Vô Thượng Niết Bàn - Chương 173: May Mắn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Vô Thượng Niết Bàn


Chương 173: May Mắn


Linh lực đỏ rực trên cơ thể Bàng Nhượng Bàng lại lần nữa tuôn ra ào ạt, lần này tràn ngập hung bạo và dày đặc sát khí. Hiển nhiên, Bàng Nhượng Bàng đã bị Bạch Hàn Phong kích tướng lộ ra sát khí chân chính.

Tên kia đã quyết định, hôm nay dù bất cứ giá nào cũng phải giải quyết triệt để kẻ mà hắn ghét cay ghét đắng ngay tại đây.

Bạch Hàn Phong nhìn thấy, hai mắt cũng nheo lại ra vẻ nguy hiệm, khóe miệng mỉm cười lạnh lẽo. Tuy hiện tại đối phó tên kia cũng có chút phiền phức, nhưng nếu hắn không có ý muốn buông tha, vậy thì cũng không cần cho hắn một kết cục tốt.

Dưới bóng cây, hai người đối mắt nhìn nhau, sắc bén lạnh lẽo như lưỡi đao, lá cây xào xạc rơi xuống, không khí vô cùng căng thẳng.

“Rắc rắc.”

Bất quá, chính ngay lúc không khí như cung giương hết cỡ, một tiếng động nhỏ từ trong bóng râm truyền ra phá vỡ khí thế cả hai, đông cứng trái tim hai người.

“vù.. vù… vù”

Bạch Hàn Phong vừa nghe thấy âm thanh này thì chợt nhớ ra khi nãy Ngụy Yên đến đây là vì cái gì, gương mặt hắn bất chợt nở một nụ cười gian xảo, hắn chậm rãi lùi lại phía bóng mát kia mấy bước,vừa lui vừa nói:

“Bàng huynh sao còn chưa ra tay, ta đang đợi đây”

Bàng Nhượng Bàng, vừa nghe như vậy thì trợn tròn hai mặt, âm thanh vù vù kì lạ kia đã sớm bị ném ra sau đầu, hắn gào lên:

“Nếu ngươi muốn chết như vậy thì để đại gia tiễn ngươi một đoạn”

Hai cánh tay gầy đét như hai quỷ trảo của Bàng Nhượng Bàng lập tức vung lên, một quầng mây màu đỏ theo đó bay ra, hóa thành vô số mũi cương châm tiến đến chỗ Bạch Hàn Phong,

Nhìn thấy như vậy Bạch Hàn Phong có vẻ vô cùng sợ hãi, hắn nhanh chóng tụt lùi, khó khăn lắm mới tránh thoát được công kích của Bàng Nhương Bàng, thân thể hắn lùi lại hơn mười bước mới đứng vững được, nhưng bất ttri bất giác, hắn đã tiến gần đến nơi phát ra tiếng động kia.

Trong khi đó, ở phía bên này, bàng Nhượng Bàng, nhìn thấy Bạch Hàn Phong có thể tránh thoát công kích của mình thì có vẻ hơi ngoài ý muốn, thế nhưng trong chớp mắt vẻ mặt lão lại đanh lại, thò tay vào túi trữ vật lấy ra pháp bảo.

Pháp bảo của Bàng Nhượng Bàng là mười sợi tơ kì dị, đầu mỗi sợi tơ có chỗ để đeo vào mười ngón tay, không biết nó dùng thứ tài liệu gì để luyện nên mà mỗi một lát nó lại đổi một màu khác nhau.

Cầm chắc pháp bảo trong tay, Bàng Nhượng Bàng, cười lạnh:

“Hôm nay bàng gia cho ngươi kiến thức Thập Sát Huyền Tơ của ta”

Lời vừa dứt hai bàn tay của lão đã vung lên, mười sợ tơ nhanh chóng, đón gió phát ra từng tiếng âm phong rít lên trong gió. Nhìn thấy pháp bảo của lão già Bạch Hàn Phong lập tức cảm nhận được nguy hiểm, hắn nhanh chóng xuất ra Lãnh Nguyệt bổ về phía trước, đồng thời thân thể lại nhanh chóng nhảy về phía sau thêm vài thước nữa,

Lúc này bên trái hắn đã xuất hiện một ụ đất rất lớn, tiếng vù vù chính là phát ra từ đó, đây không phải cái gì khác mà chính là tổ của Huyết Linh Phong thứ mà khi nãy Ngụy Yên timg kiếm.

Bàng Nhượng Bàng còn chưa có phát hiện ra, cái chết đã đến gần, lão thấy Bạch Hàn Phong đã không chống lại được pháp bảo của lão thì ngay lập tức lên tinh thần cười gằn, làm gì có Linh Sư đánh lại dược Linh đan cơ chứ, tiểu tử kia hôm nay ngươi chết chắc.

Thấp sát huyền tơ của lão lại vung lên, thế nhưng lão vừa mới vận chuyển linh lực thì bất chợt đối thủ trước mắt lão lại làm ra một động tác kì dị, chỉ thấy hắn móc từ trong trữ vật ra một nắm phù chú, dán lên người, rồi sau đó vung pháp bảo lên, đánh một kích toàn lực vào ụ đất.

“lão ở lại chơi vui vẻ, ta xin kiếu”

Bạch Hàn Phong đánh ra một kích, rồi nhanh chóng kích hoạt ảo ảnh phù trên chính cơ thể mình, rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi,

Hắn vừa động thân, thì từ ụ đất đã phát ra tiếng gió trầm đục, từng con từng con yêu trùng lao ra, Bàng Nhượng Bàng, vừa nhìn thấy thứ xuất hiện trước mặt thì đã trợn trừng hai mắt:

“Huyết Linh Phong”

Lúc này dù có ngu hơn nữa lão cũng nhận ra, tên Bạch Hàn Phong kia giả vờ thua để dẫn dụ lão vào chỗ này, nhưng lúc này không phải là lúc để lão kịp tức giận, bởi vì mười con Huyết Linh Phong đầu tiên, đã bay đến phía lão.

Ở một nơi kín đáo, Bạch Hàn Phong im lặng nhìn Bàng Nhượng Bàng bị đàn huyết linh phong gặm thành xương khô, hắn nhìn thấy cảnh này mà da đầu tê dại, nếu không phải hắn có ẩn thân phù và ảo ảnh phù thì hắn cũng không thể nào thoát khỏi đán huyết linh phong đang tức giận như vậy.

“Ngụy Yên, rốt cục thì cô là ai?”

Bạch Hàn Phong nhớ đến mỹ nữ đi chân đất kia rồi lẩm nhẩm.

……………

Một đầm lầy khá rộng đen thui như mực, phía trên nó là một màn sương độc dinh dính ướt át. Sương độc chỗ này đặc biệt dày hơn nơi khác, nếu có ai đó can đảm xông vào, e rằng ngay cả thực lực Linh Đan cảnh cũng khó cầm cự được lâu.

Đại mạc, đúng như tên, lẽ ra phải toàn là cát vàng nóng cháy,, vậy mà nơi này lại có đầm lầy, thực sự khiến người ta phải kinh ngạc,

Trên mặt nước của đầm lầy, thỉnh thoảng có những bong bóng khí vỡ ra, độc khí thản nhiên bốc lên, mặt nước lại có bùn đen cuồn cuộn, bùn đen lắng xuống, những đôi mắt dã thú hung tàn đỏ ngầu quét nhìn chung quanh. Dưới đầm lầy này là một loài yêu thú đặc hữu chỉ có ở Đại Mạc, bọn chúng gọi là Hắc Oa, đám ếch này có lẽ được thiên đạo ưu ái chỉ cần sinh ra đã có tu vi tương đương với Linh Sư của loài người, trong đầm này thậm chí có Hắc Oa cấp độ Linh Anh tồn tại,

Gần phía đầm lầy đó có một nhóm người mặt mày ủ dột lo âu, người đi đầu chính là Chu Thường Tuân. Hiện tại lão đang cau mày quan sát đầm lầy đen vô tận không thấy cuối trước mặt.

“Đại nhân, dựa trên bản đồ, thì đầm hắc độc này bao bọc xung quanh nơi có địa hỏa. đầm hắc độc này rất khó vượt qua, trên không đầy sương độc căn bản không thể xông qua, nhưng nếu đi theo mặt nước đầm lầy thì e rằng ít ai sống sót qua những đợt công kích của lũ Hắc Oa rình rập trong đó.

Bên cạnh Chu Thường Tuân, một tên thuộc hạ đau khổ than thở

“- Có tìm được đường khác “

Dã Tước cau mày dò hỏi.

Từ lúc thoát khỏi bầy huyết linh phong hai đám người của Chu Thường Tuân và Dã tước mỗi người đi một đường, nhưng không ngờ cuối cùng lại gặp nhau ở nơi này.

“- Có lẽ là có, nhưng nếu vậy cần mở rộng khoảng cách thăm dò, tiêu hao thời gian như thế sợ rằng chúng ta sẽ bị thế lực khác bỏ xa mất.”

Một người trả lời.

“Đám người Giải tộc có lẽ đi qua được!”

Dã Tước cắn chặt răng, Giải tộc hiển nhiên đã sớm điều tra rõ địa hình Đại Mạc, nói không chừng hiện tại họ cũng không đi đường này, mà tìm những đường khác dễ đi hơn để tiếp tục đi sâu vào Đại Mạc.

Chu Thường Tuân cũng là thở dài một hơi, sau đó hỏi:

“- Có tin tức bên nhóm Giải tộc không”

“Vẫn không có,”

Một tên thuộc hạ lắc đầu, đám giải tộc từ khi tiến vào đây dường như đã bốc hơi, không nghe thấy tin tức gì hết.

Chu Thường Tuân lại đưa mắt nhìn về đầm lầy, trong đầm lầy những con Hắc Oa cũng trợn mắt lên nhìn lại bọn họ, Chu Thường Tuân không hề sợ hãi, với cảnh giới Linh Anh sơ kỳ của lão thừa sức đi qua đầm lầy này, thế nhưng đám thuộc hạ không dễ dàng như vậy, mà nếu chỉ một mình lão đi qua thì trong tay lại không có gì đấu với các phương thế lực còn lại,

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN