Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em
Phần 36
YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 36
Cho dù không còn nhiều tình cảm với Thuận nhưng anh ra đi theo cách này khiến cô không khỏi đau đớn.
Và tai tiếng cũng từ đó mà càng ngày càng tăng lên.
Đầy tuần Thuận. Cô lặng lẽ sang nhà thắp cho anh nén nhang. Mấy ngày qua. Không đêm nào cô ngủ được. Mỗi đêm nhằm mắt lại mơ thấy Thuận ở đó. Nghĩ đến những ngày tháng còn thương yêu nhau. Tự trách mình quá vội vàng, quá bồng bột. Tự trách mình quá dứt khoát buông tay. Giờ đây anh một mình cô đơn như vậy. Mới dẫn đến cơ sự này.
Mẹ chồng của cô. Từ ngày thuận mất cũng nằm liệt giường. Có đứa con trai duy nhất đã chết. Giờ bà ấy cũng thiết gì nữa đâu.
Nhất là trước khi Thuận chết. Hai người còn cãi nhau vì chuyện sinh con nối dõi cho gia đình.
Việc Thuận quá áp lực mà nghĩ quẩn là điều mà không ai lường trước. Nhưng vừa đau đớn, lại vừa phải suy nghĩ nhiều như vậy. Thì người ta chọn con đường này… Cũng là một kết thúc cho họ khỏi mệt mỏi mà thôi.
-Mẹ… Mẹ dậy ăn bát cháo đi.
Cô nhẹ nhàng.
-Mẹ không đói đâu.
-Mẹ… Dù mẹ buồn cũng không thay đổi được gì nữa. Anh ấy đã đi rồi. Mẹ mà như vậy. Anh ấy sẽ buồn.
-Giờ mẹ biết nói sao với tổ tiên. Nó còn để lại giấy trách mẹ. Chia lìa các con. Trách mẹ dồn nó tới bước đường cùng.
-Không phải đâu mẹ. Là anh ấy muốn giải thoát sớm khỏi đau đớn thôi. Xin mẹ đừng suy nghĩ.
-Mẹ có tội với nó. Có tội với tổ tiên, Ông, Cha nhà mình.
Bà ấy khóc. Cô không tài nào dỗ được.
Mấy cô con gái bà đi vào. Sâu trong lòng thì chẳng ai ưa ai. Vì lời nói trong quá khứ, vì sự khinh miệt của người ta khiến khiến hai bên không còn muốn nói với nhau điều gì.
-Các bác với các cô đến rồi. Mẹ nghỉ nhé. Con về đón cháu.
-Uh.
Cô đứng lên gật đầu chào mấy bà cô ra về. Vừa đón con khỏi cổng trường thì thấy Phong đứng đó. Là Phong tìm cô mấy hôm nay nhưng cô tránh. Giờ hắn tìm đến cổng trường. Chứng tỏ đã mất hết kiên nhẫn rồi.
Thấy cô đi hắn đi theo. Chiếc xe có chú grab chạy tà tà phía sau.
Đến đoạn vắng người thì phóng lên chặn đầu.
-Lan… Nghe anh nói.
-Anh đã làm gì sai. Em nói đi để anh sửa.
-Tại sao em lại im lặng như thế. Em từng nói có chuyện gì phải nói ra để cùng giải quyết cơ mà.
Cô cô quay đi không dám nhìn vào mắt hắn. Bởi nhìn hắn bây giờ… Khổ sở. Râu ria, tóc tai, quần áo lôi thôi. Khuôn mặt càng già nhăn nhó. Ánh mắt mệt mỏi vì mất ngủ.
-Anh xin em.
-Tránh ra… Chú là người xấu. Chú hại chết bố cháu.
-Chú không làm thế. Chú không hại bố con.
-Mít.. Con không được nghe người lớn nói linh tinh. Con nói vậy là không ngoan.
Cô quay sang nhìn hắn.
-Anh sang quán bên kia. Chờ tôi lát. Tôi đưa con bé về.
-Được. Anh sẽ đợi cho tới khi nào em đến.
Cô đưa con về nhà gửi rồi đi ra. Phong vẫn ngồi đó, dáng ngồi khổ sở. thấy cô thì đứng lên kéo cái ghế bên cạnh mình tính cho cô ngồi vào nhưng mà cô đi sang phía đối diện khiến ánh mắt hắn trùng xuống mấy phần. thấy hắn như vậy. Tim cô cũng đau đớn lắm. giờ chỉ muốn mắng hắn, chửi hắn, rồi nghe hắn giải thích cái chuyện hắn nói trong video kia. Nhưng mà giờ… một bên gia đình cô, một bên gia đình hắn, một bên gia đình Thuận. tất cả đều phụ thuộc vào quyết định của cô. Cho nên… coi như cô và hắn…c ó duyên mà không có nợ.
Cô ngồi xuống , lạnh lùng nói.
-Tới tìm tôi có chuyện gì?
-sao em lại hỏi vậy. là anh nhớ em…tại sao lại tránh mặt anh như thế.
-anh hỏi tôi làm gì? sao anh không hỏi lại anh ý?
-anh không hiểu em muốn nói gì?
-anh không hiểu, hay cố tình không hiểu.
-anh không hiểu mà. em nói đi, nói ra chúng mình cùng giải quyết.
Cô mở lại cho hắn video đó. quãng hắn nói hắn đang tán cho đổ thì thôi. Hắn ngồi đơ ra…rồi nhìn cô ánh mắt biết lỗi.
-anh xin lỗi. thật ra lúc đó… anh chỉ muốn sĩ diện chút với bạn bè.
-…
-với lại…lúc đó mình chưa biết gì về nhau. Cảm giác của anh rất khó chịu, khi mà em cứ một mực từ chối, cứ chê anh là trẻ con. Sau này khi làm bạn với nhau rồi. Hiểu em rồi, anh mới thấy mình thật may mắn khi quen được em. Anh yêu em thật đó Lan à?
Hắn nói nhẹ nhàng. Đưa tay nắm tay cô. Cô rút lại.
-anh nói hay lắm. Nhưng tôi cứ nghĩ đến nó, là không thể nào chấp nhận được. Ngay từ đầu tôi đã nói với anh. Đàn bà cũ chúng tôi, sau những tổn thương thường sẽ rất nhạy cảm. chúng tôi rất sợ bị người khác mang ra làm trò đùa. Chúng tôi rất sợ bị cánh đàn ông các anh biến thành rau sạch.
-anh cứ thử hỏi, yêu một ai đó chân thành, đặt bao nhiêu hy vọng vào họ rồi một ngày nhận ra. Anh chỉ là một trò chơi, trò đùa của họ… anh vui chứ.
-anh biết anh sai rồi. anh xin em cho anh cơ hội. anh sẽ chứng minh cho em thấy anh yêu em thật lòng.
-không ai chấp nhận lấy một người đàn bà cũ. Không ai muốn nuôi con người khác đâu. thật lòng là như vậy. cho nên… tôi nghĩ chúng ta dừng ở đây thôi.
-không…anh không đồng ý. Anh yêu em…Lan à.
Cô nhìn thẳng vào hắn. cho dù trong lòng hàng trăm ngàn vết dao đâm, cổ họng đang rất nghẹn ngào mà giờ phải giữ mình thật bình tĩnh trước hắn.
Nếu như không có những rào cản kia, cô sẽ tha thứ. Sẽ cùng hắn làm lại. Nhưng mà giờ… việc chia tay của hai đứa…là tốt cho tất cả mọi người, ngay cả hắn…cho nên, thà cô là người đau đớn còn hơn, để hắn phải khó xử vì cô. Yêu nhau không nhất thiết phải lấy được nhau, chỉ cần thấy nhau hạnh phúc là được. Thế với cô là đủ lắm rồi.
-anh yêu tôi à?
-thật không hay anh chỉ muốn ngủ với tôi. hay chỉ muốn lấy một người đàn bà để lo toan cho gia đình. Để có thể đạt được mục đích mà anh mong muốn.
-đấy không phải là yêu…đấy là lợi dụng. là lừa dối.
Hắn hai mắt đỏ ngầu. ngước lên nhìn cô.
-sao em…lại nói như vậy. chả nhẽ em nghĩ anh…
-tôi không nghĩ mà đó là sự thật.
-anh không hề có ý đó, đó chỉ là những phút bốc đồng, đó là lúc anh say.
-vậy sau này yêu người khác. Xin anh rút kinh nghiệm. Đàn bà chúng tôi… không đáng để các anh mang ra làm trò đùa.
Cô đứng lên đi ra khỏi ghế để về. bởi giờ cô không thể kìm nén được nữa. Hắn cũng bật dậy theo. Tiến lại giữ tay cô.
-anh xin em. Xin hãy cho anh cơ hội. Anh hứa sẽ làm lại. sẽ nghiêm túc.
-muộn rồi. để tôi yên.
-không… anh không làm được.
Hắn quỳ xuống ôm lấy chân cô. Hắn khóc… hắn khóc các bác ạ. Cô cũng khóc. Giờ phải làm thế nào, quán café lúc này còn vắng chứ chưa đông. Chứ không thì người ta lại xì xầm ầm ĩ lên mất.
-anh xin em… anh phải làm thế nào cho em hiểu bây giờ. Anh yêu em.
Hắn ôm chặt lấy cô, gục đầu vào bụng cô nức nở. hắn giờ yếu đuối như một đứa trẻ. Van xin lấy lại thứ mà mình yêu thích. Còn cô, cô sao ư…thật ra thì… người bị chia tay có đau khổ. Nhưng dằn vặt nhất vẫn là người nói ra lời chia tay khi trái tim còn thương nhiều lắm.
Nhưng … trong lúc đau đớn nhất cô ngước lên, bên hông quá café, người đàn ông đó. Bố Phong đứng một góc nhìn cô và lặng im, ánh mắt cũng pha rất nhiều nét mệt mỏi. trước cửa quán… người phụ nữ đang đứng đó… là mẹ cô. Một bên là gia đình… một bên là người mình yêu… giờ cô không thể sống cho mình được.
Cô đẩy Phong ra… nghẹn ngào nói.
-cút ra khỏi cuộc đời của tôi đi. Tôi hận anh, đồ đểu, đồ giả tạo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!