Tiểu Khả Ái Của Tôi - Chương 14: Thật ngại quá, quấy rầy rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Tiểu Khả Ái Của Tôi


Chương 14: Thật ngại quá, quấy rầy rồi


Buổi sáng Tiêu Hà rèn luyện xong thân thể, vừa lúc kịp ăn bữa sáng của dì giúp việc, cậu định xuống bếp lấy một bát cháo thì đã thấy dì giúp việc bưng lên cho mình một bát cháo gạo kê, lại còn là một bát lớn.

Sau khi cảm ơn dì và nhận lấy cháo, lại nhìn thầy dì cười vô cùng sáng lạn, nói với cậu một câu: “Tiểu Tiêu à, đừng có hung dữ như vậy, con gái là để dỗ dành, phải có kiên nhẫn chứ.”

Trên đỉnh đầu Tiêu Hà hiện lù lù một dấu chấm hỏi, liếc mắt nhìn dì một cái, dì vẫn nở nụ cười tươi bưng bát cháo khác ra ngoài.

Con gái? Nói ai?

Buổi chiều cậu không có việc gì, đi bộ tới phòng huấn luyện, chưa vào đến cửa liền nghe thấy tiếng thảo luận rộn ràng.

“Mấy cậu nói thế nào mà Hà Thần quen được em gái kia? Phạm vi hoạt động của ông ấy chỉ có xung quanh căn cứ thôi, xa nhất cũng chỉ có công viên ở tiểu khu đối diện.” Happy vỗ vỗ đùi miệng hỏi bọn Mộc Mộc.

“Hay là quen được trong tiểu khu nhỉ? Quen lúc đi bộ trong công viên ấy?” Miên Phong nói lên một khả năng mà cậu cảm thấy có thể xảy ra nhất.

Mộc Mộc sờ sờ cằm, hỏi lại, “Vậy mấy cậu có cảm thấy Hà Thần là một người dễ thông đồng không?”

Thu Dương nhặt một trái cà chua từ mâm đựng trái cây của Happy, “Có khi là fan cũng không chừng?”

Happy vừa nghe liền vỗ đùi một tiếng, “Đúng vậy! Chắc chắn là fans! Hôm qua còn có một ID thả cho ông ấy 10 đại Hoàng Tranh, ID tên là ‘ Tuyệt thế tiểu khả ái của A Hà ‘, tớ lúc ấy khẳng định cái ID này quả không đơn giản, má, Hà Thần của chúng ta không phải đang tán tỉnh fan đó chứ!”

“Anh thật đúng là…… Hà Thần không thể nào như vậy đâu.” Mộc Mộc vốn còn đang muốn nói tiếp, ngẩng đầu vừa thấy thì hoảng sợ, lập tức sửa miệng khi thấy Tiêu Hà.

Happy đưa lưng về phía cửa còn tự nhiên khoanh chân gặm táo, “Không hiểu sao Hà Thần đột nhiên thay đổi khẩu vị, chẳng lẽ là do cái tên cẩu Phương Hàng kia. Vì ngày ngày thương tâm quá nhiều, nên giờ mất đi hứng thú với đàn ông sao?”

“Y, Happy, anh nói mấy lời này nghe như gay vậy, anh thích Tiêu đội có phải không!” Miên Phong mở máy tính, đôi mắt nhìn màn hình, cũng không chú ý đến Tiêu Hà ở cửa.

Chỉ có Mộc Mộc cùng Thu Dương xấu hổ hết muốn nói, giả ho khù khụ mấy tiếng nhắc nhở, kết quả hai người bọn họ vẫn không chú ý đến. Rơi vào đường cùng, hai người cũng trở lại vị trí của mình, mở máy tính ra.

Miệng Happy vừa nhai vừa nói nghe rất mơ hồ, “Không được không được, thật đáng thương làm sao, Hà Thần là người mà những người bình thường có thể thích sao?”

Tiêu Hà vốn dĩ không định nói, kết quả di động của cậu lại vang lên thanh âm báo tin nhắn của Wechat.

Tiếng động vừa vang lên khiến Happy giật mình ngồi thẳng dậy, sau đó quay đầu nhìn lại, Tiêu Hà đang đứng ở cửa cầm di động.

Cậu chàng sợ đến mức suýt thì cắn phải đầu lưỡi.

Cả phòng huấn luyện im như thóc một hồi lâu, Tiêu Hà xem xong WeChat liền bỏ điện thoại vào túi, “Happy, đêm qua vì sao lại xem phát trực tiếp mà không huấn luyện?”

Happy cắn đầu lưỡi đau đến hà hơi, lại kẹp đầu lưỡi nói: “Em không xem! Em không có! Anh nghe em nói!”

Tiêu Hà trực tiếp vẫy vẫy tay với cậu chàng, Happy cũng hiểu ý của động tác này, cậu chậm chạp bỏ quả táo xuống, mặt ủ mày ê gửi tín hiệu cầu cứu đến đồng đội, nhưng mà, cậu dường như quên mất rồi, đồng đội của cậu đều sợ Tiêu Hà.

Các đồng đội lựa chọn không phát hiện tín hiệu cầu cứu của cậu, trơ mắt nhìn Happy đi theo Tiêu Hà ra khỏi phòng huấn luyện.

“Tiêu đội có đánh người không?” Miên Phong nhìn bọn họ đi ra ngoài, lặng lẽ dùng giọng không phát ra tiếng xì xào.

Mộc Mộc nhìn cửa, “Tiêu đội rất ít động thủ, nếu là Happy thì, khả năng là sẽ trải qua việc chết tươi phần thức ăn.”

Miên Phong không hiểu ‘chết tươi phần thức ăn’ là gì, vừa chuẩn bị mở miệng, liền nhìn thấy Thu Dương quay đầu nói với cậu: “Đừng hỏi, ngoan.”

Miên Phong ‘dạ’ một tiếng, bắt đầu mở game chơi solo.

Nửa giờ về sau, Happy trở lại, mang theo vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, nằm liệt trên ghế của mình.

Mộc Mộc hỏi: “Người anh em, cậu có ổn không?”

Happy: “Cậu đã trải qua sự tuyệt vọng bao giờ chưa?”

Thu Dương: “Yêu cầu đánh 120 ván sao?”

Happy: “Không được không được, có thời gian không bằng tớ đánh nhiều thêm hai ván game.”

Tiêu Hà dạy dỗ Happy xong liền đứng ở ban công xem di động.

Không bao lâu sau, Chu Nghiêm cũng lên hỏi cậu về chuyện phát sóng trực tiếp ngày hôm qua.

“Chú hiện tại thật đúng là hận không thể mỗi ngày lên hot search, thế nào lại đột nhiên kéo một em gái vào game? Không phải là một lão bản đó chứ? Có quan hệ gì với chú vậy?” Chu Nghiêm cũng không hỏi cậu quen được cô gái đó ở đâu, ngược lại trực tiếp hỏi mối quan hệ giữa hai người.

Tiêu Hà dựa vào một bên lan can, không để ý đến tiếng báo Wechat vừa vang lên.

“Không phải nữ, đối tượng võng luyến.” Ngữ khí nhẹ nhàng, lời ít mà ý nhiều.

Chu Nghiêm bị hố, nửa ngày không phản ứng lại.

“Không phải, người khác bảo họ chơi võng luyến thì anh còn tin, nhưng lời này do chú nói ra, anh không biết nên tin hay không nữa đây? Còn không phải nữ? Đêm qua hơn 3000 vạn người xem phát sóng trực tiếp đều nghe được giọng cô gái đó, giờ chú lại nói cô ấy không phải nữ?”

Tiêu Hà cũng không muốn nhiều lời với anh, trực tiếp lấy di động ra, click mở WeChat, sau đó click vào tệp ghi âm mà Tống Dịch vừa gửi cho cậu.

“Tối nay chơi game anh không thể nói lời nào hay sao?”

Giọng nam rành mạch, vừa trầm vừa thấp lại vô cùng dễ nghe.

“Có ý gì? Hôm qua không phải nữ? Không phải, anh thế nào lại thấy đau đầu vậy nhỉ?” Chu Nghiêm cảm thấy tình huống này rất không rõ ràng.

Tiêu Hà đút điện thoại vào túi, “Nam.”

Chu Nghiêm tiếp thu rất nhanh, đặt tay lên vai cậu, “A Hà luôn luôn không thích xã giao, thế nào lại đột nhiên quyết định yêu đương vậy? Thật không giống chú cho lắm.”

Tiêu Hà nói: “Người thì ai cũng phải thay đổi.”

Chu Nghiêm cảm thấy cậu thay đổi là một chuyện tốt, nhưng lại sợ cậu bị lừa, dù sao thì kẻ lừa đảo trên mạng dạo gần đây rất nhiều.

“Chú cẩn thận kẻo bị lừa, giờ internet tràn lan toàn giả dối. Cái trò sử dụng biến âm để lừa gạt tình cảm người khác vô cùng nhiều, cho dù là người ta đã gửi ảnh chụp cho cậu thì cũng để ý chút, giờ còn có cái đám X chuyên môn bán ảnh chụp hàng ngày, tóm lại là mấy chuyện liên quan đến tiền nong thì cẩn thận, dù sao kẻ đó cũng biết thân phận của cậu, khó đảm bảo là việc làm quen cậu mang theo mục đích.”

Tiêu Hà thấy anh nói nhiều như vậy, cảm thấy anh ta dường như rất có kinh nghiệm.

“Không đâu, em có thể xác nhận đó là người thật, trên Baidu cũng có ảnh.”

Chu Nghiêm thả tay đặt trên vai cậu xuống, nghiêng đầu cau mày nhìn, “Đợi chút? Baidu? Chú yêu đương với yêu ma quỷ quái nào vậy? Võng hồng* sao? Anh nói cho chú biết, cái bọn võng hồng gà rừng này cũng hướng đến tiền mà tới thôi, đừng nói vài câu dễ nghe, bọn tiểu bạch đó dễ dàng lừa cái kẻ chỉ biết úp đầu chơi game không hiểu xã giao như chú lắm, không thì sao anh phải lo lắng vậy chứ.”

*: Chỉ những người nổi tiếng trên mạng.

Tiêu Hà lại lấy di động ra, tìm trên Baidu tên Tống Dịch, sau đó đưa cho anh, “Mấy ngày hôm trước anh hỏi em người này, ảnh chụp em cũng đã xem qua, là anh ấy, tư liệu trên Wiki Baidu đều có.”

Chu Nghiêm nhận di động xem, chửi bậy một tiếng, “Đậu má, thế mà là Tống Dịch, đại lão của giới thanh ưu đó, trong đám người đó không phải có tính cách ổn trọng lắm sao? Thế nào lại chơi võng luyến được nhỉ, đối tượng võng luyến của chú chắc chắn là có kẻ giả thân phận để lừa rồi, sau đó dùng biến âm pro nhất để gạt chú?”

Lần này Chu Nghiêm càng thêm lo lắng.

Tiêu Hà lại không nghĩ nhiều như vậy, “Anh ấy được tặng quà cho em, mỗi lần là 10 đại Hoàng Tranh.”

Chu Nghiêm càng cảm thấy Tiêu Hà đã trúng bẫy, “10 đại Hoàng Tranh cũng chỉ tầm 1 vạn thôi, hắn ta có thể chơi võng luyến với chú, tặng chú 100 vạn cũng còn cảm thấy thiếu, cuối cùng sẽ đào cả núi vàng núi bạc trong tay chú rồi ôm của chạy mất!”

Tiêu Hà không nói, cảm thấy Chu Nghiêm hiểu biết rất nhiều, giống như một tay già đời của làng chơi võng luyến.

“Anh nói với chú chuyện giọng nói, ảnh chụp cũng có thể là giả, chú ngàn vạn lần đừng mắc mưu, hôm nay để anh đây giúp chú vạch rõ bộ mặt thật của tên lừa đảo đó, chú cứ vậy đi, giờ chú gọi video Wechat với hắn ta, hắn ta bảo đảm không dám tiếp.”

Chu Nghiêm đưa điện thoại cho cậu, ý bảo cậu gọi video Wechat.

Tiêu Hà thì cảm thấy đâu có gì đáng ngại, cậu cảm thấy Tống Dịch chính là Tống Dịch thật sự, nhưng lúc nhìn lướt qua Chu Nghiêm, anh giở một tư thế cậu không gọi thì anh không đi, cậu quyết định gọi video Wechat với Tống Dịch.

Kết quả vang không quá 10 giây đồng hồ thì bị cắt đứt cuộc gọi.

Chu Nghiêm lộ ra nụ cười ‘quả nhiên là thế’, “Ha, chú xem đi, không dám nhận, đúng là có quỷ!”

Đối phương nhanh chóng gửi tin nhắn lại cho cậu hỏi có chuyện gì vậy.

Tiêu Hà không trả lời, vừa nghe Chu Nghiêm ở bên cạnh lải nhải chuyện chắc chắn là kẻ lừa đảo, vừa suy nghĩ xem Tống Dịch vì sao không nhận điện.

Thế nhưng năm phút sau, đối phương chủ động gọi video đến.

Chu Nghiêm lúc này lại có chút buồn bực, hành động này của kẻ đó là ý gì? Hắn ta chẳng lẽ có thể thay hình đổi dạng trong năm phút đồng hồ?

Anh dùng khuỷu tay đâm đâm Tiêu Hà, ý bảo cậu nhận đi.

Tiêu Hà ấn chuyển cuộc gọi, đối phương rất nhanh xuất hiện trên màn hình điện thoại.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hai chiếc cúc ở cổ áo không cài vào, lộ ra da thịt màu trắng ở cổ, khuôn mặt thì nở một nụ cười tuyệt đẹp.

Anh thử loa, mở miệng gọi cậu một tiếng, “A Hà.”

Tiêu Hà ‘ừ’ một tiếng đáp, nhìn người trên màn hình, dùng đôi mắt đánh giá một phen, ngũ quan của anh rất đẹp, mặt mày góc cạnh rõ ràng, môi có chút hồng, thoạt nhìn vừa ôn hoà vừa mê người, trên mặt còn có bọt nước, có thể là do vừa rửa mặt chưa kịp lau khô, Tiêu Hà nhắc nhở anh một chút, anh vừa cười với màn hình vừa đi đến đâu đó, lát sau video liền hiện hình ảnh Tống Dịch với chiếc khăn giấy trên tay đang lau mặt.

Lúc này Chu Nghiêm mới lấy di động ra, tra trên Baidu ảnh chụp của Tống Dịch, sau đó đứng một bên điên cuồng so sánh.

“Sao đột nhiên lại muốn gọi video cho anh vậy, người ta đang rửa mặt nên không thể nhận nha.” Tống Dịch vừa giải thích vừa lau mặt.

Tiêu Hà nhìn khuôn mặt đẹp trai bên kia màn hình, cảm thấy không cách nào xếp anh lại với cái kẻ thích diễn tuồng kia.

“Giám đốc của đội sợ tôi yêu đương qua mạng bị lừa, nên muốn xác nhận xem anh có phải lừa đảo hay không.” Tiêu Hà ăn ngay nói thật.

Chu Nghiêm đứng ở bên cạnh rất xấu hổ.

Người kia vừa nghe thấy, nháy mắt liền bật cười, thanh âm hay đến mức muốn làm lỗ tai mang thai, anh đưa tay che miệng lại, Tiêu Hà có thể nhìn thấy khớp xương rõ ràng trên bàn tay anh, vừa trắng nõn vừa thon dài, lại nghe anh nói: “Bây giờ đã xác nhận anh là thật hay giả chưa?”

Tiêu Hà đưa điện thoại đến trước mặt Chu Nghiêm, Chu Nghiêm xấu hổ không còn gì để nói, giả ý khụ một tiếng, “Cái đó, thật ngại quá, quấy rầy rồi, tôi còn có việc, hai người nói chuyện đi.”

Sau đó lập tức bỏ chạy.

Thật là tổn thọ, con mẹ nó, đầu năm nay còn có người có đối tượng yêu qua mạng có mặt trên Wiki Baidu!

Mấy tên đại ca nhà các người chơi có vẻ vui nhỉ!

Hoàn chương 14

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN