Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em
Phần 69
YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 69
Bố mẹ Phong cũng bất ngờ vì có cô ở đây.
Thấy ông bà, Cún với tay theo. Bà nội tiến lại bế nó. Cô trả con bé xong thì vội vàng đứng lên bế Cu Sóc đi ra cửa. Sự hoảng sợ khiến cô quên cả Chào.
-Lan…
Mẹ Phong bước theo gọi. Cô đứng lại nhưng không dám quay lại nhìn.
-Bác biết cháu vẫn còn giận gia đình bác. Nhưng mà cho bác Xin lỗi. Lúc ấy, bác cũng đau khổ lắm khi nghĩ thằng Phong sẽ không về.
Cô vẫn im.
-Giờ Phong nó về rồi, cháu cho bác và Phong đi lại với thằng bé nhé.
Cô quay lại. Tự nhiên tủi thân mắt rưng rưng.
-Nó… dù sao, vẫn là giọt máu của Phong, cháu không cãi. Nên các bác cũng không phải làm như thế. Bắt nó về, cũng có khác gì đâu.
-Còn về cháu và Phong. Giờ chúng cháu không còn tình cảm gì với nhau . Xin các bác đừng đến tìm cháu nữa. Cháu mệt mỏi lắm.
-Không, bác đến chỉ là thăm cu Sóc thôi.
-Lan nói thế là thế nào mẹ. Bố mẹ nói gì với Lan lúc con không có nhà.
Hắn bước vào từ cửa. Khuôn mặt nghiêm túc nhìn vào mẹ mình. Cô đứng im. Có lẽ mọi người chưa ai nói gì với hắn về chuyện từng xảy ra. Nếu hắn biết hắn sẽ ra sao.
Hắn bước vào từ cửa. Khuôn mặt nghiêm túc nhìn vào mẹ mình. Cô đứng im. Có lẽ mọi người chưa ai nói gì với hắn về chuyện từng xảy ra. Nếu hắn biết hắn sẽ ra sao.
-À không… Chuyện qua rồi.
-Qua rồi con cũng cần biết.
Hắn cứng giọng.
Cô quay lại nói với hắn.
-Không có gì đâu.
-Cô lúc nào cũng không có gì. Rồi giở trò.
Hắn gắt lên với cô trước mặt bố mẹ. Có lẽ vì quá bức xúc hay hắn không còn thương cô nữa. Cô giận dỗi nước mắt cứ thế chảy ra, cu Sóc thấy mẹ khóc cũng mếu máo. Hắn bước lại bế con mà nó không theo. Nhưng giờ mọi người càng không nói hắn càng bực. Đưa tay giật thằng bé từ tay mẹ. Thằng bé khóc òa lên. Hắn giơ con lên. Ánh mắt trừng lên ra lệnh.
-Bố nói con nín ngay.
Cu cậu lần đầu thấy bố gớm như vậy thì sợ. Mím môi nén tiếng khóc. Đầu ngoan ngoãn nép vào tay bố không dám nói gì. Cô quay lại tính đòi con mà thấy hắn vậy cũng sợ đến đứng im phía sau. Bên kia chiến tuyến là bố mẹ hắn.
Mẹ Phong thấy hắn giận thì ngập ngừng.
-Con…
-Là bố mẹ muốn tốt cho con.
-Muốn tốt cho con mà như thế này à.
Hắn quát lên. Cô tiến lên kéo hắn lại rồi đòi còn.
-Chuyện đã qua rồi. Anh có cần phải nói to thế không.
-Vậy cô nghĩ tôi phải tính sao.
-Tính sao là chuyện của anh. Nhưng anh nói to, trẻ con nó sợ.
Hai đứa cãi nhau. Bố mẹ hắn thấy vậy thì lên tiếng.
-Đúng là bố, hồi hai đứa quen nhau bố có gặp Lan. Nói nó không gặp con nữa.
-Thế còn chuyện cu Sóc.
-Ngày đấy con không về. Bố mẹ sợ cái Lan nó đi lấy chồng, thì thằng bé sẽ khổ. Nên muốn đưa nó về chăm sóc.
-Bố ơi…
Hắn hắn nghẹn ngào gọi.
-Bố nói con nhận nó là bố từ mặt con.
-Bố đứng trước bao người bố nói bố không nhận nó. Vậy bố làm thế để làm gì.
-Con là con trai duy nhất… Của nhà mình… Giờ có nó là…
Mẹ hắn nói vào.
-Con lớn rồi mà. Bố có bao giờ nghĩ cho cảm nhận của con không.
Hắn nghẹn ngào.
-Bố không biết phải nói sao cho con hiểu nhưng…sau này lũ trẻ lớn lên. Con sẽ hiểu.
-Con hiểu, nhưng bố thử đặt mình vào con đi. Bố mẹ muốn tốt cho con vậy có bao giờ nghĩ, điều đó có thực sự làm cho con vui không.
-Ngay cả khi con sai, nhưng con phải tự chịu trách nhiệm, tự rút ra cho mình bài học. Chứ không phải như thế này.
Hắn quát lên
-Phong con bình tĩnh.
-Bố thử đặt mình vào con. Khi gia đình không cho nhận đứa con của mình. Thì bố nghĩ sao.
-Giờ này, con tàn phế rồi, con có tội khi không cho cả hai đứa con của con được một gia đình tử tế. Bố mẹ vui chứ.
Hắn nghẹn ngào. Quay đi ra cửa. Nước mắt chảy tèm lem. Cô không nói gì từ nãy. Lẳng lặng bước theo hắn. Hắn đi ra ghế đá ngồi khóc. Cu Sóc ngồi trong lòng thấy bố vậy cũng mếu máo theo. Hắn cúi xuống. Cu con đưa ngón tay nhỏ lên gạt nước mắt. Miệng mếu máo gọi.
-Bố ơi… Bố…
Hắn ôm nó vào lòng.
-Bố Xin lỗi. Bố Xin lỗi con.
-Bố ơi…Huhu.
Dù nó chả hiểu vấn đề là gì. Nhưng mà thấy người nó yêu quý buồn thì nó cũng buồn theo. Thế mới là trẻ con.
Cô ngồi xuống bên cạnh. Nhìn hai bố con hắn rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
-Chuyện đã qua rồi. Trách nhau, làm gì nữa đâu.
-Không thay đổi được thì cũng phải biết mình sai ở đâu mà sửa. Các người cứ mang tôi ra làm trò đùa cho các người. Nghĩ tôi là thằng ngu sao.
-Không phải thế. Nếu như sau này cu Sóc có yêu một người như tôi. Có lẽ tôi cũng không đồng ý.
-Bởi vì một người đàn bà đã cũ, có rất nhiều lý do. Nếu thật sự tốt đẹp… Đã không bị như vậy.
-Và vì nó sống trong môi trường tập thể. Người ta sẽ đàm tiếu.
Vì họ già rồi… Suy nghĩ lạc hậu. Sợ thiên hạ cười chê.
-Vì chuyện vợ chồng , chuyện sức khoẻ. Chuyện con ông con tôi.
-Nếu là anh, anh cũng thế.
-Nhưng họ chỉ có quyền đưa ra những vấn đề đó cho tôi biết. Còn hạnh phúc hay đau khổ tôi tự chịu.
-Vậy giờ anh có toàn quyền quyết định đấy. Anh muốn gì cũng không ai nói anh đâu.
-Muộn rồi.
Hắn ôm cu Sóc vào lòng. Nó thiếp đi trên tay. Hắn cúi xuống.
-Giờ tôi chẳng còn gì ngoài hai đứa bé này. Với tôi… Thế là quá đủ.
-Trong suy nghĩ của con. Dù anh có là người như thế nào. Thì vẫn là một người vĩ đại.
-Lạc quan lên đi. Đừng để con thấy bố nó là một người yếu đuối và luôn sợ hãi.
-Tôi không hề như thế.
-Anh vừa nói đấy còn gì.
Hắn liếc cô.
-Để cho tôi yên đi.
-Được. Tôi không làm phiền anh nữa. Trước đây ông bà nội thằng Sóc muốn đón nó về. Giờ anh về rồi. Tôi trả lại nó cho anh và ông bà.
-Vậy cô đi đâu.
-Tôi đi lấy chồng khác. Anh nghĩ tôi sẽ sống thế này mãi sao.
-Vậy cô đi đi. Tôi có thể chăm sóc cho nó được.
Cô đứng lên đi về dù trong lòng rất đấu tranh . Sợ lúc nó dậy lại lên cơn sốt.
Hắn vẫn ngồi đó không gọi lại. Cô không đi xa, mà loanh quanh mua mấy bộ quần áo cho hai đứa bé. Đến sẩm tối hắn gọi điện. Miệng càu nhàu.
-Con sốt rồi về xem thế nào.
Nói đi là đi luôn.
Cô tủm tỉm.
-Thì trả nhà anh mang về nuôi đấy.
-Cô nghĩ tôi có thời gian nhìn nó nghịch ngợm à.
-Con anh đấy.
-Nhưng việc của tôi là kiếm tiền. Không phải suốt ngày ôm con cho cô. Cô không chăm được, đẻ ra làm gì.
Hắn nói hậm hực. Chả chịu suy nghĩ.
-Vậy tôi mang về. Anh đừng có mà đến thăm.
-Được rồi. Trả cô đấy.
Cô đi về phòng. Hai bố con lại ngồi chơi xếp hình. Cu con đang ngồi trong lòng bố, cái má đỏ vì sốt. Tay còn lành cùng bố xếp hình, chơi rất ngoan. Thấy mẹ về thì mếu máo gọi.
-Mẹ… Mẹ ơi.
Cô tiến lại bế con. Nó không nghe lại níu cổ bố như sợ bố đi mất
-Bố bế…
-Mẹ cho ăn cháo nhé.
-Không…
Nó bắt đầu quấy.
-Vậy uống sữa.
-Không…
-Mẹ cho ngủ nhé…
-Vâng…
Cu cậu nằm xuống.
-Bố nằm đây.
Cái miệng nó đỏ lên. Đôi mắt đục ngầu nước.
-Mẹ nằm đây.
-Con sốt rồi.
-Vừa cho uống thuốc xong.
Giờ hai đứa chả buồn cãi nhau nữa.
-Mẹ nằm đây.
Cu cậu chỉ. Cả ba người nằm trên cái giường.
-Chật lắm con ạ.. Con ngủ đi. Mẹ đi mua thuốc.
-Không… Mẹ đừng đi.
Nó ôm lấy. Cô xoa đầu con .
-Bố đừng đi.
Nó tủi thân khóc. Hắn bên cạnh dỗ dành. Hai đứa nhìn nhau chả nói.
-Bố mẹ đừng… cãi nhau.
Nó sụt sịt.
-Con bảo em cún… Ngoan… Bố mẹ… Không cãi nhau… Con… Sợ lắm…
Nó khóc hu hu. Cô ôm con khóc. Đúng là trong cuộc chiến của người lớn. Trẻ con là đứa tổn thương nhất. Hắn bên cạnh. Chả biết nói gì chỉ biết xoa đầu hai mẹ con.
-Được rồi, từ giờ bố nhường mẹ con thắng.
-Bố không ngoan. Con cả em cún, không… Chơi với bố.
-Bố chân què, chơi một mình à.
-Không… Bố Xin lỗi… Mẹ đi.
Hắn nhìn cô.
-Xin lỗi mẹ Sóc.
Hắn nói nhẹ. Mắt nhìn cô chằm chằm. Cu con cũng ngước lên nhìn thái độ của mẹ.
-Được rồi. Con nín đi. Mẹ ở đây với con.
-Mẹ ngủ với con… Cả bố.
-Uh.
-Xong con cả em cún… Ngủ với nhau.
-Uh.
-Bao giờ về nhà. Ngủ cả chị Mít.
-Uh.
-Bố hứa không… được quát mẹ. Rồi con cả mẹ.. Chơi với bố.
-Uh. Bố hứa.
Hắn dỗ cu cậu ngủ. Rồi lát sau đứng lên. Miệng báo cáo.
-Sang chỗ con bé một tí.
-Sang đấy bế nó cho bà.
-Uh. Sáng mai cu Sóc lại sang chơi.
-Uh.
Hắn quay đi. Cô nhìn theo. Giờ tự nhiên lại vơi hết cơn giận. Đứa con níu kéo hai đứa. Giờ phải làm sao để cho hắn hiểu. Phải làm sao để tốt cho tất cả. Làm thế nào để giúp hắn vơi đi mặc cảm.
Liệu có nên bước tiếp con đường hôn nhân lần nữa hay không
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!