Dục Vọng Thằng Hề! - Phần 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1598


Dục Vọng Thằng Hề!


Phần 11


Sóng dạt dào vỗ vào bờ biển…Tuấn sau ca làm việc trở về nhà thấy mẹ đang nấu cơm,Tuấn nở nụ cười rạng rỡ
-Mẹ ơi…mẹ làm món gì thơm vậy
-Mẹ hôm nay làm món chả cá mà con thích đấy
-Sao nay k giống mọi hôm mẹ nhỉ
-Nay có cá mú đỏ nên mẹ bóc tách làm chả cho con ăn
-Hì…mẹ tuyệt vời nhất…
Tuấn đi rửa mặt mũi chân tay rồi lau bàn ăn,hai mẹ con ngồi ăn vui vẻ trò truyện bên túp lều nhỏ…
-Tuấn này,Thuỳ Chi nó có còn tìm con k
-Không mẹ ạ,sao vậy?
-Con bé ngoan lại yêu con từ bé mẹ…
-Mẹ…mẹ nghe nói rồi đấy bên đó mẹ chi k thích con mà con cũng k thích Chi
-Con phải lấy vợ trước khi mẹ chết thì mẹ mới nhắm mắt
-Mẹ còn lâu mới có chuyện gì,mẹ đừng nói vậy
-Con là đứa trẻ ngoan ,nếu vì mẹ mà vướng bận chuyện con vợ con thì mẹ không thích đâu…
-K đâu mẹ,con chỉ có mục đích duy nhất bây giờ là kiếm nhiều tiền để chữa bệnh cho mẹ
-Mẹ xin lỗi đã ngáng đời con
-Kìa mẹ
Tuấn ôm lấy mẹ,người mẹ già tóc bạc phơ nhỏ bé khóc lớn trong tay con trai…
Tối đến hàng xóm nhờ Tuấn ra chỗ thuyền gỗ sửa thuyền cùng…đi ra đến chỗ mỏm đá Tuấn thấy người phụ nữ mà hôm trước ngất được anh ta đưa đi đang ngồi trên mỏm đá như kẻ mất hồn…Tuấn liền lại gần
-Cô ơi muộn rồi sao cô còn ngồi đây,đêm nay gió to lắm
-Cháu là
-Hôm qua cô ngất cháu bế cô đến phòng y tế
-À ra vậy cô nhận ra cháu rồi
-Lúc đó cháu là thằng hề mà
-Cô nhận ra ánh mắt của cháu…
-À vâng…cô có đi cùng ai ra đây k
-K cô đi một mình,cô hôm nay có chuyện rất buồn,cô đã không còn nước mắt để mà khóc nữa rồi…con của cô chắc cũng chạc tuổi cháu nó đã mất rồi k còn nữa
-Tại sao vậy cô
-Lỗi do cô đã để lạc mất nó…lỗi của cô
Tuấn buồn thiu,anh ta cúi đầu rồi quay đi tìm nước đi ra đưa cho cô Mai…Tuấn k thấy cô ấy đâu nhìn ra bờ biển thấy cô Mai đang đi ra xa bờ…anh ta chạy ra nhưng tiếng sóng đêm khiến anh ta sợ…Tuấn nói lớn
-Cô mau vào bờ đi
-Cô muốn tới với con trai cô,ước mơ đã từ lâu rồi…
-Cô vào bờ đã rồi nói chuyện dc k ạ,nhỡ đâu con của cô đang sống tốt ở đâu đó thì sao ạ
-Không có lẽ nó chết thật rồi
-Nếu như chưa thì cô phải sống chờ ngày con cô tìm cô chứ,bây giờ tìm người đơn giản mà
-Nó còn quá nhỏ sẽ chẳng nhớ gì cả
-cô đừng tự tử …
Cô Mai bước ra xa và chìm dần…Tuấn nắm chặt tay anh ta sợ sóng biển đêm nhưng đột nhiên anh ta nhắm chặt mắt hét lớn bước qua ngọn sóng rồi lao ra tìm cô Mai…Cô Mai tay chới với Tuấn liền bới ra đó cứu lấy người “ Nắm…nắm lấy tay cháu”
Cô Mai nắm lấy tay Tuấn ,đưa vào bờ thì cô Mai bất tỉnh…Tuấn hô hấp rồi sợ sệt
-Cô tỉnh lại đi cô ơi,cô đừng có chết…cô ơi…
Tuấn ấn mạnh lồng ngực cô Mai…
Định mệnh trớ trêu hai mẹ con đang ở ngay cạnh nhau nhưng lại chẳng hề hay biết…cô Mai ộc nước ở miệng ra .Đúng lúc Phạm Xuân Trường chạy ra tìm thấy Cô Mai
-Chuyện…chuyện gì vậy
-Cô ấy định tự tử
Phạm Xuân Trường vội vã đỡ cô Mai dậy ,ông ta quát lớn “ Mở mắt ra nhìn anh đi “
Cô Mai mở mắt khiến ông ta vui mừng vỡ oà…ôm chầm lấy người phụ nữ này
-Em còn sống à
-Còn chứ…em có chết cũng phải chết bên cạnh anh ,sao em dám tự ý chết vậy
-Anh giận à
-Nói cho anh biết đi ,chuyện mất con làm em đến mức thế này thật sao
-Em yêu anh và yêu con của chúng ta,chỉ là em sai khi sinh con với người có vợ nên trời trừng phạt em…
-Đừng nói linh tinh…lỗi của anh…là lỗi của anh
-Em một lần nữa lại được cậu nhóc đó cứu,nếu k có cậu ấy em chết thật rồi…
Phạm Xuân Trường quay ra chỉ thấy ba vệ sỹ theo mình còn Tuấn đã đi khuất ra xa…ông ta thở phào “ Có ơn chúng ta nhất định báo đáp”…
Mẹ Dung trở về nhà bà lo lắng đến mất ngủ…bà liền gọi cho Dung…chuông reo lên Dung mở mắt tìm điện thoại rồi nghe máy…
-Con đây mẹ có chuyện gì vậy
-Mẹ không ngủ được
-Mẹ có tâm sự gì sao?
-Phải,mẹ đã làm một việc sai trái rất lớn mà cả đời mẹ sẽ ám ảnh suốt đời ( bật khóc lớn)
-Kìa mẹ,chuyện đó là chuyện gì mẹ có thể nói với con
-Mẹ k thể,có lẽ quả báo của mẹ đã khiến con gánh chịu bằng việc chưa có con
-Sao mẹ lại nghĩ vậy k phải đâu mẹ
-Thôi con ngủ đi mẹ nói xong cũng nhẹ nhõm hơn rồi…
Dung thở dài rồi quay sang bên k thấy Thành…cô mở đèn vào đi vệ sinh cũng k thấy …Dung lặng lẽ mở cửa đi xuống dưới nhà….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN