Ngược Gió
Phần 30
Ừ, được. Bố đồng ý.
Hai bố con ngoắc tay nhau ra dấu là không được đổi ý. Có lẽ bây giờ phương pháp hiệu quả nhất để nguôi đi nỗi buồn, nỗi nhớ cô là nhìn con và chơi với con. Cô ấy nói sẽ lấy chồng. Thế là lấy thật. Cô ấy chưa bao giờ nói mà không làm. Một người con gái nhìn mỏng manh, cứ tưởng rất yếu đuối mà lại thông minh, mạnh mẽ. Không biết chồng cô thế nào, có yêu cô không, có trân trọng cô không? Ơ hay, cô ấy sẽ có cuộc sống riêng, tại sao anh lại lo lắng, tại sao lại cảm thấy không yên. Anh cười khổ một mình. Cuộc đời thật là cay đắng. Mà thôi, anh cũng muốn vậy còn gì. Cô ấy giữ đúng lời hứa còn anh thì chẳng bao giờ dám hứa. Dù có muốn cũng chẳng dám. Đời thật buồn!
Anh dắt con về cho con tắm rửa và học bài. Anh đi ra khỏi phòng, định sang bên ông bà nội thì gặp vợ. Vợ anh cợt nhả:
Này, anh biết gì chưa?
Biết gì?
Người yêu của anh lấy chồng rồi đấy!
Thì sao?
Sao à? Có vui không?
Vui, liên quan gì cô?
Sao không liên quan? Tôi nói với nó là tôi và anh làm lành với nhau rồi. Tôi còn nói anh làm tình với tôi mạnh mẽ, kịch liệt nữa cơ. Haha! Ôi chao, chắc là nó đau lòng lắm nhỉ?
Thấy người khác đau khổ thì cô vui lắm à? Vô sỉ!
Xót nó à? Haha!
Cô… đúng là điên rồi!
Phải, tôi điên, tôi điên nên tôi không cần liêm sỉ. Haha! 1 tháng nữa, tôi sẽ ly hôn với anh. Tôi sẽ có người khác tốt hơn anh cơ! Họ chiều chuộng tôi trên giường, không như anh. Haha!
Cô… vô sỉ vừa thôi, thế mà cũng nói ra được!
Tôi vô sỉ. Phải rồi, tôi vô sỉ nên mới lẽo đẽo theo anh bao năm nay mà không buông. Tôi cũng yêu anh hết lòng nhưng còn anh thì sao? Tưởng là làm ra tiền thì anh có quyền bỏ bê tôi à? Tôi kém nó ở chỗ nào? Gia đình nhà tôi đường đường cũng là con nhà giàu có, quyền lực. Tôi là cành vàng lá ngọc, tôi lấy anh nghèo kiết xác. Bây giờ tôi có gì nào?
Phải, tôi nghèo nhưng cô cũng chưa phải làm gì cho tôi, tôi cũng chưa ngửa tay xin tiền nhà cô, tôi cũng làm mà đến lao lực, cô chỉ ở nhà và quản lý cửa hàng, mọi thứ từ nguồn hàng, nhân viên bán hàng, kế toán tôi lo cho cô hết, cô có làm gì đâu. Cô bán hàng cho khách thì mắng khách không thương tiếc. May mà có người làm nó nể tôi, nó bán hàng tử tế nếu không thì cũng chẳng có ma nào dám đến cửa hàng đâu. Hàng ngày không đi đánh bài thì đi làm đẹp, không đi chơi thì cũng đi đền này miếu nọ, đi hầu đồng hết chỗ nọ đến chỗ kia, cô không phải nai lưng ra lo kiếm tiền như tôi. Vậy cô còn muốn gì? Tôi dù không yêu cô nhưng tôi cũng đã có trách nhiệm, tôi đã cố gắng đáp ứng, cũng đã từng cố gắng vun vén tình cảm gia đình, cô không đối xử tốt với các em tôi nhưng bố mẹ tôi, cô cũng chẳng tôn trọng. Vậy mà cô bảo cô yêu tôi à?
Phải, tôi không tốt bằng nó, tôi không ngọt ngào được như nó, tôi ích kỷ, tôi chẳng ra gì đấy! Nhưng tôi sẽ đeo bám anh để cho anh cũng bất hạnh như tôi. Cho anh hiểu yêu người ta mà không đến được thì khổ như nào. Haha!
Cô thật độc ác!
Phải, tôi độc ác đấy! Tôi căm hận anh, anh hiểu không?
Nói đến đây, anh tức quá mà không thèm trả lời, anh bỏ đi ra ngoài. Mặc kệ cô ta vẫn lải nhải, lúc cười cợt, lúc lại giả điên giả dại. Đứa cháu ngoại may nó bám người giúp việc và đi ngủ rồi chứ không thì cũng khổ với cô ta.
Anh đi sang xem bố mẹ đã ngủ chưa thì thấy bà đang xoa bóp chân cho ông. Anh thèm có một gia đình như vậy. Bố mẹ anh yêu nhau và chiều nhau thật. Anh nhiều lúc ngưỡng mộ ông bà lắm. Anh đang đứng nhìn ông bà thì đứa con của chú Út đang tập đi và tập nói cũng chập chững lao về phía anh như sắp ngã, anh vội dơ tay ra đỡ cháu, nó bi bô chào anh:
Pác … Uân…
À, bác chào con. Con chưa ngủ à?
Em dâu út đúng lúc cũng đi ra, cô chào anh:
Em chào anh ạ, anh mới sang à?
Ừ em, sao cu Min ngủ muộn thế?
Hôm nay ngủ sớm quá nên nó vừa đái dầm lại tỉnh ngủ, em đang tìm bỉm cho con thì nó chạy ra đây.
Ồ, cu con của bác đái dầm hả?
Thằng bé bụ bẫm và chắc như nắm cơm, nó ôm lấy anh lắc lắc, rồi thơm anh chụt một cái. Nó tủm tỉm:
Min …hông tè dầm… Min …hông …ịp…
Haha, cũng biết nói dài ghê rồi.
Vâng, cháu nói còn ngọng bác ạ (Cô dâu út trả lời anh)
Kệ nó, rồi lớn khắc hết ngọng. Min của bác đáng yêu, ngoan quá!
Không hiểu sao, Min còn yêu bác và theo bác hơn cả bố. Chắc trẻ con nhạy cảm vì anh rất yêu các cháu. Rất thích trẻ con. Cứ thấy ai yêu nó là nó yêu lại thôi. Giá mà người lớn làm được như vậy thì tốt quá!
Anh dỗ cháu vào ngủ rồi hỏi thăm bố mẹ vài câu, đợi ông bà đi ngủ rồi anh mới quay về phòng. Được nhìn thấy ông bà còn khỏe mạnh, lòng anh dịu lại đôi chút. Có lẽ anh sẽ gọi điện vào hôm cô cưới để chúc phúc cho cô. Nghĩ vậy, anh lại lôi ảnh của cô ra ngắm. Anh lôi cuốn nhật ký ra đọc. Không biết anh đã đọc đi đọc lại bao nhiêu lần. Dù chẳng có những ồn ào, những bóng bẩy, nhưng mà đọc những gì cô viết, anh thấy xúc động, thấy trái tim của cô thật là bao dung và rộng lượng. Cô ấy luôn nghĩ cho người khác, chẳng có câu nào yêu anh, cũng chẳng có câu nào quá đau khổ nhưng đọc lại thấy cô ấy có lẽ đã rất đau lòng. Nước mắt cô khi viết những trang này đã rơi nhiều nên nhòe một số chỗ. Anh thương cô quá! Chẳng biết bao giờ anh lại gặp được em, chẳng biết bao giờ anh lại có cơ hội mời em đi ăn cơm. Trong nhật ký em đã viết: Em ước gì có một lần ăn mì tôm do anh nấu, ước đi tắm biển cùng, ước đi du lịch cùng anh. Anh và cô như là hai đường thẳng song song, chỉ đi cạnh nhau mà không gặp được. Những việc tưởng như rất đơn giản của hai người yêu nhau thường làm mà bây giờ đối với anh và cô cũng trở thành quá sa xỉ. Thật khổ mà!
Đến thứ 7, cô cùng mọi người trong trường dậy sớm từ 3 giờ, xe xuất phát lúc 3h30 sáng. Cô cũng tính là đến tầm 7h là tới nơi. Mọi người ăn sáng và nhận phòng xong xuôi là 8h30 sáng. Hướng dẫn viên du lịch ở đây rất nhiệt tình. Họ cũng đã làm hết các thủ tục cần thiết. Các cô chỉ cần ăn và chơi cho vui thôi. Họ thông báo lịch trình như sau: Cho mọi người chơi tự do đến chiều đi tắm biển ở Bãi Cháy, rồi đến tối đi sang Tuần Châu nghe nhạc nước và cho bọn trẻ của các gia đình xem xiếc cá heo. Sáng ngày hôm sau đi thăm Vịnh, trưa ăn trên tàu và chiều tắm biển ở đảo Titop rồi quay lại Bãi Cháy, sáng sớm hôm sau thì đi chợ hải sản Hòn Gai, bây giờ gọi là Hạ Long. Ăn trưa xong thì trả phòng và lên xe về.
Sắp xếp xong cho mọi người đâu vào đấy rồi thì nó mới tản bộ đi chơi cùng mấy anh chị em giảng viên trẻ. Trong chi đoàn giảng viên cũng có người thích cô nên cô được quan tâm và chăm sóc đặc biệt. Ai cũng khen cô ngoan, thông minh, nhanh nhẹn, nhiệt tình và chu đáo với mọi người.
Cô đang vui vẻ cùng mọi người đi thăm thú loanh quanh thì có điện thoại. Cô đi ra chỗ khác để nghe:
Chào em!
Là giọng của anh, nhưng sao mà nghe như lạc đi vậy, cô im lặng 30 giây rồi mới trả lời:
Dạ vâng, chào anh ạ!
Hôm nay em là cô dâu phải không?
À, … vâng.
Ừ, chắc hôm nay em xinh lắm. Đến giờ Rước râu chưa em? Nhà trai … đến đón chưa em?
Nghe anh nói cứ như là sắp khóc, nhưng cô đã nói dối rồi thì đẩy thuyển luôn, “ướt rồi không sợ mưa nữa” nên cô trả lời:
Dạ chưa, sắp rồi. Mấy giờ nhà trai đến?
Dạ 10 giờ ạ.
Vậy em có bận lắm không?
Em đang trang điểm ạ.
Anh nói chuyện với em một lúc nhé, nốt hôm nay thôi. Bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ không dám gọi điện làm phiền em nữa đâu. Được không?
Dạ… được ạ!
Cô trả lời mà cô thấy nghẹn ở trong cổ. Anh đã làm lành với vợ rồi, đang hạnh phúc rồi còn gọi làm gì chứ? Nhưng cô vẫn nghe tiếp anh nói:
Em sống hạnh phúc vào em nhé, anh xin lỗi em, sau này khi em có gia đình rồi, em sẽ hiểu anh làm đúng. Chỉ mong là em luôn hạnh phúc, anh cũng sẽ hạnh phúc. Nếu sau này có gặp lại, cho anh được là anh trai của em có được không?
Cô nghẹn tắc ở trong cổ, không thể nói thêm được lời nào. Nhà cô đã có anh trai, có cả em trai nữa nên không cần anh trai. Anh lại tiếp tục:
Alo, em còn ở đấy không?
Dạ, em … vẫn nghe ạ! Nhưng em có anh trai rồi, em không cần anh trai.
Nhưng anh vẫn muốn là anh trai của em.
Tùy anh, em…
Cô uất đến sắp khóc rồi, chắc anh đoán được nên anh lại an ủi:
Đừng khóc nhè em nhé, hãy tin là cuộc sống này luôn còn những điều tốt đẹp, anh xin lỗi em thật nhiều, nhưng mà anh cũng rất tiếc, nuối tiếc cả một đời này. Em luôn là cô dâu xinh đẹp nhất! (Anh nghẹn ngào)
Nó không kìm được nữa mà lại khóc tu tu. Nó không biết anh nói những gì nữa. Chỉ biết khi nó bình tĩnh lại thì anh cũng cúp máy rồi!
(Còn tiếp)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!