thuận…. Anh Thuận mất rồi.
Cô giật mình tỉnh táo ngay lập tức.
-Sao… Sao lại vậy.
-Sáng sớm … Anh ý… Đi ra ngoài… Rồi… Tự tử…
Chúng nó khóc còn cô ngã gục.
Dù biết căn bệnh dẫn đến đau đớn không thể nào tả nổi. Nhưng áp lực từ phía gia đình. Áp lực trách nhiệm. Rồi nỗi ân hận khiến Thuận chẳng còn đủ tỉnh táo nữa. Trong sự quẫn trí mới dẫn đến cơ sự hôm nay.
Là lỗi của cô. Đã không quan tâm nhiều đến anh ấy. Đã để một người bệnh tật như anh ấy cảm thấy cô đơn.
Bất cứ ai trong hoàn cảnh đó. Cũng sẽ rất yếu đuối và cần người thân bên cạnh chia sẻ. Là cô… Sai rồi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!