Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 341: Là hắn cứu con!
“Mẹ bình tỉnh một chút mà, con biết cậu ấy!” Diêu Vũ Thần hô to.
Diêu lão gia tử nhìn tình huống này, vội vàng nói: “An tĩnh một chút mà, nháo cái gì? Mau đem Mộng Kỳ vào xem một chút thế nào?”
Diêu lão gia tử nhìn về phía Lưu Tinh Trì “Vị tiên sinh này, cháu gái tôi..”
Lưu Tinh Trì nói: “Các người đừng lo lắng, cô ấy chẳng qua là uống say, tôi ở quán rượu..”
“Cậu nói bậy nói bạ, con gái tôi cho tới bây giờ không uống rượu, cậu rốt cuộc đem nó làm gì? Nó là thiên kim Diêu gia, tôi nói cho cậu..”
“Im miệng!” Diêu lão gia tử rống to một câu.
Diêu Vũ Thần nói: “Mẹ bình tỉnh một chút mà, con biết cậu ấy trước nghe một chút cậu ấy nói gì.”
Lưu Tinh Trì có chút im lặng, bất quá vẫn là tốt tánh nói: “Tôi ở quán rượu thấy cô ấy bị một đám người uống say kéo đi uống rượu, lúc đó cô ấy hô cứu mạng, tôi cứu cô ấy, kết quả cô ấy uống say, điện thoại di động hết pin tắt máy, không liên lạc được các người, tôi liền trực tiếp đem cô ấy đưa trở về, tôi biết cô ấy là con gái Diêu gia”
“Uống rượu?” Lão gia tử cùng Diêu Văn Hoa nhướng mày một cái.
Lưu Tinh Trì nói: “Đúng là uống rượu, bất quá không có sao, mọi người đừng lo lắng, lúc tôi thấy cô ấy, thời điểm đó cô ấy hẳn là mới vừa bị những người đó kéo đi, những người đó uống say ở hành lang muốn cô ấy uống rượu, tôi vừa vặn gặp thấy cô ấy hô cứu mạng liền cứu cô ấy.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, không có sao liền tốt!
Diêu Vũ Thần cùng Tần Mạc tin tưởng Lưu Tinh Trì, trước mắt bọn họ người này là bạn Vân Tịch, hẳn sẽ không đối với Diêu Mộng Kỳ làm gì, còn là một quân nhân!
Cho nên hắn nói hẳn là thật!
“Cám ơn cậu a! Em gái tôi..”
“Không thể nào!” Diêu Vũ Thần nói cảm ơn chưa xong, Phan Chỉ Quân liền hô to một tiếng “Con gái tôi cho tới bây giờ không uống rượu, càng sẽ không đi quán rượu cái loại địa phương đó, cậu làm sao có thể ở quán rượu thấy nó chứ? Nhất định là cậu đem con gái tôi mang đi có đúng hay không? Cậu mang nó đi đâu?”
Lưu Tinh Trì không nói!
Phan Chỉ Quân vọt tới trước xe để cho Diêu Văn Hoa đem Diêu Mộng Kỳ ôm xuống đưa vào trong nhà, còn không để cho Lưu Tinh Trì đi, bà phải đợi Diêu Mộng Kỳ tỉnh sau hỏi rõ mới được.
Đứa con gái này một mực ngoan ngoãn cho tới bây giờ không có làm chuyện gì khác thường mà, kết quả lần này nó lại say bất tỉnh nhân sự bị một người đàn ông đưa trở lại, còn nói gì bị một đám đàn ông kéo uống rượu, Phan Chỉ Quân sợ hồn vía cũng sắp mất!
Diêu Vũ Thần nói gì, Phan Chỉ Quân cũng không tin, Lưu Tinh Trì nhìn một tiểu cô nương như vậy, người nhà như vậy quan tâm cô, muốn hắn lưu lại liền lưu lại đi!
Cái này người mẹ này thế nào cảm giác là lạ?
Con gái biến thành như vậy, người mẹ khác cũng đều là che giấu chuyện sau này hỏi lại chứ? Bà ta tại sao vậy thấy con gái mình bị người thế nào tựa như?
Lưu Tinh Trì không nói liền ở dưới lầu chờ!
Diêu Vũ Thần cùng Tần Mạc cũng không lời, hai người ở dưới lầu chiêu đãi Lưu Tinh Trì.
Diêu Mộng Kỳ là bị Tần Hiên đút thuốc mới hôn mê, Phan Chỉ Quân cho cô uống không ít canh giải rượu, như cũ gọi thế nào liền không gọi tỉnh, sau đó kêu bác sĩ tới.
Thật ra thì lúc này thuốc trong thân thể Diêu Mộng Kỳ cũng sắp biến mất, nhưng thời điểm bác sĩ kiểm tra vẫn kiểm tra ra một chút xíu đi.
“Cái này.. Diêu tiểu thư hẳn là bị dưới người cho một chút xíu thuốc mê, cho nên mới một mực hôn mê bất tỉnh như vậy, bất quá không nghiêm trọng, ngủ một giấc thì không có sao!”
Phan Chỉ Quân vừa nghe, nhất thời bị chọc tức!
Lao xuống tìm Lưu Tinh Trì tính sổ.
Nghe nói Diêu Mộng Kỳ là bị người đổ thuốc, mọi người Diêu gia cũng giật nảy mình, Diêu Vũ Thần cả kinh thấy Phan Chỉ Quân lại tới tìm Lưu Tinh Trì, hắn vội vàng ngăn “Mẹ, mẹ bình tỉnh một chút đi, nếu như là hắn làm, hắn làm gì đem Mộng Kỳ đưa về tới? Cái này không rõ ràng là nói cho chúng ta biết hắn đối với Mộng Kỳ hạ thủ sao?”
Lưu Tinh Trì cũng không nghĩ tới, Diêu Mộng Kỳ lại là bị người khác bỏ thuốc mới có thể hôn mê.
“Tôi nhìn thấy cô ấy cả người mùi rượu, tôi còn tưởng rằng là uống say!”
Phan Chỉ Quân cả giận nói: “Tôi bất kể làm sao cũng được, Diêu Mộng Kỳ là mạng của tôi, nó bị thành như vậy, cậu nói cậu cứu nó, ai biết rốt cuộc có phải hay không?”
“Trước khi nó chưc tỉnh, cậu không thể đi!”
Lưu Tinh Trì ngồi ở chỗ đó, nhìn Phan Chỉ Quân cười nhạt!
“Bà làm mẹ còn thật biết điều, con gái bà bị người bỏ thuốc bà không đi quan tâm ngược lại là quan tâm tôi, tôi thật muốn đi, bà cho là bà ngăn được?”
“Cậu.. Tôi báo cảnh sát!”
“Theo bà đi!”
“Cậu..”
“Im miệng!” Diêu lão gia tử lên tiếng “Con tĩnh táo một chút, chờ Mộng Kỳ tỉnh nói sau.”
Diêu lão gia tử nhìn về phía bác sĩ “Bác sĩ, cháu gái tôi lúc nào có thể tỉnh?”
Bác sĩ nói: “Rất nhanh, ngủ một hồi nữa, hẳn liền tỉnh, cô ấy không uống rượu gì, không phải say”
Nói cách khác, dược tính qua thì sẽ tỉnh!
Đại khái chừng nửa giờ, Diêu Mộng Kỳ liền tỉnh!
Phan Chỉ Quân ngay tại bên người cô, thấy cô tỉnh lại vội vàng nói: “Mộng Kỳ! Mộng Kỳ con tỉnh?”
Trí nhớ Diêu Mộng Kỳ vẫn còn ở quán rượu bị người bắt uống rượu nơi đó, sợ hét lên một tiếng!
“A..”
“Là mẹ! Là mẹ! Mộng Kỳ..”
Diêu Mộng Kỳ vừa thấy là mẹ mình, bị sợ nhất thời nhào vào trong ngực Phan Chỉ Quân “Mẹ.. Mẹ..”
“Ngoan! Ngoan! Không sao! Không sao a! Đừng sợ đừng sợ!”
Diêu Mộng Kỳ tỉnh táo lại thấy mình ở nhà, ngay tại phòng mình, ba mẹ đều ở đây, cô cuối cùng cũng thanh tĩnh lại.
Phan Chỉ Quân nói: “Mộng Kỳ, con thế nào? Tại sao sẽ ở quán rượu? Là ai rót rượu cho con?”
“Con..” Suy nghĩ một chút, Diêu Mộng Kỳ vẫn là không có nói ra tên Tần Hiên, dẫu sao lúc này ba Diêu Văn Hoa cũng ở đây, cô không dám nói mình đi gặp Tần Hiên!
“Tôi đi quán rượu chính là thấy một người bạn, kết quả ở hành lang liền bị một đám người uống say khướt kéo lại, bọn họ muốn con bồi bọn họ uống rượu, kéo con liền trực tiếp rót rượu, con bị dọa sợ, khá tốt có người cứu con, con..”
Diêu Mộng Kỳ cẩn thận suy nghĩ một chút “Đúng rồi ba mẹ, con làm sao trở về? Có phải là có người cứu con hay không? Con thật giống như..”
Khi đó ý thức cô đã có chút mơ hồ, trí nhớ cũng không rõ!
Diêu Văn Hoa đã tin tưởng lời của Lưu Tinh Trì.
“Là một vị Lưu tiên sinh đưa con trở về, hắn nói là hắn cứu con, hắn ở dưới lầu không đi đâu! Con đi gặp hắn một chút, nói tiếng cám ơn!”
“Lưu?” Ánh mắt Diêu Mộng Kỳ nhất thời trợn to, vui vẻ nói: “Đúng đúng đúng! Chính là hắn! Chính là hắn! Lưu Tinh Trì có đúng hay không? Là hắn cứu con!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!