Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em
Phần 65
YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 65
Cô phải làm sao để có thể khiến hắn mở lòng đây khi mỗi lần gặp. Khuôn mặt hắn rất lạnh lùng. Ánh mắt nghiêm khắc khiến người khác không dám mở lời với hắn. Cô cũng hiểu tính Phong rất cương quyết. Đã quyết định điều gì là sẽ làm tới cùng. Nhiều khi không đúng, hắn phải vấp đau mới rút kinh nghiệm được.
Nhưng mặc kệ, sau một đêm suy nghĩ, cô thật sự không muốn chia sẻ cha của con mình cho một ai khác. chân hắn không lành lặn cần người chăm sóc. hắn đã tổn thương quá nhiều rồi. Giờ lấy một người đàn bà khác, nhỡ cô ta lại là người không tốt. Thì hắn thật sự rất đáng thương.
Lấy lý do cu Sóc nhớ bố để vào đơn vị. Thấy cô, hắn vẫn lạnh lùng không nói. Đưa tay đón con vào ngồi cạnh. Đứa con thấy hắn thì tủi thân trách.
-Sao hôm qua chú không đón con.
-Qua chú bận con ạ.
-Chú bận gì.
-Chú bận việc ở nhà.
-Nhà chú ở đâu.
-Nhà chú ở xa lắm.
-Xa là đâu.
-Đi ô tô cơ.
-Vậy ạ. Hôm nào chú… Cho con… đi ô tô với.
-Uh. Lúc nào có điều kiện. Chú cho con đi.
-Chú hứa nhé.
-Uh. Chú hứa.
-Ngoắc tay.
Cu cậu đưa ngón tay bụi bẫm ra để làm tin. Hắn bật cười đưa ngón tay ra ngắc.
-Đây là lời hứa của những người trưởng thành.
Nghe hắn nói mà cô bật cười.
-Mẹ con không cho, đi ô tô bao giờ.
-Mẹ bảo mẹ, phải bán hàng.
-Mẹ… Suốt ngày bán hàng.
Cái giọng nói như hờn dỗi của cu cậu khiến tất cả phải cười. Hắn ngước lên nhìn cô. Khuôn mặt cũng tươi tỉnh hơn trước chút ít. Đúng là có trẻ con nhiều lúc thấy nó mà mọi muộn phiền tan biến. Chúng ta lại có thêm động lực để chiến đấu với cuộc đời.
Hắn nhìn cô, thấy cô đang nhìn thì cúi xuống tránh ánh mắt. Cô thấy có chút hụt hẫng, nhưng nhẹ nhàng tiến lại nói trống không.
-Cho con ở đây chơi nhé.
-Uh.
-Chiều vào đón.
-Uh.
Hắn cứ trả lời lạnh nhạt cho xong. Cô giận lắm mà không không dám nói . Vẫn cố gắng nhẹ nhàng.
-Vậy nhé.
Cô quay đi… Nhưng lại quay lại vì chưa nói hết câu chuyện.
-À… Có thể cho xin số điện thoại được không.
-Làm gì.
-Thì có việc gì. Đỡ phải gọi hỏi qua anh Lại.
-Không cần gọi ông Lại.
-Vậy đưa số đây.
-Không cần.
Cô bắt đầu thấy bực mình quay hẳn lại nhìn hắn.
-Giờ anh muốn sao. Anh có biết hôm qua thằng bé ngồi cửa chờ anh cả buổi không.
-Nếu có điện thoại, anh có thể gọi cho tôi hoặc nhắn một tin để nó khỏi phải chờ.
-Không cần. Nếu lần sau không thấy tôi đón. Có nghĩa là tôi bận.
-Vậy hả. Vậy thì từ nãy tôi hơi nhiều chuyện rồi. Xin lỗi anh.
Cô dỗi quay đi ra cửa không thèm chào. Vừa đi vừa tủi thân khóc.
Gạt vội mấy giọt nước mắt đi rồi bỏ về. Vừa về đến cửa đã thấy mấy con bạn thân nhí nhố trong nhà.
-Sao… Mặt mũi lại chán thế kia.
-Chắc thằng đấy nó chê già. Nó không thèm ngó.
-Thôi chúng mày tắt đi cho tao nhờ.
-Tắt là tắt thế nào. Trông mày như mớ rẻ rách thế ai thèm ngó.
-Kệ tao.
-Đã bảo có váy thì chịu khó mặc vào.
-Tô cái son vào.
-Không để hội tao đưa đi xăm cho bớt nhạt.
-Thôi kệ tao.
-Kệ là kệ thế nào.
-Một khi nó đã chê. Mình cũng đíu cần. Thích tao lại giới thiệu cho ông cao to khỏe mạnh. Thi thoảng gặp nhau giải ngố thôi cũng được.
-Mày nghĩ tao cần cái đó.
-Thế chả cần cái đó thì sao ra được cu con.
-Có nhiều vấn đề. Nhưng là trước đây, còn giờ không tha thiết gì nữa.
-Mình không tha thiết đàn ông nhưng phải tha thiết bản thân. Phải sống cho mình. Làm mình đẹp, mua thứ mình muốn. Như thế mới thấy cuộc đời có ý nghĩa, có động lực để kiếm tiền. Nếu mình không mua được thứ mình thích thì không bao giờ cảm thấy mình sống ổn giữa cuộc đời này.
-Tao giờ chả biết mình thích gì. Chỉ mong hai đứa khỏe mạnh, học giỏi là mừng lắm rồi.
-Con mong mẹ với chú Phong lại về với nhau. Có chú ấy. Lúc nào mẹ con cũng cười hạnh phúc..
Con Mít nói chen vào. Cô nhìn con cảm kích.
-Đấy, trẻ con nó còn nói như thế. Mày chối làm gì.
-Tao có chối đâu, nhưng giờ nó đâu cần nữa.
-Không cần thì phải làm cho nó cần.
-Tao chịu. Không biết nó muốn gì đâu.
-Thế đàn ông nó muốn gì chúng mày.
-Có một cái giường, có một cô vợ, có một khẩu súng tốt.
Cả bọn cười nham nhở.
-Thôi chúng mày nghiêm túc đi cái.
-Thì tao nói thật.
-Đàn ông nó chỉ quan tâm súng bắn được nhiều đạn. Chứ nó chả quan tâm tiền có bao nhiêu. Mày cho ăn gì.
-Không phải. Thứ đàn ông quan tâm là một cô vợ khiến hắn biết nghe lời. Một bữa cơm vui vẻ, và một người bạn tình dễ thương và sạch sẽ.
-Lan nhà mình có tất. Nó chê cái gì.
-Mày cứ thử đang hứng mà mẹ già mặc cái áo bà ba sa tanh các cụ. Thì mày cũng muốn tắt nứng.
-Thế mày bỏ mấy bộ kiểu này đi Lan ạ.
-Tao mặc cho thoải mái.
-Tao từ chối hiểu lý do của mày.
-Chúng màu không hiểu đâu. Hắn… Không muốn gặp tao nữa
Vì tao mà hắn Ra nông nỗi này mà.
-Chả vì ai hết. Mày đừng lý do ở đây. Nó muốn kiêu chứ gì. Để đấy ngày mai bọn tao sẽ xử lý nó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!