Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em - Phần 68
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1161


Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em


Phần 68


YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 68
Mấy hôm sau hắn cũng không đến. Nên cơn giận của cô đã nguôi đi vài phần. Cũng có khoảng thời gian để suy nghĩ về những gì hắn nói. Phải nói là hắn nói không sai. Cô yêu hắn, vậy mà chưa bao giờ nghĩ cho hắn, cũng không quan tâm hắn nghĩ gì, tổn thương ra sao. Do vậy mà hắn trách cô, cũng là điều dễ hiểu. Giờ nếu có thể làm lại, cô sẽ không bao giờ bước lại sai lầm đó một lần nữa.
Hắn không đến, cô không thể nào yên ổn với thằng con ngang bướng của mình. Nó cầm điện thoại của cô. Trốn vào một góc bấm gọi.
-Bố ơi bố.
-Bố đây.
-Bố đang làm gì đấy.
-Bố trông em Cún.
-Em Cún nào.
-Em Cún của Sóc.
-Đâu, cho con xem, em cún.
Hắn đưa camera sang phía đứa con gái, nó gầy và xanh. Chắc kém ăn. Không như tên thuồng luồng con này. Ăn muốn phá sản luôn ý.
-Em Cún đây hả bố.
-Uh. Cún Chào anh Sóc đi.
-Chào Cún. Anh tên là Sóc.
Đứa con gái nhìn vào màn hình mệt mỏi không trả lời. Hắn đang ôm nó trong lòng.
-Cún không biết nói à.
-Em biết nói mà mệt không nói nổi.
-Em bị ốm à.
-Vâng. Em bị bác sĩ tiêm.
Hắn nói thay con bé.
-Eo ôi… Sợ nhề. Anh cũng bị tiêm. Đây này. Tay anh đau… Đây này…
Cu cậu nói như người lớn. Cô cười rồi rồi hỏi thăm.
-Bé bị sao.
-Bị viêm phế quản , đi ngoài.
-Chắc uống kháng sinh nhiều nên vậy.
-Không biết.
-Thế bác sĩ nói sao.
-Nằm viện.
-Uh thì cho nằm viện đi.
Hắn ôm con, thơm nó và chăm sóc nó khéo như với Sóc. Cùng là con của hắn, dù mẹ nó là ai, hắn cũng không thiên vị cho đứa nào.
Nhìn nó tội nghiệp cô hỏi.
-Thế giờ nó ở viện với ai?
-Bố…
-Ông bà đâu?
-Có bà nữa.
-Bố phải ở bệnh viện…hả bố?
-Ừ. Bố trông em Cún.
-Sao bố không mang em… Về cho mẹ. Mẹ cho em.. Uống sữa.
-Em bị ốm mà.
-Hay con bảo… Mẹ vào trông em cho bố. Mẹ cho em bú tí. Giống cháo.
Ôi… Nghe nó nói mọi muộn phiền cũng vơi đi.
-Nhưng mẹ không phải là mẹ em cún. Mẹ chỉ nuôi được con thôi.
Cu cậu không hiểu ngước lên nhìn cô. Cô quay sang nhắc nhở.
-Anh đừng nói vậy, con nó tổn thương.
-Chuyện của chúng ta nó chưa hiểu. Mà thực tế, nó hiểu sao đều do chúng ta nói theo cách nhẹ nhàng hay nghiêm trọng.
Hắn im. Cô hỏi thêm.
-Thế mẹ nó có biết nó nằm viện không.
-Không, mẹ nó sắp lấy chồng rồi. Quan tâm gì.
Cô thở dài. Giờ chả biết phải nói gì. Chỉ thấy nó tội nghiệp. Người ta chả bảo: không có cha ăn cơm với cá, không có mẹ, mặc áo vá suốt đời. Giờ hắn gà trống nuôi con. Sau này nhỡ mà lấy một người vợ ghê gớm. Ghét bỏ đánh đập nó thì tội nghiệp ghê. Cô là đàn bà, còn đứng lại nuôi con chứ đàn ông chả ai sống vậy.
-Bố ơi bố.
-Bố đây.
-Mai con được nghỉ học, con vào trông em, cho bố nhé.
-Con ở nhà,trông nhà cho mẹ bán hàng.
-Không cần, không cần. Mẹ ở nhà, bán hàng, rồi trông nhà.
Con đi vào bệnh viện. Trông em cho bố.
Hắn khuôn mặt đã giãn ra, vui vẻ hơn vì nó..
-Thế con đi bằng gì.
-Con đi taxi. Giống hôm nọ.
-Thế tiền đâu ra trả taxi.
-Con xin mẹ.
-Hôm nọ đau tay. Mẹ kem cả các bác, cho bao nhiêu là tiền.
-Con đi với ai vào.
-Con đi một mình.
-Thế người ta bắt sang Trung Quốc thì sao.
Cu cậu suy nghĩ rồi quay sang hỏi mẹ.
-Mẹ đưa con vào chơi, với em Cún.
-Đi mẹ.
Cô giả vờ ngồi im.
-Đi mẹ. Mẹ đưa con vào, chơi với bố.
Cu cậu nói mãi cô vẫn im thì mếu máo. Ngồi giữa nhà khóc òa lên.
-Con là anh mà khóc nhè em nó cười cho kìa.
-Mẹ cho con vào, chơi với bố.
-Bố phải trông em. Trông con sao được.
-Con trông em cho bố.
-Con mà trông được, thì không phải bàn.
-Con trông được.
Cu cậu không nghe cô dỗ, ngồi khóc một xó không thèm chơi với ai. Cô đành xuống nước.
-Được rồi. Con vào đó cho bác sĩ tiêm giống em thì mẹ cho vào.
-Con không bị ốm, chỉ vào chơi, không bị tiêm đâu.
–Nhưng vào đấy, nhiều bệnh lắm, ốm thì sao.
-Con mà bị ốm, thì ở bệnh viện, trông em Cún, cho bố.
-Các chú bảo. Bố bị què chân, không bế lâu, bố đau chân đấy.
Hóa ra cu cậu thương bố nhiều như thế. Cái tình cha con, không biết lớn lên, có khắc khẩu như nhiều nhà không.
Cô cúi xuống hỏi.
-Vậy vào chơi với bố một lúc xong về nhé. Không ở lâu. Không thì mẹ không cho vào đâu.
Cu cậu gật đầu bất chấp. Cô vì thương con một phần, vì nhớ hắn một phần mà đành muối mặt gọi điện.
-Alô
-Con bé đang nằm ở viện nào.
-Viện nhi.
Cô im lặng.
-Có chuyện gì
-Không.
-Đừng cho cu con vào đây. Đang có dịch sốt đấy.
Cô cũng sợ, nhưng hứa với nó mà không đi, thì chết với nó mất.
Dắt nó vào viện trong tình trạng đeo khẩu trang kín mít… Nhìn nó cũng thấy ngộ nghĩnh rồi. Bình thường cu cậu không chịu vậy đâu. Mà giờ vì cơn nghiện bố, hắn bất chấp tất cả.
Cô đứng trong sân bệnh viện gọi cho hắn. Nhưng cho con nghe. Vì biết tính hắn. Sẽ cáu lên nếu cô ngang bướng không nghe lời, dù sau đó hắn vẫn bị khuất phục.
-Alô.
-Bố ơi,bố ở đâu thế.
-Bố ở viện trông em.
-Con cả mẹ, đứng ở cửa, bệnh viện đây rồi.
-Sao vào đây làm gì. bảo mẹ đi về đi không thì bệnh đó.
-Không…
-Con nhớ bố…
Cu cậu mếu máo trong điện thoại. Hắn không biết đang nói gì hay im mà một lúc sau bế con cún đi ra. Sóc thấy bố thì chạy lại ôm chặt lấy chân ngước lên nhìn.
-Bố ơi… Em Cún ơi. Hì hì.
-Bố bảo Sóc ở nhà trông nhà rồi mà.
-Nhưng có… bà ngoại trông rồi. Con vào… trông em cho bố.
Hắn chẳng biết nói gì. Chỉ cười buồn xoa đầu con. Hai đứa bé, hai mẹ, là hai thái cực.
Một đứa thì lúc nào cũng véo von yêu đời, bụ bẫm và cá tính.
Một đứa thì nhút nhát, rụt rè, sợ tiếp xúc, và hay ốm đau.
Thế mới thấy, cách dạy dỗ và quan tâm của người thân quan trọng với trẻ con biết nhường nào.
Hắn cúi xuống nhìn con đứng dưới chân, nếu bình thường hắn có thể bế vài đứa như thế liền một lúc. Nhưng giờ không thể.
-Cún ơi , xuống đây chơi với anh.
Con bé vẫn không buồn xuống, chỉ nhìn.
-Anh có búp bê, anh xin mẹ, trong bàn chải.
-Đẹp lắm
Mang cả búp bê ra dụ em cũng không nghe. Hắn sốt ruột.
-Mẹ bế em đi mẹ.
-Em không theo mẹ.
-Có, em có theo. Mẹ cho em bú tí.
Cu cậu vẫn chưa hiểu. Hắn đưa hai mẹ con ra ghế đá ngồi chơi. Hai tay hai đứa, tiếng cu Sóc véo von kể đủ thứ chuyện cho hắn và cô em gái. Hai đứa cũng dần làm quen với nhau.
Đến lúc thân rồi thì lại phải về. Hắn dù không muốn xa con, vẫn phải dỗ nó về. Trên đường đi về. Cu Sóc hỏi.
-Mẹ ơi, sao bố cả em Cún, không ở với, mẹ con mình.
-Bố ở nhà bố.
-Sao mẹ con mình, không ở nhà bố.
-Mẹ bán hàng. Với nhà mình nhỏ con ạ.
-Vậy con cả chị Mít, cả em cún, vào ông ngủ, bố mẹ, ngủ ở nhà.
-À không được… Bố mẹ, lại đẻ em Cháo.
Cô phì cười. Nó vẫn nghĩ đến câu mấy bà dì nói. Cô đùa.
-Thế bố mẹ đẻ em bé nữa, Sóc nhường đồ chơi cả sữa cho em nhé.
-Con nhường cho, chị Mít, cả em Cún rồi.
-Thì lại nhường cho em bé nữa.
-Thế thì con đói lắm.
Cô thơm má nó cười. Cu cậu được gặp bố thì vui, cô gặp hắn một lát cũng thấy ấm lòng. Dù vẫn thương hắn cảnh gà trống nuôi con.
Về được hai hôm thì Cu Sóc bắt đầu bị sốt. Lần trước hắn đã cảnh báo về bệnh sốt phát ban với thủy đậu, giờ nó vậy, cô không yên tâm, cũng đưa vào viện với hắn.
Một mình hắn hai đứa con hai bên, nhìn tội. Mà cu con giờ mệt, cũng không muốn nhường bố cho em.
Hắn ngồi mãi cũng mỏi. Cúi xuống thủ thỉ.
-Hai đứa sang mẹ bế, bố đi vệ sinh nhé.
-Không…
-Bố không mang theo con được. Em cún ngoan này.
-Sóc nằm xuống giường đi. Sao xấu tính thế.
-Không..
Cô ngôi sát lại đưa tay.
-Ra mẹ bế hai đứa cho bố nghỉ không bố ốm bây giờ.
-Không…
-Sóc hư nhá. Không cho đồ chơi.
-Không…
-Nằm xuống, bố đi. Tí bố vào ngay.
Hắn đặt con xuống rồi nhờ cô.
-Trông hộ con cún lát nhé.
-Vâng. Đi đi.
Cô đưa tay bế đứa nhỏ. Lần đầu tiên bế nó. Người nó mềm nhũn. Gầy gò. Kiểu bế nhiều nên ít vận động, lúc nào cũng trong trạng thái mệt mỏi. Hắn đi nhanh vào phòng vệ sinh. Rồi xong việc thì đi ra. Lẻn ra cửa đi đâu đó. Chắc là hút thuốc. Vì hắn nghiện thuốc lá. Chắc chắn rồi. Bộ đội hầu như ai cũng vậy.
Cô bế con bé, ngồi quay lưng lại phía cửa. Nó là con của người phụ nữ khác với người cô yêu. Nhưng không phải do anh ta muốn thế.
Không phải ai cũng có thể nhìn ra cái sai của mình mà bao dung cho người khác. Nhưng thực tế, Nó chỉ là một đứa trẻ, bản thân không thể quyết định được việc nó có được sinh ra trên đời hay không. Và vì ai… Mà nó được sinh ra. Thì trong đó, cũng có một phần lỗi của cô. Cô không thể chối cãi.
Đưa tay vuốt ve bàn tay nhỏ của nó. Rồi với cái bấm trong túi. Nhẹ nhàng thủ thỉ.
-Cô bấm móng tay cho con nha.
Móng tay có giun rồi này.
-Nó cắn tay con đấy.
Nó sợ mà gật đầu. Để im cho cô bấm cho móng tay. Vừa bấm phải vừa nói chuyện như với Cu Sóc.
Cô ngồi quay lưng lại phía cửa, ba mẹ con nhí nháu nói chuyện không để ý người đi vào. Tự nhiên giật mình khi thấy tiếng hỏi thăm.
-Ơ cô ơi, bố con đứa bé ở giường này đi đâu rồi.
Cô quay lại nhìn. Giật mình khi thấy ông bà hai đứa nhỏ đang ở đó. Chột dạ nhớ đến việc họ đòi cu Sóc của cô đi. Bàn tay theo phản xạ túm áo cu con kéo sát vào mình. Hai mắt mở to vì lo sợ. Miệng ngập ngừng quên cả Chào hỏi.
-Anh ý đi… Đi ra ngoài rồi ạ.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN