Đức Dương Quận Chúa - Chương 19: Cảm thấy tim đập có chút nhanh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Đức Dương Quận Chúa


Chương 19: Cảm thấy tim đập có chút nhanh


Đồ ăn do chính tay mình làm thì hương vị sẽ luôn tốt hơn.

Mấy người bọn họ ngày thường đều là áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há miệng. Diệp Hoàn và Ân Lôi không phải người rảnh rỗi, bọn họ bề bộn nhiều việc chính vụ cũng chưa từng tự mình làm những thứ này, bây giờ tự mình nướng đồ ăn vừa ăn ngon lại vừa chơi vui.

Giá nướng khi vừa làm ra thì Ân Trường Hoan đã thử qua hai lần, dù không tốt lắm nhưng so với mấy cái của Bình Dương thì tốt hơn nhiều, thấy đồ ăn trong tay bọn họ không cháy khét thì cũng là nửa sống nửa chín, nàng liền chủ động nhận việc nướng đồ ăn.

Nướng xong cá trích liền đưa cho Bình Dương, Ân Trường Hoan nhìn bên cạnh, không biết nên làm gì cho Diệp Hoàn “Diệp đại nhân, huynh muốn ăn gì, ta nướng cho huynh.”

Diệp Hoàn ngẩng đầu, khách khí nói “Thần tự làm được.”

“Huynh biết sao?” Ân Trường Hoan hoài nghi.

Diệp Hoàn cúi đầu nhìn mấy con tôm bự trên đĩa, nhíu mày, hơi chần chờ “Chắc là sẽ được.”

Ân Trường Hoan vội ho một tiếng, nín cười, cảm thấy hàng ngày Diệp Hoàn làm chuyện gì cũng đều thành thạo điêu luyện, Diệp Hoàn bây giờ càng làm người ta thêm tò mò!

“Vậy huynh thử trước đi.”

Nàng lấy trong giỏ xách bên cạnh mấy xâu tôm bự ra nướng.

Lửa than vừa đủ, tôm bự để lên nghe thấy tiếng kêu tách tách, tôm bự màu xanh dần chuyển thành màu đo mê người.

“Quận chúa rất thành thạo.” Diệp Hoàn nhìn mấy con tôm của mình, con thì khét lẹt con thì còn sống, hắn lấy trong giỏ rau một lá cải trắng. Lá cải trắng rất lớn, che khuất được dung nhan của con tôm.

Ân Trường Hoan nghiêng đầu híp mắt cười nhìn hắn “Khá ổn, trước đó từng làm thử hai lần.”

Liếc về phía con tôm của Diệp Hoàn như ẩn như hiện sau lá cải trắng, ý cười trong mắt Ân Trường Hoan càng đậm. Có lẽ hắn không biết, cải trắng còn khó nấu hơn tôm, không cẩn thận sẽ bị cháy, đến lúc đó xanh một miếng đen một khối, càng thêm khó coi.

Ân Trường Hoan cúi đầu nhìn nguyên liệu trên giá nướng, khóe miệng hơi nhếch, nàng không muốn vạch trần Diệp Hoàn bởi dù sao chẳng ai hoàn mỹ cả, sĩ diện cũng không phải khuyết điểm lớn, xét về dung mạo của hắn thì điểm ấy hoàn toàn có thể bỏ qua.

Ân Trường Hoan không đành lòng vạch trần hắn, nhưng ở đây không chỉ có Ân Trường Hoan, đúng lúc đó Ân Lôi nhìn thấy đồ mà Diệp Hoàn nướng, không chút khách khí nói “Diệp Hoàn, cải trắng và con tôm của đệ đều bị cháy rồi kìa.”

“Sao đệ lại để tôm ở dưới cải trắng chứ?” Ân Lôi lại nói không ngừng “Cũng không phải không có vị trí, đệ bỏ nó ra mới có thể nướng được.” Hắn dừng một chút “Diệp Hoàn, đệ có phải không không…

Hắn bỗng nhiên ngừng miệng, Ân Trường Hoan nhìn bọn hắn, phát hiện Diệp Hoàn và Ân Lôi đang nhìn nhau.

Mặc dù từ góc độ của nàng không nhìn thấy ánh mắt của Diệp Hoàn nhưng nàng có thể tưởng tượng đó nhất định là ánh mắt ôn hòa mang theo uy hiếp, giống như Diệp Hoàn vậy, bề ngoài có vẻ vô hại nhưng kì thực lại có độc.

Ân Lôi thấy sau gáy lạnh lẽo, hắn lấy lòng “Chỗ ta có hai xâu tôm mới nướng xong, đệ có muốn lấy không?”

“Không cần ” Diệp Hoàn bình tĩnh vứt tôm và cải trắng bị cháy khét vào sọt rác, bình thản nói “Trước kia chưa từng nướng đồ gì cho nên muốn thử một lần, không ngờ cái này còn khó hơn làm văn chương.”

Hắn ngẩng đầu nhìn Ân Trường Hoan, hơi thẹn nói “Để quận chúa chê cười rồi.”

“Không sao, thuật nghiệp hữu chuyên công(*), bình thường mà.” Ân Trường Hoan cười một tiếng, hoạt bát nói “Huống hồ văn chương của Diệp đại nhân tốt như vậy, dù không biết nướng đồ ăn thì cũng là có thể bỏ qua.”

(*) thuật nghiệp hữu chuyên công: mỗi người đều có sự chuyên sâu về một lĩnh vực nào đó.

Bình Dương lại gần cầm xiên cà chua vừa mới nướng xong, nghe vậy cười khúc khích “Ta thấy muội là muốn nói Diệp đại nhân tuấn tú như vậy thì dù không nướng được, cũng có thể bỏ qua.”

Sắc mặt Ân Trường Hoan cứng đờ, cắn răng nghiến lợi trừng Bình Dương, sau đó nhìn về phía Diệp Hoàn ha ha nói “Bình Dương thật biết chê cười.”

Tay Diệp Hoàn nắm thành quyền đặt ở bên miệng ho nhẹ một tiếng, nghiêng đầu cười cười.

“Đúng vậy, công chúa thật hoạt bát, thích trêu ghẹo người khác.”

“Ha ha, đúng vậy.”

Ân Trường Hoan xấu hổ đến mức muốn đào cái hố đem nàng và Bình Dương nhét vào.

Bình Dương bĩu môi, cúi đầu cầm quả cà, thấy Ân Trường Hoan cầm xâu tôm vừa nướng xong nàng liền muốn lấy đi, kết quả nàng vừa vươn tay ra thì Ân Trường Hoan giấu tôm đi “Cái này chưa chín.”

Bình Dương trợn mắt “Muội nghĩ ta ngốc sao, chín hay chưa mà ta còn không nhìn ra sao?”

Ân Trường Hoan lườm nàng “Ta nói chưa chín thì chính là chưa chín, có bản lĩnh thì tỷ tự nướng đi.”

Người biết nấu ăn đương nhiên có địa vị, Bình Dương cho rằng Ân Trường Hoan đang trả thù nàng vì câu nói vừa rồi, nên không nghĩ nhiều liền rời đi, nhưng nàng vừa mới xoay người liền nghe thấy Ân Trường Hoan nói “Diệp đại nhân, cho huynh này.”

Quay đầu thấy Ân Trường Hoan đưa mấy xâu tôm kia cho Diệp Hoàn.

Diệp Hoàn nhìn tôm nhưng không lấy, mặt lộ vẻ chần chờ.

Ân Trường Hoan thản nhiên “Huynh không cần khách khí, ta là chủ nhà, chiếu cố mọi người là điều đương nhiên, đổi thành người khác thì ta cũng sẽ nướng hộ.”

Lời nói đã nói đến như vậy, Diệp Hoàn tiếp nhận tôm “Vậy đa tạ quận chúa.” Những con tôm này đã được nấu chín, Diệp Hoàn cắn một miếng, hương vị thơm ngon nơi đầu lưỡi, hắn ngẩng đầu lên nói “Hương vị rất ngon.”

“Vậy thì tốt. ”

Người nấu cơm được khách khen đồ ăn ngon chính là ca ngợi lớn nhất đối với người nấu, Ân Trường Hoan lấy thêm vài xâu tôm nữa trong giỏ xách, thấy Bình Dương đang nhìn nàng liền nói “Mấy xâu này cho tỷ nướng, cũng không thể để Diệp đại nhân nhìn mọi người ăn được.”

Bình Dương muốn nói không phải còn có Ân Lôi sao, nhưng do dự một chút nàng cũng không nói ra miệng.

Bỏ đi, còn một tháng nữa là ngũ ca trở về rồi, bây giờ cho nàng ngắm Diệp Hoàn, chờ đến lúc ngũ ca về, chắc hẳn không cần nàng nói thì Trường Hoan cũng sẽ chủ động thu liễm.

Giờ Thân, mọi người cáo từ rời đi, Ân Trường Hoan cho mỗi người một phần quà.

Kỳ thật không phải nàng muốn tặng, là bởi vì nàng muốn đưa cho Diệp Hoàn «Linh Hà ráng chiều đồ», nhưng chỉ cho một mình hắn thì không tốt lắm, nên mới tặng cho mỗi người một phần quà.

Bình Dương cầm hộp nói thầm “Sao trước kia ta đến thì muội chưa bao giờ tặng?”

“Vậy trả lại cho ta.” Ân Trường Hoan làm bộ muốn lấy đồ trong tay Bình Dương.

Bình Dương ôm chặt lấy “Như vậy sao được, quà đã tặng sao có thể lấy về.”

Diệp Hoàn chắp tay phía Ân Trường Hoan, thở dài, ánh mắt nhu hòa “Hôm nay làm phiền quận chúa rồi.”

“Không sao” nhìn ánh mắt trong trẻo của Diệp Hoàn, Ân Trường Hoan cảm thấy tim đập có chút nhanh “Không phiền phức chút nào, đã lâu rồi ta chưa được vui như vậy.”

Nói chuyện ở trước cửa phủ quận chúa một lúc, Ân Trường Hoan đưa mắt nhìn xe ngựa của bọn họ rời đi.

“Biểu ca, quà của huynh là gì vậy?” Vừa lên xe ngựa, Diệp Hành đã không chờ được mà mở hộp ra, quà của nàng là một cây trâm ngọc rất đẹp.

Diệp Hoàn mở hộp ra, là một bức tranh.

Diệp Hành nhìn kĩ “« Linh Hà ráng chiều đồ »?”

“Là thật sao?”

Diệp Hoàn hỏi lại “Muội đoán xem?”

“Khẳng định là thật ” Diệp Hành cảm thấy mình hỏi quá ngu, đồ mà Đức Dương quận chúa đưa thì có thể là giả sao “Vậy tại sao của huynh lại quý hơn của ta?”

Mặc dù trâm ngọc cũng rất tốt, nhưng không thể so với«Linh Hà ráng chiều đồ » được.

Diệp Hoàn cất bức tranh vào trong hộp “Đây là vì ta và quận chúa có cuộc trao đổi.”

“Trao đổi cái gì?” Diệp Hành hiếu kỳ nói.

Diệp Nhiên ngồi ngoài xe quay đầu kéo màn xe ra nói cho Diệp Hành biết nguyên do.

“Ra là vậy ” Diệp Hành nói “Trước kia ta còn cảm thấy dù Đức Dương quận chúa không giống như lời đồn nhưng cũng sẽ không dễ thân, không ngờ hôm nay tiếp xúc mới biết là một cô nương rất tốt.”

Diệp Nhiên liên tục gật đầu biểu thị đồng ý, chủ mẫu do hắn chọn trúng có thể không tốt sao.

“Ra là vậy, Đức Dương quận chúa rất tốt, đều là do kẻ khác nói xấu nàng.”

Diệp Hành trêu tức “Diệp hộ vệ, ngươi rất thích Đức Dương quận chúa nhỉ!”

Diệp Nhiên gật đầu, đang định khen Ân Trường Hoan thêm mấy câu, chợt nghe Diệp Hoàn nói “Y phục của ta hôm nay là sao?”

Ở bên Diệp Hoàn lâu như vậy, Diệp Nhiên đương nhiên nghe ra Diệp Hoàn đang bất mãn.

“Là như vậy ” Diệp Nhiên tận lực để mình không lộ ra sự chột dạ “Thuộc hạ nghĩ đây là lần đầu công tử đến phủ quận chúa dự tiệc, nếu ăn mặc quá bình thường thì sợ quận chúa cho rằng công tử không coi trọng yến hội này, mặc quá đẹp thì cũng không phù hợp với khí chất của công tử nên thuộc hạ liền nghĩ đến cái áo bào này, vừa thanh nhã lại vừa đẹp, công tử mặc nó đi dự tiệc cực kỳ thích hợp.”

Diệp Hành giật mình “Thì ra y phục kia là do Diệp hộ vệ chuẩn bị, thảo nào ta cứ thắc mắc sao biểu ca lại mặc y phục như thế.”

Mặt Diệp Hoàn không đổi sắc “Vậy theo ý ngươi là ta còn phải khen ngươi đã suy nghĩ chu đáo sao?”

Diệp Nhiên không tự chủ được mà rụt cổ, nuốt nước bọt nói “Không cần, đây đều là việc mà thuộc hạ nên làm.”

Diệp Hành nhìn bọn họ một chút, nín cười nói “Biểu ca, Diệp hộ vệ cũng là có hảo ý, huynh cũng không cần tức giận. Mà y phục này cũng không phải không tốt, quận chúa còn khen y phục này của huynh rất đặc biệt đó, rất xứng đôi với dung mạo của huynh.”

Có vài trường hợp, lời nói dối có thiện ý là cần thiết.

Nửa ngày sau, Diệp Hoàn nhàn nhạt nói “Lần sau không được làm thế nữa.”

“Vâng.”

Diệp Nhiên thở một hơi, nhìn Diệp Hành cảm kích cười cười.

Về phần lần sau không thể làm thế này nữa thì Diệp Nhiên tin tưởng có Đức Dương quận chúa ở đây, lần sau dù hắn có làm thì cũng sẽ không sao. Có lẽ công tử không nhìn rõ, nhưng hắn lại có thể xác định tình cảm của công tử đối với quận chúa là không tầm thường. Dù không phải tình yêu nam nữ nhưng quận chúa ở trong lòng công tử có một vị trí không tầm thường.

“Quận chúa, đây là đồ mà sáng nay Diệp đại nhân đưa tới.”

Ân Trường Hoan uể oải nằm trên nhuyễn tháp, hôm nay nàng thật sự mệt mỏi, cả con mắt đều không thể mở nổi “Là gì vậy?”

“Môt cây chủy thủ(*).”

(*) chủy thủ: kiếm, đao

Ân Trường Hoan mở mắt ngồi dậy, lấy chủy thủ ra xem thì quả nhiên là hắc nhận.

Vỏ đao đơn giản nhưng lưỡi đao sắc bén, tiện tay cầm hai thanh đao, cánh tay Ân Trường Hoan vung lên, hắc nhận như rời dây cung bay ra ngoài, vững vàng đâm vào cột đối diện.

“Kiếm tốt ” Ân Trường Hoan khen “Treo ở đầu giường của ta đi.”

Nhược Vân không nhúc nhích “Quận chúa, chủy thủ này sắc bén như vậy, treo ở đầu giường có không phù hợp không?”

Ân Trường Hoan nhìn nàng “Ngươi muốn nói hắc nhận là hung khí, sợ làm ta bị thương đúng không?”

Nhược Vân thành thật gật đầu. Chuyện xảy ra hai tháng trước, là do nàng không thận trọng.

“Không sao.” Trải qua trùng sinh, mặc dù Ân Trường Hoan không còn không tin quỷ thần như trước kia, nhưng cũng không phải ngay cả một thanh chủy thủ cũng sợ “Treo đi, vạn nhất có người hành thích thì ta cũng thuận tiện cầm binh khí.”

Nhược Vân không khuyên nữa, nàng là nô tỳ không phải chủ tử, chỉ cần đề nghị không cần thay chủ tử làm chủ.

“Hộ vệ phủ quận chúa nhiều như vậy, sẽ không có ai dám hành thích ngay trước mặt quận chúa đâu!”

Ân Trường Hoan không nói, cười cười nhắm mắt lại.

Hộ vệ phủ quận chúa đúng là có rất nhiều nhưng không phải kiếp trước nàng vẫn chết đấy sao. Bây giờ nàng đang ăn uống cẩn thận, đối phương không hạ độc được, nói không chừng thật sẽ phái người đến ám sát, nhưng rốt cuộc là ai muốn giết nàng chứ.

Vẫn là phải tìm cơ hội nói chuyện riêng với Diệp Hoàn mới được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN