Tử Thư Tây Hạ - Quyển 2 - Chương 7: U hồn dưới lòng đất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Tử Thư Tây Hạ


Quyển 2 - Chương 7: U hồn dưới lòng đất


Trong đường cống ngầm tối đen âm u đầy nước thải bẩn thỉu, không khí rất ngột ngạt, chuột và những động động vật không biết tên bất thình lình xuất hiện, bây giờ lại còn có cả u hồn! Hàn Giang không dám nghĩ tiếp nữa, anh một tay cầm đèn pin, còn tay kia cầm súng, giẫm chân lên nước cống, tiến lên phía trước tìm kiếm khoảng một ki lô mét thì thấy phía trước lại xuất hiện một ngã rẽ…

1

Trong đường cống ngầm tối đen chỉ có tiếng nước chảy và tiếng chuột kêu thỉnh thoảng vọng lại, đôi khi còn có cả hơi nước chốc chốc lại thoát ra từ vô số hệ thống sưởi ấm cho thành phố, làm mịt mù cả đường cống ngầm. Đây là hệ thống cống ngầm rất lớn của Saint Petersburg.

Đột nhiên, trong thế giới của bóng tối lóa lên một chùm ánh sáng làm Hàn Giang đi phía trước bỗng giật mình, quay lại nhìn thì hóa ra là Từ Nhân Vũ đang cầm chiếc đèn pin trong tay. Lúc này, chùm ánh sáng đột ngột xuất hiện soi thẳng vào mặt Hàn Giang, khiến khuôn mặt anh vô cùng hoảng hốt.

“Cậu lấy chiếc đèn pin ở đâu ra thế?” – Hàn Giang hỏi.

“Lúc chúng ta xông ra ngoài, tôi đã lấy của một tay cảnh vệ. Lúc đó tôi nghĩ tới khả năng có thể dùng đến thứ này.” – Từ Nhân Vũ có phần đắc ý nói.

“Cậu chu toàn thật đấy!”

“Lại chẳng, nếu tôi mà không lấy thêm vài băng đạn trên người mấy gã cảnh yệ đó, thì ban nãy anh lấy gì mà đấu lửa với nhiều cảnh vệ như vậy, khà khà!” – Từ Nhân Vũ càng thêm đắc ý.

“Đúng vậy, cậu nghĩ rất chu toàn, ban nãy phải cảm ơn cậu, nhưng cậu có nghĩ tới việc chúng ta phải xuống cống ngầm này không?” – Hàn Giang bịt mũi hỏi.

“Điều này thì… Tôi lại không nghĩ tới, ban nãy không phải là tùy cơ ứng biến sao! Nếu không thì hai chúng ta chắc chắn bị bọn họ tóm lại rồi, không biết chừng còn bị còng tay chắc cứng nữa ấy chứ!”

Hàn Giang bỏ tay bịt mũi xuống, cúi đầu dò dẫm phía trước, đột nhiên, một đường ống bị nứt vơ phụt ra một lượng lớn hơi nước, khiến toàn thân Hàn Giang bị đám khói dày đặc bao trùm. Đợi khói tản đi, Hàn Giang tức tối nói: “Ông màv cả đời này chưa chỗ nào là chưa đi qua, chỉ có mỗi cái đường cống chết giẫm này là chưa mò tới. Giờ thì tốt rồi, không những vào đường cống ngầm, mà còn là cống ngầm của nước ngoài nữa cơ chứ”.

“Ai mà không phải là lần đầu tiên chui xuống cống ngầm thế này chứ, anh cho rằng trước đây tôi đã từng đến đây à? Khà khà, cuộc đời mà… chỉ cần có lần đầu tiên, giống như lần đầu tiên mở mắt, lần đầu tiên đi, lần đầu tiên ăn cơm..- Từ Nhân Vũ ngược lại cò an ủi Hàn Giang.

“Cậu im ngay mồm cho tôi, đừng có nhắc tới ăn cơm, tôi đây đang đói đây này!” – Hàn Giang không đi nữa, dừng lại.

“Í! Sao không đi nữa?” – Từ Nhân Vũ nghi ngờ hỏi Hàn Giang.

Hàn Giang tức tối: “Đi cái gì mà đi? Bây giờ chúng ta đi đường nào đây?”

Từ Nhân Vũ nhìn dáng vẻ bực bội của Hàn Giang, từ tốn nói: “Cái này thì anh không biết rồi, Saint Petersburg giống Venice, Stockholm, là thành phố trên mặt nước. Ở đây, diện tích sông ngòi chiếm một phần mười diện tích của cả thành phố, với sông Neva làm chủ đạo và hơn 80 dòng chày lớn nhỏ chảy qua thành phố, hình thành nên mạng lưới sông ngòi đan xen giao thoa với nhau. Bởi vậy nên cũng có người nói rằng Saint Petersburg do hơn 100 đảo nhỏ và hơn 300 cây cầu tạo thành, và gọi nó là ‘Venice phương bắc’

“Cậu nói bao nhiêu câu vớ vẩn thế làm gì hả? Tôi hỏi cậu chúng ta nên đi đường nào, đi thế nào mới có thể ra khỏi cái cống ngầm đáng chết này!” – Hàn Giang cáu gắt nói.

“Đầu óc anh thông minh như vậy, lẽ nào vẫn chưa hiểu ý tôi sao?” – Từ Nhân Vũ nhắc nhở Hàn Giang.

Hàn Giang bĩnh tĩnh ngẫm nghĩ lại, đột nhiên bừng tỉnh, nói: “Ý cậu là những đường cống này cuối cùng cũng đều thông ra rất nhiều bờ sông của Saint Petersburg, thế nên chúng ta thích đi đường nào cũng đều có thể tìm thấy đường ra ngoài, đúng không?”.

“Đúng vậy, hơn nữa còn không phải đi xa lắm đâu.” “Nếu đã như vậy rồi thì chúng ta mau đi thôi, tranh thủ trước khi trời sáng, sau khi trời sáng sẽ rắc rối đấy!” – Nói xong, Hàn Giang giằng chiếc đèn pin trên tay Từ Nhân Vũ, đi trước dẫn đầu- Từ Nhân Vũ bó tay, đành phải theo Hàn Giang tiếp tục tiến vào bóng tối.

2

Hàn Giang và Từ Nhân Vũ đi chưa được bao xa thi phía trước xuất hiện một ngã rẽ, rộng gần bằng hai đường ống cống. Hàn Giang nhìn lại phía Từ Nhân Vũ, Từ Nhân Vũ nhắm mắt lại, phán đoán một chút phương hướng. Anh hồi tưởng lại đường mà họ đi tò lúc xuống dưới này, rút cuộc anh chỉ vào ống cổng bên phải, nói: “Theo phán đoán của tôi, ống cống phía bên tay phải này chắc là sẽ thông tới bờ sông bên ngoài nhanh nhất, hơn nữa, rất có khả năng là sẽ thông ra sông Neva.”

Hàn Giang không nói gì cả, chui ngay đầu vào ống cống bên phải, hai người đi được nửa tiếng đồng hồ thì ống cống – vốn không cao tới hai mét, bỗng rộng rãi thênh thang. Họ tiến vào một đường cống to lớn đồ sộ.

Từ Nhân Vũ hưng phấn nói: “Anh xem, tôi nói không sai phải không, đường cống này càng đi càng rộng, sắp ra ngoài rồi đấy.”

Hàn Giang không nói một lời, rồi chẳng mấy chốc anh đã đi tới điểm cuối của ống cống khổng lồ này. Ở đây xuất hiện ba đường cống to nhỏ tương đồng. Hàn Giang lại nhìn Từ Nhân Vũ: “Giờ thì cậu nói cho tôi biết, ba đường cống này chính là dường ra ngoài nhanh nhất mà cậu nói đây sao?”

Từ Nhân Vũ nhìn thấy ba đường cống giống hệt nhau mắt liền lập tức như lác lệch. Anh vốn tưởng rằng đường cống rộng rãi này sẽ đưa họ tới sông Neva, nhưng không ngờ lại xuất hiện thêm ba ống cống nữa: “Tôi cũng đâu có phải chuyên gia cống ngầm, anh không nên chỉ nghe theo tôi, lần này đến anh nói đấy!”

Hàn Giang ngẫm nghĩ một hồi, chỉ vào đường cống bên trái, nói: “Đi theo cái này! Đừng có hỏi tôi tại sao, tôi luôn tin tưởng trực giác của mình.”

Vậy là hai người chui vào đường cống bên trái. Nửa tiếng sau, ống cống cao hơn ba mét này đột nhiên thắt nhỏ lại, rồi trở lại độ cao như ống cống mà Hàn Giang đi lúc đầu. Trong đường ống cao hai mét hình vòng cung này, để tránh nước chảy ở giữa đường ống và cả những giọt nước trên đỉnh đầu, Hàn Giang và Từ Nhân Vũ phải khom người nép sát vách cống, rồi cứ như vậy, hai người cũng không biết đi được bao lâu. Từ Nhân Vũ rút cuộc chịu không nổi nữa, liền oán thán Hàn Giang: “Anh chọn đường gì thế này? Đi bao nhiêu lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy đường ra.”

Hàn Giang cũng phản kích lại: “Đừng quên chính cậu là người chọn đường này lúc đầu! Chỉ vì cậu không dám chọn nữa, tôi mới miễn cưỡng chọn đấy.”

“Được rồi, được rồi! Hai chúng ta không phải đùn đẩy trách nhiệm nữa, tôi không đi nổi nữa rồi, tạm nghỉ lúc đã!” – Từ Nhân Vũ nói xong, đặt ngay mông xuống nền đất ẩm ướt bẩn thỉu.

Hàn Giang vốn dĩ không chịu được đói, rồi lại phải đi cả đoạn đường dài trong ống cống tối tăm ẩm ướt nên bây giờ vừa mệt vừa đói. Anh cũng tìm nơi sạch sẽ hơn một chút, tựa vào tường ngồi xuống.

Hai người nghỉ ngơi một lúc, Từ Nhân Vũ mới mở miệng hỏi Hàn Giang: “Bước tiếp theo thế nào đây?” “Tiếp tục tìm đường ra!” – Hàn Giang trả lời dứt khoát. “Nhưng hình như chúng ta đã rơi vào một mê cung khổng lồ!” – Từ Nhân Vũ trợn tròn đôi mắt đầy khủng hoảng, nhìn về hai bên ống cống. Giọng anh vang lên ồm ồm trong ống cống.

“Mê cung khổng lồ? Câu này hình như đã có người từng nói với tôi, mỗi một thành phố đều có một mê cung khổng lồ. Mê cung này đều nằm dưới lòng đất của mỗi thành phố, và cũng nằm trong lòng mỗi người. Nó là một thế giới khác, chỉ cần bạn tiến vào là sẽ khó lòng thoát ra được!” – Hàn Giang lẩm bẩm.

Từ Nhân Vũ giật mình nhìn chuỗi âm thanh giống như lời nguyền thốt ra từ miệng Hàn Giang. Hàn Giang cũng quay mặt lại nhìn Từ Nhân Vũ, lắc đầu cười đau khổ: “Nơi mà chúng ta hiện đang ở chỉ là mê cung dưới lòng đất của Saint Petersburg, lẽ nào cậu không cảm thấy ngay từ ban đầu chúng ta đã tiến vào một mê cung khổng lồ ư? Cái mê cung đó còn phức tạp hơn gấp vạn lần mê cung dưới lòng đất ờ Saint Petersburg này đấy!”

“Đúng vậy! Chúng ta không giây phút nào không ở trong mê cung, thậm chí ngay từ giây phút chúng ta sinh ra đời!” – Từ Nhân Vũ cũng ngậm ngùi nói.

“Tôi thấy là hai chúng ta vì ở cùng gã tiểu tử Đường Phong nên cũng học được tính đa sầu đa cảm rồi!” – Hàn Giang dừng lại một lúc rồi lại nói với Từ Nhân Vũ: “Nói chuyện chính đi, ban đầu tôi đồng ý đi đường cậu chỉ, cũng vì cho rằng mạng lưới sông ngòi ở Saint Petersburg đan xen nhau, nên men theo đường cống là có thể mau chóng ra ngoài, nhưng không ngờ đường cống ngầm của Saint Petersburg lại rắc rối lung tung vượt qua sức tưởng tượng của chúng ta. Cậu hỏi tôi bước tiếp theo làm thế nào, nói thật lòng tôi cũng chẳng có cách gì ổn cả, nghỉ ngơi một lúc vẫn phải tiến lên phía trước.”

Từ Nhân Vũ gật đầu: “Nhưng vẫn còn một vấn đề, ban nãy tôi đang định hỏi anh, sau khi chúng ta thoát ra thì nên làm gì? Người của Ilyushin chẳng phải đều đang ở bên trên đợi chúng ta sao? Hơn nữa, vẫn còn cả những

đối thủ cũ, chúng chẳng phải cũng muốn diệt trừ chúng ta thì mới hả dạ đấy sao!”

Câu hỏi của Từ Nhân Vũ đã khiến Hàn Giang giật thót tim, đúng vậy! Sau khi ra ngoài, bất luận là Ilyushin hay bọn áo đen đó, thì cả hai đều không thể tha cho họ. Tại Saint Petersburg này còn có chỗ nào an toàn cho họ nương thân không? Càng đừng nói tới việc hoàn thành nhiệm vụ định ra trước đó.

3

Hàn Giang suy ngẫm rất lâu, thở dài, nói: “Không còn cách nào khác, Stephen, Ilyushin, hai bọn đen trắng đều không thể buông tha chúng ta. Nếu muốn hoàn thành kế hoạch ban đầu mà chúng ta định ra, thì hiện giờ chúng ta chỉ có một cách.”

“Cách gì?” – Mắt Từ Nhân Vũ lóe lên một tia hy vọng. “Hừm, thì còn cách gì nữa? Chỉ còn cách đi tìm Yelena thôi!” – Hàn Giang chán nản nói.

Từ Nhân Vũ cười: “Anh hiện giờ đúng là không coi Yelena là người ngoài nữa rồi, hai người có phải là..

“Đừng nói vớ vẩn, tôi không phải là Đường Phong, tôi là người có kỷ luật. Không đi tìm Yelena thì anh chỉ cho tôi xem có cách nào khác không?” – Hàn Giang vặn lại Từ Nhân Vũ.

Từ Nhân Vũ hết cách, đáp: “Đúng thế! Tôi cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn, cứ quyết định như vậy đi, sau khi ra ngoài đi thẳng tới tìm Yelena luôn. Nhưng.. 

“Nhưng gì?”

“Tôi lo không biết Ilyushin đã khống chế chỗ ở của Yelena hay chưa? Còn nhớ lúc Ilyushin nhốt chúng ta, hắn đã từng nói nghi ngờ Yelena cùng một hội với chúng ta. Vì thế tôi lo hắn không tóm được chúng ta thì sẽ đến gây rắc rối cho Yelena.”

“Đứng vậy, tôi quên khuấy Đường Phong đi đấy.

Ilyushin không tóm được chúng ta, chắc chắn sẽ lần theo manh mối để điều tra, tìm thấy Đường Phong. Gã mọt sách Đường Phong này có thể ứng phó được Ilyushin không đây?” – Từ Nhân Vũ lo lắng nói.

“Không phải cậu đã làm giả thân phận cho Đường Phong rồi sao? Tôi nghĩ… chắc là cậu ta vẫn chưa bị bại lộ đâu. Đường Phong nhập cảnh cùng cậu. Nếu như Ilyushin tin rằng cậu chỉ là phiên dịch được tôi mời tới, thì chỉ cần Đường Phong không lộ ra sơ hở gì là sẽ có thể ứng phó được.”

“Đâu có dễ thế, lẽ nào Ilyushin lại ngu đến nỗi tin rằng tôi chỉ là phiên dịch anh mời tới?” – Từ Nhân Vũ không tin.

“Bất luận thế nào, sau khi chúng ta ra ngoài thì vẫn phải đi tìm Đường Phong trước đã, sau đó mới tới chỗ Yelena. Dĩ nhiên chúng ta cũng phải chuẩn bị trước tình huống Đường Phong và Yelena xảy ra chuyện, phải chuẩn bị tình huống xấu nhất.”

Hàn Giang tổng kết xong liền đứng dậy tiếp tục đi về phía trước, nhưng Từ Nhân Vũ lại khẩn cầu anh nghỉ thêm một lúc nữa. Hàn Giang bó tay, đành phải tựa vào bức tường ẩm ướt, nhắm mắt thư giãn. Nhưng đúng lúc Hàn Giang chuẩn bị nhắm mắt lại thì trong đường cống ngầm tối đen trước mặt bỗng lóe lên một chút ánh sáng yếu ớt. Từ Nhân Vũ cũng đã nhìn thấy ánh sáng này, anh vừa mở miệng nói: “Đó là cái..chưa kịp dứt liền bị Hàn Giang bịt ngay miệng lại, đồng thời Hàn Giang cũng tắt đèn pin của họ đi. Xung quanh tức khắc chìm trong bóng tối, chỉ còn lại luồng ánh sáng yếu ớt đó vẫn đang lấp loáng phía xa xa.

Hàn Giang ra sức lắc đầu, không! Đây không phải là ảo giác của bản thân. Anh phát hiện ra ánh sáng đó đang di chuyển về phía mình, càng lúc càng gần. Hàn Giang không nhìn rõ chùm ánh sáng đó, đó là thứ gì nhỉ? Bó đuốc hay là ma trơi dưới lòng đất?… Hàn Giang cảnh giác rút khẩu “hổ mang” kiểu PK nòng 9 ly ra, khẽ lên nòng súng phòng bị.

Chùm ánh sáng đó đã cách Hàn Giang và Từ Nhân Vũ chưa tới một mét. Hàn Giang suy đoán chùm ánh sáng đó phát ra từ một bó đuốc, nhưng anh vẫn chưa nhìn rõ người cầm đuốc. Hàn Giang và Từ Nhân Vũ đều đứng dậy, hai người cầm súng áp sát vào bức tường ẩm ướt, chờ đợi cảnh tưởng khủng khiếp sắp ập xuống.

Hàn Giang và Từ Nhân Vũ đều không ngờ rằng điều mà họ chờ đợi lại là cảnh tượng khủng khiếp nhất trong cuộc đời mình. Trong đường cống ngầm âm u ẩm ướt như một mê cung này, cả hai cùng trợn tròn mắt, phát hiện… phát hiện kẻ cầm bó đuốc đang di chuyển về phía họ không… không phải là người, mà là một bóng ma! Hàn Giang và Từ Nhân Vũ giãn căng đồng tử, cả hai người không hẹn mà gặp, khi đều nghĩ tới u hồn trong truyền thuyết cổ xưa.

Một đống màu trắng cùng ánh sáng âm u đang từ từ tiến về phía họ. Hàn Giang mất bao nhiêu sức lực mới chuyển động được cái cổ cứng đơ của mình, nhìn Từ Nhân Vũ bên cạnh. Từ Nhân Vũ lúc này cũng trợn trừng mắt, không nhúc nhích, giống như một cái xác khô dính chặt lên tường. E rằng kể cả những giọt nước đục ngầu đọng trên tường có rớt lên mặt, Từ Nhân Vũ cũng không chút động đậy. Hàn Giang lại quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào đống ánh sáng âm u đó. Anh cố gắng hết sức để tim mình đang đập thình thịch bình tĩnh trở lại. “Không! Đó chắc chắn không phải là ma! Kể cả có phải đi chăng nữa thì trong tay chúng ta vẫn còn có súng”.

Hàn Giang nghĩ tới đây liền giương súng trong tay lên, thu hết can đàm nhắm vào u hồn màu trắng đó, lớn tiếng hét lên: “Đứng im! Mày là ai?”

Tiếng hét của Hàn Giang vang lên gây tiếng vọng khủng khiếp trong đường cống ngầm trống trải. Bóng ma màu trắng đó dừng lại. Dưới ánh sáng của ngọn đuốc, bóng đôi tay cầm súng của Hàn Giang in trên tường to lên gấp mấy lần u hồn đứng lại một chỗ. Hàn Giang lấy hết can đảm, giương súng từng bước từng bước từ trong bóng tối bước ra, nhưng chính trong giây phút này,  

u hồn đột ngột giống như phát điên vậy, quẳng bó đuốc về phía Hàn Giang, đồng thời bật ra tiếng kêu gào khiến người ta khiếp sợ rùng mình sởn gai ốc. Đó là thứ âm thanh mà từ trước tới nay Hàn Giang chưa từng nghe thấy, nó không thuộc về loài người, mà chỉ thuộc về thế giới khủng khiếp ly kỳ của lòng đất.

Hàn Giang né người một cái, tránh bó đuốc, nhưng khi anh giương súng lên lần nữa thì bóng ma đó đã biến mất. Bó đuốc từ từ lụi tàn, trong đường cống ngầm âm u lại trở nên tĩnh lặng và tối tăm.

4

Hàn Giang bật đèn pin lên, định đuổi theo u hồn, Từ Nhân Vũ đang dính chặt vào tường rút cuộc đã tỉnh táo trở lại. Anh tóm ngay lấy Hàn Giang, run rẩy hỏi: “Anh định làm gì đấy?”

“Đuổi theo nó!” – Giọng Hàn Giang không to nhưng vô cùng kiên định.

“Anh điên rồi! Anh đúng là gã điên!” – Giọng Từ Nhân Vũ càng nói càng run rẩy.

“Biết đâu u hồn đó có thể đưa chúng ta ra khỏi đây!” – Hàn Giang nói xong liền xông thẳng về phía trước, Từ Nhân Vũ hết cách, đành phải tiếp tục đuổi theo Hàn Giang.

Hàn Giang cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra mà lại đi đuổi theo một u hồn trong đường cống ngầm âm u đen kịt. Đường cống ngầm tối tăm mù mịt, nước cống bẩn thỉu, không khí ngột ngạt, luôn bất thình lình xuất hiện chuột và động vật không biết tên, bây giờ thì lại có cả u hồn! Hàn Giang không dám nghĩ tiếp nữa, một tay anh cầm đèn pin, một tay cầm súng, chân giẫm lên nước thải, đuổi theo khoảng một cây số thì phía trước lại xuất hiện một ngã rẽ. Anh dừng lại trước ngã rẽ này, thở hổn hến quay đầu lại nói với Từ Nhân Vũ: “Giờ thì trông vào cậu cả đấy.”

Từ Nhân Vũ nhìn hai ngã rẽ, bên trái là đường ống cống cao to nhưng lượng nước lớn, còn bên phải là đường ống cống nhỏ hẹp nhưng không có nước, xem ra nhiều năm rồi không được sửa chữa, giống như phế thải vô dụng vậy. Từ Nhân Vũ chỉ chỉ vào đường cống nhỏ hẹp bên phải, nói: “Lần này tôi chọn đường này.”

“Hai chúng ta cuối cùng cũng nghĩ giống nhau rồi!” – Hàn Giang nói xong, lao ngay vào đường ống bên phải.

Đường cống này còn nhỏ hẹp hơn đường cống ban nãy, chỗ cao nhất cũng không quá một mét rưỡi, nền cống chốc chốc lại còn có cả đá vụn vấp chân. Hàn Giang và Từ Nhân Vũ cong lưng, cẩn thận rón rén khó nhọc tiến về phía trước.

Mười lăm phút sau, phía trước họ lại nhấp nháy rất nhiều đốm sáng. Hai người đề cao cảnh giác, từ từ tiến lại gần phía ánh sáng âm u đó. Những đốm sáng này là gì vậy? Là u hồn dưới lòng đất hay là ma trơi bất diệt?

Tim Hàn Giang đập nhanh hơn, anh cố gắng khống chế nhịp thở của mình. Vòng qua một ngã rễ, bóng ma dần dần rõ nét lên, đó là ánh sáng âm u phát ra từ một cây nến trắng rất to, chỉ có điều ánh sáng âm u này bị đoạn tường thấp lè tè phía trước chặn đứng khá nhiều. Hàn Giang đến trước bức tường, dùng đèn pin soi vào đó, lúc này anh mới kinh ngạc phát hiện: hóa ra đây là một căn phòng được ngăn cách bởi bức tường thấp này, một căn phòng nhỏ lấp láy ánh sáng âm u dưới lòng đất.

Hàn Giang và Từ Nhân Vũ đập vỡ một ít gạch xô lệch trên bức tường thấp rồi nhảy qua đó, không gian trong căn phòng nhỏ dưới lòng đất lại rộng rãi thênh thang. Hàn Giang dùng đèn pin soi lên trần, giống hệt như họ nhìn thấy trong ống cống, mái vòm cong, cao khoảng ba mét. “Trước đây rõ ràng ở đây là một đường cống ngầm rất lớn, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà lại hoang phế thế này, vậy là được cải tạo thành nơi ở tạm. Là người nào nhỉ? Người lang thang lưu lạc tới chốn này hay là u hồn khủng khiếp ban nãy?” – Hàn Giang khẽ lẩm bẩm trong miệng.

“Vậy xem ra làm gì có u hồn nào, chỉ là một người lang thang mà thôi!” – Từ Nhân Vũ lúc này mới trở lại bình thường, quên mất cả việc bộ dạng như sắp chết của mình vì bị u hồn dọa cho khiếp vía ban nãy.

“Cậu đã nhìn rõ hình dáng của u hồn bay nãy chưa?”

“Lúc đó tối như vậy, tôi làm sao mà nhìn rõ được! Tôi chỉ nhìn thấy hình như nó trùm một chiếc áo choàng màu trắng rộng thùng thình, giống như áo choàng của những đại mục sư Chính thống giáo Petersburg vẫn mặc.

Ở cái nơi như thế này mà lại mặc áo choàng trắng rộng thì không khiến người ta sợ chết khiếp mới là lạ!”

“Tôi cũng nhìn thấy vậy, trên người hắn là một chiếc áo choàng trắng rộng. Nếu như hắn không phải là u hồn, là người, thì mặc chiếc áo choàng to như vậy cũng kỳ lạ thật đấy.” – Hàn Giang nói tới đây lại dùng đèn pin soi vào căn phòng nủy. Thực ra, không cần phải đèn pin, chỉ cần nhờ ánh nến âm u cũng có thế thấy rõ các góc của căn phòng. Trong căn phòng nhỏ ẩm ướt âm u này, kê sát góc phòng là một chiếc giường gỗ nhỏ hẹp. Hàn Giang không thể tin được đây chính là nhà của u hồn? Có vẻ thân hình u hồn cao to như vậy mà lại ngủ trên chiếc giường nhỏ thế này? Cạnh giường có kê một chiếc bàn gỗ đơn giản, trên bàn có một ít bánh mì đen đã bị mốc và một cái bát không rõ là đựng chất gì đen đen trong đó, giống như là tương cá vậy, nhưng Hàn Giang vừa mới ngửi thứ mùi đó là đã cảm thấy buồn nôn.

Họ lại nhìn tiếp góc tường khác, thấy có một giá sách to lớn. Xem ra giá sách này được làm rất khoa học và tỉ mỉ, trên bề mặt khắc hoa, chỉ có điều rất cũ kĩ. Tầng trên và tầng dưới của giá sách trống trơn, chẳng có cuốn sách nào, chỉ có tầng giữa mới bày một dãy sách có bìa bọc tinh xảo, dĩ nhiên cũng là những cuốn sách rất cũ kĩ.

Hàn Giang chỉ hàng sách trên giá, hỏi Từ Nhân Vũ:

“Cậu thử xem những cuốn sách này là sách gì vậy?”

Từ Nhân Vũ xem qua một lượt rồi nói: “Đây đều là những cuốn sách hay đấy, đều là những cuốn sách có bìa học tinh xảo của nhà văn danh tiếng Fyodor Mikhailovich Dostoyevsky và Lev Tolstoy, gần như trong đó hầu hết đều là tác phẩm của hai đại văn hào nước Nga này.”

Nói xong, Từ Nhân Vũ rút cuốn sách đầu tiên trong bộ sách trên giá sách xuống, mở ra xem một lúc liền nói với Hàn Giang: “Anh xem, cuốn ‘Anh em nhà Karamazov’ của Dostoyevsky này xuất bản năm 1957 đấy!”

“Năm 1957, cũng nhiều năm rồi mà!” – Hàn Giang khẽ nói.

Hàn Giang lại hướng mắt về phía chiếc bàn có đặt cây nến. Đây là chiếc bàn đọc sách, nằm chính giữa phòng. Nến đặt ở đây rõ ràng là dùng để đọc sách. Hàn Giang tiến lại gần chiếc bàn, nhìn thấy trên bàn ngoài nến ra vẫn còn một tờ giấy và một cái bút mực, ngoài ra không còn vật gì khác.

Hàn Giang nhờ ánh nến phát hiện ra trên giấy là một hàng chữ Nga viết nắn nót đẹp đễ bằng thể thư pháp. Hàn Giang không hiểu, gọi Từ Nhân Vũ lại đọc. Từ Nhân Vũ dịch từng từ từng câu trên tờ giấy: “Đối với thượng đế, chúng ta đều là Nekhlioudov, đối với cuộc sống, chúng ta đều là Meche Kim Duke. ”

“Câu này nghĩa là gì?” – Rõ ràng là Hàn Giang không hiểu.

Từ Nhân Vũ nghiêm túc giải thích: “Nekhlioudov là nhân vật chính trong tác phẩm ‘Phục sinh’ nổi tiếng của Lev Tolstoy. Công tước Meche Kim Duke là nhân vật chính trong tác phẩm ‘Thằng ngốc’ nổi tiếng của Dostoyevsky, hai tác phẩm này đều là tác phẩm quan trọng nhất của hai đại văn hào. Trong ‘Phục sinh’ Nekhlioudov là….”

Từ Nhân Vũ vẫn chưa giải thích xong, đột nhiên, bên ngoài bức tường thấp bỗng vọng lại thứ âm thanh chói tai. Hàn Giang và Từ Nhân Vũ lập tức lao về phía bức tường đó. Hàn Giang đẩy đẩy, khi đẩy tới bên phải bức tường, anh dột nhiên phát hiện, hóa ra đây là một cánh cửa giả tường, cánh cửa gỗ không đẩy được, rõ ràng là đã bị người nào đó chặn bên ngoài, Hàn Giang lùi lại vài bước, tăng tốc, xô mạnh vào cửa. Cánh cửa bật ra, bên ngoài lại là một đường ống cống hoang phế cao lớn.

“Ban nãy có người muốn chốt chặt cánh cửa gỗ từ bên ngoài!” – Hàn Giang nhặt một thanh gỗ dưới đất lên nói.

“Có người? Liệu có phải là u hồn đó không? Xem ra đường ống cống này mới chính là đường ra vào của u hồn, rất có khả năng có thể thông với bên ngoài!” – Từ Nhân Vũ suy đoán.

Hàn Giang gật gù rồi quay đầu lại nhìn căn phòng nhỏ hẹp dưới lòng đất này, sau đó, không chút đắn đo anh đi về phía đường cống ngầm.

5

Đây là một đường cống không có nước, khô cạn, Hàn Giang và Từ Nhân Vũ bước thấp bước cao đi gần hai trăm mét trong đường cống ngầm thênh thang, nhưng họ không phát hiện ra tung tích của u hồn. Lúc này, Hàn Giang như có thể nghe rõ nhịp đập của tim mình. Anh cũng giống như tất cả những người khác là biết sợ hãi, nhưng đồng thời trí tò mò khủng khiếp cũng thôi thúc anh tiếp tục tiến lên phía trước. Anh muốn nhìn rõ mặt của u hồn đó, kể cả đó là một bộ mặt quỷ.

Hàn Giang và Từ Nhân Vũ bước nhanh về phía trước, đột nhiên, phía trước đường cống ngầm xuất hiện hai ngã rẽ một trái một phải, tạo thành hình chữ “T” to hơn so với đường ống cống mà họ đang đi. Hai người dừng bước, Từ Nhân Vũ thở hổn hển hỏi Hàn Giang: “Chúng ta nên đi đường nào?”

“Không biết! Nhưng tôi muốn tìm thấy bóng ma đó!” “Thôi đi! Bóng ma đó liên quan gì tới chúng ta? Hơn nữa, ngoài u hồn gặp trong ống cống lúc đầu thì chúng ta cũng có gặp lại u hồn đó nữa đâu, anh đi đâu tìm nó bây giờ? Tôi thấy hay là thôi đi!”

“Đúng vậy, u hồn màu trắng đó không xuất hiện nữa, nhưng tôi có thể cảm thấy nó đang ở gần chúng ta, thậm chí là đang ở ngay cạnh chúng ta”.

Hàn Giang vừa nói dứt lời, đột nhiên một tiếng kim loại va đập vào nhau lanh lảnh vang lên từ đường ống cống bên phải. Tiếng kim loại va đập vào nhau, phát ra tiếng vọng khủng khiếp trong ống cống, khiến tim của Hàn Giang và Từ Nhân Vũ giống như bị một vật gì đó đập mạnh một cái. Hàn Giang nhìn đường ống cống âm u ẩm ướt phía trước, anh không biết phía trước vừa mới xảy ra chuyện gì, điều gì đang chờ đợi anh, nhưng anh vẫn bước thật nhanh, rẽ vào đường ống cống mù mịt hơi nước trắng xóa.

“Ban nãy là tiếng gì vậy?” – Từ Nhân Vũ đuổi theo, run rẩy hỏi.

“Không biết, giống như tiếng kim loại va đập!” – Hàn Giang khẽ trả lời, đồng thời anh lại bắt đầu cản thận rón lén di chuyển bước chân về phía trước. Từ Nhân Vũ đứng phía sau thấy toàn thân Hàn Giang chìm trong hơi nước trắng toát, anh cũng tiến vào theo. Hai người bị hơi nước bao trùm, rồi chùm ánh sáng phát ra từ đèn pin lại không phát huy tác dụng được trong hơi nước của ống cống. Hàn Giang giữ chặt súng, hơi khom lưng, toàn thân giữ tư thế lúc nào cũng có thể sẵn sàng lao vào chiến đấu, còn trong lòng phải tính toán đường đi dưới chân.

Tính từ lúc rẽ vào đường cống này, khi Hàn Giang bước tới bước thứ năm mươi, anh buông súng trên tay xuống, cơ thể trở lại trạng thái bình thường, đứng thẳng người trong làn hơi nước. Từ Nhân Vũ không biết Hàn Giang đã nhìn thấy gì nên bước tới xem sao thì thấy trước mắt hai người đột nhiên xuất hiện một cánh cửa kéo bằng sắt to lớn.

“Âm thanh ban nãy phát ra từ đây!” – Từ Nhân Vũ lẩm bẩm nói.

“Đúng vậy, u hồn đó đã nhốt chúng ta trong này” – Tay trái Hàn Giang nhấc chiếc khóa to gỉ sét lên, thất vọng nói.

“Dùng súng thử xem!” – Từ Nhân Vũ nhắc nhở Hàn Giang.

“Pằng!” – Hàn Giang bắn một phát vào chiếc khóa sắt đó, nhưng đạn bắn lên khóa sắt tóe lửa rồi bắn ngược trở lại. Hàn Giang vội vàng lùi lại né đạn, may mà anh tránh kịp thời, nếu không thì… Hàn Giang chán nản lắc lắc đầu, nói: “Làm thế này rất nguy hiểm, không ổn, có khi đạn còn bắn ngược trở lại. Hơn nữa khóa sắt này cũng kiên cố quá, tôi chưa thấy cái khóa sắt nào nặng thế này.” – Hàn Giang chú ý thấy trong đường cống cao to này, rõ ràng nước chảy vào đây nhiều hơn đường cống ban nãy, hơn nữa bên cạnh ống cống còn cố ý xây một đường đi bằng gạch nhỏ hẹp, và họ đang đứng trên đường đi này. Nước từ cánh cửa sắt chảy xuống, dội thẳng về phía trước nhưng cánh cửa sắt lại chặn dứng đường đi của họ.

Từ Nhân Vũ phân tích: “Nếu như tôi phán đoán không nhầm thì những đường cống này đều cũ rích cả rồi, có những đường ống thậm chí đã hoang phế, rất ít người đến đây, kể cả công nhân cũng rất ít khi tới đường ống này. Bởi vậy, để đề phòng có người vào nhầm trong đường ống phế thải, chính quyền ban ngành thành phố Saint Petersburg đã lắp một cánh cửa sắt kéo ở đây. Tôi nghĩ, nếu qua được cánh cửa này thì chẳng mấy chốc sẽ ra được bên ngoài.”

“Nhưng hiện giờ chúng ta ra ngoài bằng cách nào? Ban nãy tôi vừa thử rồi, khoảng cách giữa các ô sắt vừa vặn chặn đứng người lại. Ngoài ra, cậu xem, các thanh sắt này rất to, đường kính ít nhất cũng sáu, bảy cen-ti- mẻt. Tuy tôi có chút võ công nhưng cũng không nhúc nhích được các thanh sắt to đùng này đâu!” – Hàn Giang oán thán.

Từ Nhân Vũ từ tốn nói: “Lúc này thì tầm quan trọng của tôi mới nổi bật rồi đây.”

“Sao, cậu có cách?”- Hàn Giang hỏi lại.

“Hi hi! Trong lúc ở căn nhủ nhỏ của Peter chỗ Ilyushin, tôi đã từng ca thán qua với anh về chuyện người của Ilyushin lục soát lấy đi tẩu thuốc và hộp diêm của tôi, lúc đó anh còn cười nhạo tôi, may mà lúc vượt ngục tôi đã lấy lại được những bảo bối này” – Nói xong, Từ Nhân Vũ móc hộp diêm từ trong túi ra, bảo với Hàn Giang: “Anh có biết trong này là gì không?”

“Cái gì?” – Hàn Giang không hiểu.

“Vũ khí bí mật của tôi. Cái hộp này là một hộp diêm đặc chế, tầng trên của nó để diêm thông thường, nhưng tầng dưới lại để một sợi dây được chế tạo bằng vật liệu đặc biệt. Chỉ cần tôi lấy sợi dây trong hộp ra, để sợi dây này tiếp xúc với không khí một tí, trong vòng 30 giây nó sẽ tự động cháy, nhiệt độ trong quá trình tự cháy của nó đủ để cắt gọt bất cứ kim loại nào.” – Từ Nhân Vũ không khỏi đắc ý nói.

“Ý cậu là đặt sợi đây này lên cánh cửa cho nó tự đốt cháy, cắt đứt các thanh sắt?” – Hàn Giang mừng rỡ nói.

“Đúng thế, nhưng tôi không biết sau khi bị vo viên như vậy, thứ này có còn phát huy công dụng không nữa.”

“Còn có cả thứ này sao? Hóa ra tiến sỹ Từ của chúng ta cả ngày chỉ mê mẩn những thứ đồ chơi này.” – Hàn Giang cười nói.

Từ Nhân Vũ phản bác lại: “Tôi mê mẩn đầy thứ, to thì là các loại súng ống, nhỏ thì là mấy thứ đồ chơi phòng thân, có cái gì là tôi không làm được? Kể cả máy bay, xe tăng tôi cũng làm được đấy, chỉ có điều mãi vẫn chưa có cơ hội thôi!”

“Được rồi! Được rồi! Cậu sẽ có cơ hội, mở cánh cửa này ra trước đã rồi nói tiếp!” – Hàn Giang thúc giục.

Từ Nhân Vũ cẩn thận lấy sợi dây có vẻ rất bình thường từ trong hộp diêm ra, để lên một thanh lan can sắt, rồi vừa buộc vừa nói: “Lúc đến Saint Petersburg tôi đã liệu được chắc chắn chúng ta lành ít dữ nhiều, lúc vượt ngục không dùng tới, bây giờ thì đã được dùng rồi đây!”

Hàn Giang đếm nhẩm. Khi Từ Nhân Vũ buộc xong dây đã mất 20 giây, cuối cùng đếm thêm đến 10, đến lần đếm thứ 30, sợi dây đó đột nhiên tóe ra ánh lửa lóa mắt. Trong chớp mắt, các thanh sắt đường kính sáu, bảy cen- ti-mét đã nhanh chóng bị nóng chảy ra thành một lỗ hổng ở giữa.

Lại thêm 10 giây qua đi, đợi tới khi lửa tắt, Hàn Giang dùng chân đạp mạnh vào các ô sắt đó, các thanh sắt lập tức uốn cong, cánh cửa sắt lộ ra một lỗ to. Hàn Giang và Từ Nhân Vũ chui ra ngoài cửa thuận lợi, hai người nhanh chóng chạy ra khỏi đường cống này rồi lại chui vào một đường ống khác, trong đường ống này, nước bẩn lênh láng. Đúng lúc hai người đang do dự nên chạy theo hướng nào để đuổi theo u hồn đó thì Hàn Giang là người đầu tiên nhìn thấy tia sáng yếu ớt.

6

Theo hướng nước chảy, Hàn Giang và Từ Nhân Vũ từ từ bước tới nơi phát ra ánh sáng. Đó là một cửa ra của đường cống ngầm, rút cuộc họ đã ra được bên ngoài, bên ngoài trời vẫn chưa sáng tỏ, nhưng đã thấy thưa thớt một vài tia sáng. Hàn Giang nhìn thấy phía trước là mặt nước thênh thang, rất nhiều băng tảng trôi trên mặt sông. Trên bờ sông, đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng vọt thưa thớt.

Cơn gió lạnh thổi qua, hai người đã bị ngấm không ít hơi nước trong cống ngầm, khi bị gió lạnh thổi đều bất giác rùng mình. Hàn Giang khẽ run rẩy hỏi Từ Nhân Vũ:

“Đây là đâu?”

Từ Nhân Vũ nhìn xung quanh, trên mặt sông mù mịt sương khói, anh cũng không nhìn rõ tĩnh hình bờ bên kia sông. Nhưng khi Từ Nhân Vũ quay đầu lại, trông thấy đỉnh màu vàng cao cao của giáo đường Saint Petersburg thì không khỏi ngạc nhiên thốt lên: “Chúng ta đi cả đêm trong đường ống cống hóa ra lại đến đây?”

“Đây rút cuộc là đâu?”

“Pháo đài Saint Petersburg! Anh đã từng nghe thấy câu nói này chưa? ‘Trước tiên có pháo đài Saint Petersburg sau mới có Saint Petersburg’, năm đó Pie Đại đế đánh bại người Thụy Điển, chiếm được cảng biển Baltic, đưa thủ đô Matxcơva di dời về đây. Để đề phòng người Thụy Điển quay trở lại, Pie Đại đế đã cho xây dựng một pháo đài tại nơi giao thoa giữa sông Neva lớn và sông Neva nhỏ…”

“Được rồi! Cậu kể cho tôi nhiều như vậy cũng vô dụng, bước tiếp theo chúng ta nên đi đường nào?” – Hàn Giang ngắt lời Từ Nhân Vũ.

“Ở đây cách Đại học Saint Petersburg không xa, hay là chúng ta khẩn trương đi tìm Đường Phong thôi”.

Hàn Giang gật đầu, nhưng hai người họ vừa mới quay người đi thì Từ Nhân Vũ đột nhiên phát hiện ra, Hàn Giang đang nhìn chăm chú về phía chiếc cầu đá trên đỉnh đầu. Từ Nhân Vũ không hiểu, hỏi Hàn Giang: “Anh sao thế?”

Hàn Giang không trả lời, đột nhiên lao lên cây cầu. Từ Nhân Vũ không hiểu gì chì biết lắc đầu thở hổn hển chạy theo Hàn Giang. Hàn Giang chạy như bay lên cầu, cuối cây cầu là một cánh cổng to màu xanh. Hàn Giang tăng tốc, lao về phía cánh cổng đó, nhưng khi sương khói dày đặc tản đi, đến khi anh tới trước cánh cổng màu xanh đó thì ở đây lại chẳng có gì cả.

Hàn Giang ra sức đẩy cánh cổng to lớn này, nhưng cánh cổng nặng nề vẫn không hề nhúc nhích. Hàn Giang ngẩng đầu nhìn lên bức tượng trên cánh cổng, thở hổn hển hỏi Từ Nhân Vũ: “Bên trong là đâu?”

“Anh đừng đẩy nữa, bên trong chính là pháo đài Saint Petersburg.” 

“Pháo đài Saint Petersburg?”

“Đúng! Pháo đài Saint Petersburg. Ban nãy anh nhìn thấy gì vậy?”

“Tôi lại nhìn thấy u hồn đó! Nó đứng trên cầu này!”

“Không! Không thể, sao tôi không nhìn thấy? Chắc chắn là anh nhìn nhầm hoặc là anh nảy sinh ảo giác.”

Ảo giác? Hàn Giang bình tĩnh ngẫm nghĩ lại. Mình đã một ngày một đêm không ăn uống nghỉ ngơi, trốn khỏi nhà giam của Ilyushin, lại đi bao lâu trong đường cống ngầm âm u ẩm ướt khủng khiếp đó, lẽ nào… lẽ nào bản thân mình thực sự nảy sinh ảo giác? Không! Không thể!

“Ban nãy u hồn màu trắng đó biến mất ở đây, lẽ nào nó vào bên trong cổng rồi?” – Hàn Giang lại lớn tiếng gào lên với Từ Nhân Vũ.

Từ Nhân Vũ nhìn cánh cổng màu xanh, nghe Hàn Giang nói, lắc đầu quày quậy: “Không thể! Không thể! Bây giờ trời vẫn chưa sáng, vẫn chưa tới giờ pháo đài Saint Petersburg mở cửa, bóng ma đó làm sao vào trong được?”

Thế mới bảo nó là u hồn, không có việc gì mà u hồn không làm được cả.” – Hàn Giang cũng bắt đầu trở nên mê tín.

Từ Nhân Vũ nghe thấy vậy, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cổng xanh trước mặt, như đang ngẫm nghĩ điều gì đó, rất lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Lẽ nào quả thực là u hồn?”

Hàn Giang nhìn bộ dạng của Từ Nhân Vũ, quan tâm hỏi: “Cậu sao thế?”  

Từ Nhân Vũ bình tĩnh lại, hỏi lại Hàn Giang: “Anh có biết pháo đài Saint Petersburg dùng để làm gì không?”

“Pháo đài mà! Dùng để phòng vệ quân sự!” – Hàn Giang nói.

“Anh chỉ biết điều đầu tiên, không biết điều thứ hai, sau này nước Nga hùng mạnh lên, Thụy Điển vốn không uy hiếp được nước Nga, nên tác dụng quân sự của pháo đài đã giảm sút. Dưới thời Pie Đại đế, tòa pháo đài này đã trở thành nhà tù quốc gia quan trọng nhất của Nga, bên trong đã từng giam giữ rất nhiều nhân vật quan trọng. Thời đại Sa hoàng, chỉ cần bước qua cánh cổng này thì muốn bước ra sẽ rất khó, bởi vậy có người gọi cánh cổng này là cánh cổng tử thần.”

“Cánh cổng tử thần?” – Hàn Giang lùi lại một bước, rùng mình một cái, lần nữa chăm chú nhìn cánh cổng to lớn màu xanh trước mặt.

“Anh xem, đối diện vói pháo đài Saint Petersburg chỉnh là cung điện Mùa Đông. Trước đây khi du học tại đại học Saint Petersburg, tôi đã từng nghe có người tuyên truyền rằng ban đêm đã tận mắt chứng kiến hồn ma hay là u hồn gì đó quanh pháo đài Saint Petersburg và cung điện Mùa Đông này. Có người nói đó là u hôn của Sa hoàng, cũng có người nói đó là hồn ma của những tù nhân chết oan.” – Từ Nhân Vũ nói và chỉ về phía cung điện Mùa Đông bờ bên kia sông Neva đang lấp lánh trong nắng sớm bình minh.

“Vừa mới đến mà Saint Petersburg đã để chúng ta đụng phải u hồn trong truyền thuyết rồi. Mẹ kiếp, số chúng ta may thật đấy!” – Hàn Giang oán thán.

“Thôi đi, đụng phải u hồn chết tiệt hoàn toàn là việc ngoài ý muốn. Trời sắp sáng rồi, chúng ta còn có việc của chúng ta đấy, chắc là Ilyushin đang lục soát toàn thành phố truy lùng chúng ta nhỉ!”

Hàn Giang gật đầu rồi cùng Từ Nhân Vũ đi xuống cầu, nhưng anh vẫn không quên ngoái đầu lại nhìn cánh cổng lớn màu xanh lần nữa.

7

Sương khói dần dần tản đi, sắc trời đã sáng tỏ, người đi trên đường vẫn không nhiều. Hàn Giang cảnh giác quan sát từng người đi lướt qua mình. Anh và Từ Nhân Vũ rời khỏi pháo đài Saint Petersburg nhưng không dám đi đường lớn mà vòng qua một con phố nhỏ kín đáo. Từ Nhân Vũ chỉ về phía trước, nói nhỏ với Hàn Giang: “Đi qua con phố này chẳng mấy chốc là có thể về ký túc của chúng ta. Nhưng hai chúng ta cũng không thể về trường như vậy được, ngộ nhỡ ở đó có người của Ilyushin nhìn thấy và nhận ngay ra chúng ta thì nguy.”

“Vậy ý cậu là gì?”

“Bây giờ giá mà có chiếc xe thì ổn!” – Từ Nhân Vũ than thở.

Trên mặt Hàn Giang lộ ra vẻ tươi cười, anh nói:

“Mỗi cái xe thôi mà, cái này thì dễ ợt!”

“Anh có cách gì?”

“Chúng ta mượn tạm một chiếc để dùng”

“Mượn?” – Từ Nhân Vũ không hiểu.

Hàn Giang cũng không giải thích, đi thẳng tới một chiếc Lada cũ rích bên kia đường. Từ Nhân Vũ hình như đã hiểu ý Hàn Giang, chỉ thấy Hàn Giang đi tới cạnh chiếc Lada, rồi không biết anh dùng thứ gì mà chỉ gõ gõ hai cái là cánh cửa xe đã mở ra. Từ Nhân Vũ lần đầu được tận mắt chứng kiến cảnh tượng này nên đã ngớ người đứng im một chỗ. Hàn Giang ra sức nháy mắt vẫy tay, Từ Nhân Vũ lúc này mới sực tỉnh, anh bước nhanh tới, chui tụt vào trong chiếc Lada.

“Đây là cái mà anh gọi là ‘mượn’ đấy à?” – Từ Nhân Vũ hỏi lại Hàn Giang.

“Đây không phải là tình huống đặc biệt sao? Tôi dùng xong sẽ trả lại nó nguyên vẹn về chỗ cũ!” – Hàn Giang nói xong liền khởi động chiếc Lada.

“Đã mượn bằng cách này thì sao anh không chọn cái xe tốt một chút, mà lại chọn cái xe cũ rích này làm gì. Tôi thấy ban nãy bên vệ đường có đỗ hẳn mấy chiếc Mercedes-Benz với BMW đấy!” – Từ Nhân Vũ quay ra oán thán.

“Thôi đi, không phải cậu cũng lấy một chiếc Volga đó sao? Cậu cho rằng Mercedes-Benz với BMW dễ lấy thế à?”

“Ồ! Xem ra ở Saint Petersburg, hai chúng ta chỉ có số lái những chiếc xe cũ rích như Volga, Lada mà thôi!”

“Hừm! Vậy thì cậu không hiểu rồi, bây giờ những người có tiền mới lái xe cũ!” – Hàn Giang trêu chọc.

Từ Nhân Vũ không tiếp lời, bởi vì họ đã ở rất gần khu ký túc của Đường Phong. Hai người chốc chốc lại nhìn ra ngoài cửa xe, quan sát từng người đi bộ trên đường.

Hàn Giang vốn định đỗ xe cạnh một bồn hoa cách khu ký túc không xa, ở đó vừa vặn có thể nhìn thấy cửa chính của ký túc. Thế nhưng, tại chỗ cách bồn hoa khoảng hơn chục mét, anh phải phanh gấp xe lại, bởi vì nhìn thấy vài gã vạm vỡ mặc áo khoác da đang đi từ khu ký túc ra, khỏi phải hỏi, đó đều là quân của Ilyushin.

Từ Nhân Vũ cũng đã nhìn thấy, anh hét lên trong xe: “Hỏng rồi, chắc chắn Đường Phong đã bị bọn chúng phát hiện ra!”

Hàn Giang không nói gì, anh chăm chú nhìn mấy gã vạm vỡ, đột nhiên, anh nhìn thấy Ivan Pavlov đang cùng hai cảnh sát mặc thường phục đi ra từ khu ký túc, hơn nữa lại còn đi về phía xe ô tô của họ.

Hàn Giang nháy mắt với Từ Nhân Vũ, hai người nín thở im phăng phắc, cúi rạp người xuống sàn xe. Tay Hàn Giang nắm chặt súng, chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.

Nhưng Ivan Pavlov vì không phát hiện ra Hàn Giang và Từ Nhân Vũ, nên anh ta dẫn lính đi thẳng qua chiếc Lada. Khoảng mười phút sau, Hàn Giang và Từ Nhân Yũ mới thò đầu lên. Hàn Giang nhìn về phía cổng ký túc, có một chiếc Peugeot, bên trong có hai cảnh sát mặc thường phục ngồi đó. “Sao lại không thấy Đường Phong?” – Hàn Giang sau khi quan sát hơn chục phút tự lẩm bẩm.

“Có lẽ Đường Phong bị bắt đi rồi!” – Từ Nhân Vũ suy đoán.

Hàn Giang lắc đầu nói: “Hôm qua Đường Phong đợi tới khi trời tối vẫn không thấy chúng ta quay lại. Với trí thông minh của mình, cậu ấy chắc chắn sẽ đoán ra là đã xảy ra chuyện gì đó. Nếu như cậu ấy dựa vào thân phận giả để ứng phó với Ilyushin thì chắc anh ta cũng không đến nỗi sẽ làm gì cậu ấy đâu.”

“Nhưng điều mà tôi lo lắng chính là cái thân phận giả đấy, cái thân phận giả đấy chỉ có thể che mắt được nhất thời thôi. Ilyushin mà tỉnh ra thì Đường Phong cũng khó mà thoát được!” – Từ Nhân Vũ nói vẻ vô cùng lo lắng.

Lòng Hàn Giang tuy cũng như lửa đốt, nhưng bề ngoài vẫn rất trấn tĩnh, nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng anh nói với Từ Nhân Vũ: “Bất luận thế nào, hiện giờ chúng ta không thấy Đường Phong, còn lại thì cậu ấy phải tự lo thôi!”

“Vậy chúng ta để mặc cậu ấy sao?”

“Không phải để mặc, mà giờ chúng ta lo thân mình còn chưa xong, muốn thăm dò tung tích của Đường Phong thì hiện giờ dựa vào khả năng của hai chúng ta cũng vô dụng, vẫn phải đi tìm Yelena. Tôi tin tưởng năng lực của Đường Phong, anh ấy nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa!” Nói xong, Hàn Giang khởi động xe, lái về phía khu nhà của Yelena.

8

Hàn Giang không dám đến thẳng nơi ở của Yelena, Anh lái chiếc xe Lada cà tàng lượn mấy vòng trên đường phố và những con ngõ nhỏ của Saint Petersburg rồi mới lặng lẽ dừng xe dưới khu chung cư của Yelena. Anh vẫn không dám đi thẳng xuống xe gõ cửa phòng cô mà thận trọng quan sát, để đảm bảo sau mình không có đuôi, và cũng phải xác định xem chỗ Yelena ở này có an toàn hay không.

Cứ như vậy, Hàn Giang và Từ Nhân Vũ chịu đói chịu khát, ngồi quá nửa ngày trong chiếc Lada. Họ chăm chú nhìn từng người xuất hiện gần chung cư, phân tích, phán đoán thân phận từng người. Mãi cho tới khi trời chập choạng tối, Từ Nhân Vũ thực sự không chịu nổi nữa liền hỏi: “Chúng ta cứ ngồi mãi thế này?”

Hàn Giang nhìn cổng chung cư, miệng lẩm bẩm:

“Kỳ lạ, sao cả ngày hôm nay không thấy Yelena xuất hiện, lẽ nào cô ấy không ở nhà?”

“Người ta tâm trạng không vui, ở nhà cả ngày, là việc hết sức bình thường mà!”

“Cô ấy ngày nào vào tầm này cũng tới bệnh viện thăm Makarov mà!” – Hàn Giang nói xong, lại ngước nhìn lên tầng bốn chưng cư, cửa sổ căn hộ của Yelena vẫn chưa sáng đèn. Từ Nhân Vũ sốt ruột nói: “Thôi chúng ta lên đấy xem luôn đi!”

“Không thấy cô ấy, trong phòng lại không có đèn, lẽ nào…” – Hàn Giang không dám nghĩ tiếp, anh xua xua tay với Từ Nhân Vũ, khẽ nói: “Đợi thêm chút! Đợi…” Hàn Giang đột nhiên im lặng, bởi anh phát hiện thấy căn hộ của Yelena đã sáng đèn, cục đá nặng trĩu trong lòng rút cuộc đã được thả xuống, “Nhưng sao hôm nay cô ấy không đến bệnh viện nhỉ?” – Hàn Giang lại lẩm bẩm.

“Thôi đi, chúng ta ở đây quan sát cả một ngày rồi, không phát hiện ra ai khả nghi cả. Giờ thì đèn nhà cô ấy cũng sáng rồi, chúng ta còn đợi gì nữa?” – Từ Nhân Vũ thúc giục.

Hàn Giang cũng không muốn đợi nữa, anh và Từ Nhân Vũ xuống xe, cẩn thận rón rén lên tầng bốn. Hàn Giang lấy tay ra hiệu im lặng với Từ Nhân Vũ, rồi lặng lẽ đứng ngoài cửa nghe ngóng động tĩnh trong phòng. Trong phòng rất yên tĩnh, không có tiếng động gì. Hàn Giang để Từ Nhân Vũ núp ngoài cửa xong xuôi, còn mình rút súng ra, lên nòng, sau đó khẽ ấn chuông cửa. Trong phòng vang lên tiếng bước chân, Hàn Giang vẫn chưa nghe ra đây là tiếng bước chân ai, nên ẩn mình trong bóng tối ngoài cửa, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Cửa phòng mở ra, đèn trong phòng rọi ra hành lang bên ngoài, Hàn Giang đứng im, anh vẫn nấp trong bóng tối, còn người trong phòng cảm nhận thấy gì đó, cũng rút súng ra, hai tay nắm chặt báng súng, từ từ di chuyển ra khỏi cửa phòng. Hàn Giang nhìn cái bóng rọi xuống nền nhà, giật bắn mình. Anh hiểu rằng ngay sau đây sẽ không tránh khỏi một trận ẩu đả ác liệt.

Hàn Giang nhảy phắt ra khỏi bóng tối, chĩa súng về phía người đó. Người đó phản ứng rất nhanh, cũng nhắm thẳng nòng súng về phía Hàn Giang. Hai người giữ tư thế như vậy trong vòng hai giây, lúc này Hàn Giang mới nhận ra người đang chĩa súng về phía mình chính là Yelena. Anh thở phào một cái, buông súng xuống, phía kia Yelena cũng đã nhận ra Hàn Giang, cô thu súng về, giận dữ trách móc: “Hàn Giang, mỗi lần chúng ta gặp nhau đều phải thế này sao?”

“Đây không phải là địa bàn của tôi, tôi không thể không phòng ngự. Đúng rồi, không phải cô bị đình chỉ chức vụ rồi sao? Súng ở đâu ra thế?” – Hàn Giang đột nhiên nhớ lại.

“Vậy thì súng của anh ở đâu ra?” – Yelena nhìn Hàn Giang, hỏi lại.

“Khà khà, súng của tôi, cô xem đây là của ai?” – Nói xong, Hàn Giang quẳng khẩu súng đang cầm trong tay cho Yelena. Yelena nhận ngay ra khẩu súng này, ngạc nhiên nói: “Súng ngắn kiểu “rắn hổ mang” PK nòng 9 ly, sao anh lại có khẩu súng này?”

“Khà khà, sao tôi lại có à, thì cướp thôi!” – Hàn Giang cười hớn hở nói.

“Anh cướp ở chỗ Ilyushin sao?” – Yelena truy hỏi.

“Thôi được rồi, tôi hỏi cô, Ilyushin không đến tìm cô chứ?”  

“Không, nhưng Ivan Pavlov đã gọi cho tôi mấy lần, hỏi tôi có nhìn thấy anh không, nói rằng nếu tôi nhìn thấy anh thì phải báo cáo ngay với anh ta.”

“Thế thì tốt!”

“Anh không sợ tôi báo cáo với Ivan Pavlov sao?”

“Tôi biết cô sẽ không làm vậy đâu!” – Hàn Giang nhìn Yelena cười. Yelena chán nản lườm Hàn Giang một cái. “Đến đây, giới thiệu với cô một người!” – Nói xong, Hàn Giang gọi Từ Nhân Vũ vào trong phòng, giới thiệu với Yelena một hồi. Từ Nhân Vũ dùng tiếng Nga hỏi thăm Yelena, còn Yelena lại nói bằng tiếng Trung: “Đã nghe đại danh tiến sỹ Từ từ lâu”.

Hai người trò chuyện xong, Yelena nói với Hàn Giang: “Tôi cũng muốn giới thiệu với anh một người, tuy tôi biết hai người đã rất biết về nhau rồi!” – Nói xong, Yelena dẫn Hàn Giang và Từ Nhân Vũ vào một phòng ngủ. Hàn Giang phát hiện, hóa ra người nằm trên giường trong phòng ngủ chính là Makarov.

9

Makarov nhìn thấy Hàn Giang, nhiệt tình chào hỏi: “Hàn, ồ, còn có cả tiến sỹ Từ, gặp các anh quả thật vui quá!”

“Tôi cũng vậy, thật không ngờ lại sớm gặp lại ông như vậy, ông có khỏa không?” Hàn Giang quan tâm hỏi.

“Ồ, người ngợm tôi vẫn còn rắn rỏi lắm, tạm thời chưa chết được!” – Makarov vẫn rất lạc quan. Yelena đứng bên cạnh nói với Hàn Giang: “Cha nghe nói tối hôm đó anh đã đến đây nên hôm qua nhất định đòi ra viện để gặp anh. Bởi vậy tôi mới đón ông về đây.”

“Thảo nào tôi bảo rằng đứng dưới lầu đợi cô cả ngày cũng không thấy cô đến bệnh viện.”

“Sao, anh theo dõi tôi?” – Yelena lại nổi giận.

“Không phải theo dõi cô mà là đề phòng vị thượng tá Ilyushin của cô!”

“Hừm, sao rồi? Anh không nghe tôi khuyên, đàm phán hỏng với Ilyushin rồi phải không? Anh có còn nhớ đêm hôm nọ, trước khi anh đi, tôi đã từng nói là anh nhất định sẽ đến tìm tôi, không ngờ anh lại đến tìm tôi sớm vậy!” – Yelena cười lạnh lùng và nói. Cùng lúc, cô phát hiện ra người ngợm của Hàn Giang và Từ Nhân Vũ hết sức bẩn thỉu, cô hỏi: “Sao các anh lại bẩn từ đầu đến chân vậy?”

“Sao ư? Khà khà, bị dính nước cống ấy mà!” – Hàn Giang nói vui.

“Dính nước cống?” – Yelena không hiểu.

“Đều là do vị thượng tá Ilyushin của các cô ưu ái tạo điều kiện đấy!” – Hàn Giang vẫn giữ vẻ mặt tươi cười.

“Các anh rút cuộc sao thế? Cướp súng, rồi lại chui xuống cống?” – Yelena quan tâm hỏi.

“Ivan Pavlov không kể cho cô sao?” – Hàn Giang hỏi.

“Anh ta không kể, tôi cũng không dám hỏi.”  

“Í! Nói một lúc không hết được, tôi tắm rửa ở đây cô không phiền chứ?” – Hàn Giang thẳng thắn hỏi.

Yelena bó tay nói: “Tôi đã che giấu phạm nhân trốn trại như anh rồi mà còn để ý chuyện anh tắm rửa sao? Tắm nhanh lên, bốc mùi rồi đấy!”

Hàn Giang được đằng chân lân đằng đầu, hỏi: “Nhà cô có còn đồ ăn không? Hai chúng tôi sắp chết đói rồi! Ngoài ra ở đây có quần áo đàn ông không?”

Yelena chán nản lắc đầu, rồi vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho họ. Từ Nhân Vũ khẽ cười nói: “Tôi phát hiện anh ở đây không coi mình là người lạ nữa rồi!”

“Thì cũng chẳng còn cách nào khác, người xưa nói cấm có sai, ở nhà dựa vào cha mẹ, ra đường dựa vào bạn bè mà!” – Hàn Giang trêu chọc.

Hàn Giang và Từ Nhân Vũ tắm xong, Yelena giúp họ tìm hai chiếc áo của Makarov để thay, sau đó chuẩn bị cho họ bánh mì, dưa chuột muối, canh đậu đỏ cùng một bữa tối thịnh soạn. Hàn Giang và Từ Nhân Vũ đói sắp chết, ăn lấy ăn để. Khi họ ăn đã lưng lửng rồi, Makarov cũng xuống giường, bước đến quan tâm hỏi họ tại sao lại lôi thôi như vậy. Vậy là Hàn Giang kể sơ lược lại quá trình họ đi gặp Ilyushin, sau đó thoát ra ngoài từ đường cống ngầm, lẩn về ký túc, phát hiện ra Đường Phong cũng lành ít dữ nhiều. Nhưng Hàn Giang lại bỏ qua đoạn gặp u hồn trong đường cống, bởi vì anh cho rằng điều đó không liên quan gì tới nhiệm vụ của họ.

“Các anh làm to chuyện rồi, lại còn va chạm với người của chúng tôi, thảo nào hội Ivan Pavlov muốn bắt anh!” – Yelena nghe xong, vô cùng lo lắng nói.

“Tôi cũng không muốn như vậy, đây đều là hiểu lầm!” – Hàn Giang giải thích.

“Tôi đã khuyên can anh đừng đi tìm Ilyushin ngay từ đầu mà, giờ thì anh cũng lôi cả tôi vào rồi đấy. Giờ thì tôi khó ăn nói được với tổng bộ rồi!” – Yelena đã nổi giận.

Hàn Giang đành phải an ủi Yelena: “Không vấn đề gì, nếu quả thưc không ổn, tôi sẽ tìm Ilyushin hoặc đến tổng bộ của các cô tự thú. Tôi sẽ nói toàn bộ sự việc không liên quan gì tới cô cả.”

“Anh cho rằng tôi là người nhát gan sao?” – Yelena nghe Hàn Giang nói vậy, ngược lại càng bực tức hơn.

“Được rồi! Mọi người đừng tranh cãi nữa, giờ thì việc đã đến nước này, oán trách chẳng cỏ tác dụng gì!” – Rốt cuộc Makarov đã lên tiếng. Hàn Giang và Yelena đều im lặng, đợi Makarov phát biểu ý kiến của ông.

Makarov nói: “Hiện giờ vấn đề quan trọng nhất không phải là Ilyushin, chúng ta đi giải thích với Ilyushin cũng vô đụng. Chỉ cần chúng ta nắm được đằng chuôi của kẻ thù, báo cáo với tổng bộ, tự khắc sẽ được tổng bộ tín nhiệm, đồng thời cũng có thể truy tìm lại kệ tranh ngọc. Bởi vậy, vấn đề cấp bách nhất của chúng ta hiện giờ là ba việc: thứ nhất phải nhanh chóng tìm ra Đường Phong; thứ hai là phải ngăn chặn kệ tranh ngọc rời khỏi Saint Petersburg. Theo phán đoán của tôi, tuy kệ tranh ngọc bị mất cắp, nhưng cũng không thể ròi khỏi Saint Petersburg nhanh như vậy. Ilyushin sẽ truy soát, nếu như cần thiết thì chúng ta cũng có thể nhắc nhở Ilyushin.

Thứ ba, tuy Ilyushin không phải là mấu chốt của vấn đề, nhưng chúng ta vẫn phải đề phòng anh ta đến gây rắc rối. Gã này cũng không đơn giản đâu.”

Hàn Giang nghe Makarov nói vậy, không khỏi thầm bái phục: “Đúng là gừng càng già càng cay! Makarov chẳng mấy chốc đã tìm ra thực chất của vấn đề trong cục diện rối rắm phức tạp đó.”

“Ý của cha là hiện giờ ở đây cũng không an toàn nữa rồi?” – Yelena đoán ngay ra ý của Makarov.

Makarov gật đầu nói: “Đúng vậy, bất luận hội Hàn Giang có đuôi bám theo hay không, thì chỗ này của con cũng đã không an toàn nữa rồi. Người của Ilyushin đến gây rắc rối cho con chỉ là chuyện nhỏ, nếu mà là bọn áo đen cũng đến gây chuyện với chúng ta thì mới là rắc rối lớn”.

“Ở đây đã không an toàn rồi, vậy giờ chúng ta nên đi đâu đây?” – Hàn Giang hỏi tiếp.

“Hay là đến chỗ cha?” – Yelena đề nghị.

Makarov trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Yelena, chỗ con ở đây không an toàn nữa, chỗ cha cũng không khá hơn đâu. Cha nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một nơi tạm thời có thể trú thân.”

“Ở đâu?” – Mọi người cùng đồng thanh hỏi.

“Chung cư của con trai ta! – Makarov kiên định nói.

“Sao cơ? Chung cư của Victor!” – Trong đầu Yelena lập tức hiện lên cảnh tượng kinh hoàng khi Victor bị giết chết trong bồn tắm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN