Hờn Dỗi - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Hờn Dỗi


Chương 27


Nếu như nói Phó Ngôn Trí không phải cố ý, thì anh chắc chắn là cố ý.

Người này thật quá xấu xa mà.

Cô quay đầu nhìn anh, vò mẻ chẳng sợ nứt nói: “Em đang nghĩ, mùi của anh thơm thật đấy!”

“…”

Bên trong xe yên tĩnh lại.

Quý Thanh Ảnh nhìn thẳng vào anh: “Sao anh không nói gì?”

Phó Ngôn Trí: “Nói gì?”

Quý Thanh Ảnh đắc ý cong môi, quay đầu nhìn sang chỗ khác: “Nói…”

Thật ra cô còn muốn tiếp tục chọc ghẹo anh về chuyện mùi hương trên người anh nữa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy không phù hợp.

Quá ái muội.

Quý Thanh Ảnh nhìn chằm chằm ánh đèn neon ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi: “Tiếp theo định đi đâu ạ?”

Phó Ngôn Trí trả lời: “Muốn đi đâu nữa?”

Quý Thanh Ảnh nhìn thời gian, thấp giọng nói: “Anh muốn về nghỉ ngơi sớm một chút không?”

“Không cần.”

Nghe vậy, ánh mắt Quý Thanh Ảnh sáng rực lên.

Cô ngẫm nghĩ, vừa nghiêng đầu liền thấy trailer của một bộ phim điện ảnh đang được phát trên màn hình lớn của trung tâm thương mại đối diện.

“Anh có muốn… đi xem phim không?”

Phó Ngôn Trí nhìn theo ánh mắt cô, trả lời: “Ừ.”

Dừng xe xong, hai người đi vào rạp chiếu phim.

Rạp chiếu phim nằm ở tầng 6 của trung tâm thương mại, lúc Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí đi vào, người trong rạp chiếu phim không ít.

“Muốn xem phim gì?”

Hai người cũng chưa đặt vé trước.

Quý Thanh Ảnh cúi đầu nhìn mấy tấm poster phim, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh muốn xem phim gì?”

“Tùy cô.”

Quý Thanh Ảnh xoắn xuýt một chút, rồi chọn một bộ phim mới ra rạp gần đây.

Lấy vé xem phim, cách lúc phim bắt đầu chiếu còn hai mươi phút.

Tiếng nói chuyện xung quanh lọt vào tai.

Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí đứng trong góc, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến việc mọi người nhìn hai người bọn họ.

Cũng may hai người đều đã quen với kiểu đánh giá thiện ý này rồi, nên cũng không có cảm giác quá lớn.

Sau khi yên tĩnh, bên tai truyền đến giọng nói: “Có muốn ăn gì không?”

Quý Thanh Ảnh ngước mắt nhìn, nghĩ nghĩ rồi nói: “Bắp đi ạ.”

“Cả nước nữa.”

Nói rồi, cô chỉ chỉ: “Em đi vệ sinh.”

“Ừm.”

Chờ tới lúc Quý Thanh Ảnh ra khỏi WC, Phó Ngôn Trí đang cầm một phần bắp và hai chai nước khoáng nghiêng người đứng một bên, toàn thân có loại cảm giác lười biếng không nói nên lời.

Khác hẳn với trạng thái khi anh ở bệnh viện.

Quý Thanh Ảnh nhướng mày, chậm rãi đến gần.

Còn chưa đi đến trước mặt Phó Ngôn Trí, đột nhiên có hai cô gái xinh đẹp trang điểm thời thượng đi tới.

Cô nheo mắt, đứng lại.

Phó Ngôn Trí không phát hiện ra sự xuất hiện của cô, đang nói chuyện với hai cô gái kia.

“Bác sĩ Phó, sao anh lại ở đây?”

Quý Thanh Ảnh nghe thấy câu này, giật giật khóe môi.

Tới rạp chiếu phim còn có thể làm gì?

Giây tiếp theo, cô cảnh giác nhìn qua, hai người kia là người quen cũ của Phó Ngôn Trí?

Vẻ mặt Phó Ngôn Trí nhàn nhạt, ngắn gọn nói: “Xem phim.”

Hai người kia sửng sốt, dường như có chút ngoài ý muốn.

Trong đó có một cô gái tóc dài cười cười hỏi: “Một mình hả?”

“Không phải.”

“Đi với bạn?”

Phó Ngôn Trí gật đầu: “Có chuyện gì không?”

Hai người liếc nhìn nhau, vừa định nói gì đó, Phó Ngôn Trí đột nhiên quay đầu lại nhìn.

Không kịp chuẩn bị, ánh mắt hai người lại giao nhau.

Không biết có phải ảo giác của Quý Thanh Ảnh hay không, mà dường như cô cảm thấy… hình như Phó Ngôn Trí cười một chút?

Tiếp đó, Phó Ngôn Trí gật đầu với hai người trước mặt, rồi xoay người đi tới chỗ cô.

Hai người bên kia đối diện với Quý Thanh Ảnh, trong mắt toàn là không thể tin nổi.

Nhưng lại không tiến lên.

Nhưng điều Quý Thanh Ảnh không nghĩ tới chính là, mấy người bọn họ lại xem cùng một bộ phim.

Lúc kiểm phiếu, Quý Thanh Ảnh đứng cạnh Phó Ngôn Trí, duỗi tay cầm bắp rang ôm vào lòng.

Cô vô cảm nhét hai viên bắp vào miệng, “Ngọt quá.”

Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn cô: “Không thích?”

Quý Thanh Ảnh liếc mắt nhìn anh: “Cũng tạm.”

Cô đúng là không thích ăn mấy loại đồ như bắp rang bơ kiểu này, ngọt một chút là được rồi, không cần nhiều quá.

Phó Ngôn Trí không nhận thấy cảm xúc của cô thay đổi, nhàn nhạt nói: “Vào rồi uống nước.”

“… Vâng.”

Đi vào phòng chiếu phim.

Chỗ của hai người kia trùng hợp bên cạnh chỗ của hai người bọn cô.

Quý Thanh Ảnh vừa ngồi xuống, liền thấy hai người kia ngồi xuống cạnh Phó Ngôn Trí.

Cô đột nhiên hối hận, vì sao lại muốn xem bộ phim này cơ chứ!

Phim vẫn chưa bắt đầu chiếu.

Trong lúc nhất thời Quý Thanh Ảnh cũng không biết nên làm gì, ngược lại hai người kia lại tiếp tục trò chuyện với Phó Ngôn Trí.

Trọng điểm là —

Nội dung cuộc trò chuyện của họ cô nghe không hiểu.

Mặc dù biết nghĩa của mỗi từ, nhưng lúc các từ đó được nối thành một câu, thì cô hơi khó để load.

Quý Thanh Ảnh thở dài, rất là bất đắc dĩ.

Đúng lúc điện thoại rung lên, là Trần Tân Ngữ gửi tin nhắn đến.

Trần Tân Ngữ: [ Tớ vừa tăng ca xong, có muốn mở tiệc chúc mừng nữa không? ]

Quý Thanh Ảnh: [ Tớ đang đi xem phim với Phó Ngôn Trí. ]

Trần Tân Ngữ: [? ]

Quý Thanh Ảnh: [ Nhưng mà! Có hai cô gái luôn nói chuyện với anh ấy, mà hình như bọn họ còn có quen biết nữa! ]

Trần Tân Ngữ: [ Có xinh không? ]

Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ: [ Xinh! ]

Trần Tân Ngữ: […Vậy cậu có thể gia nhập đề tài nói chuyện của bọn họ mà.]

Quý Thanh Ảnh vô cùng tủi thân gõ câu tiếp theo: [ Nhưng bọn họ nói chuyện toàn dùng thuật ngữ chuyên ngành thôi, hình như đang nói đến bệnh gì đấy, đây là vấn đề chuyên môn của Phó Ngôn Trí, tớ không thể cắt ngang được. ]

Dù cho trong lòng vô cùng bất mãn, thì cô cũng sẽ không quấy rầy những thứ liên quan đến chuyên môn của anh.

Cô biết, đó là thứ Phó Ngôn Trí yêu thích và trân trọng nhất.

Trần Tân Ngữ: […Vậy thì làm sao giờ? ]

Quý Thanh Ảnh: [ Để tớ ngồi xem phim vậy. ]

Trần Tân Ngữ: [ Cũng được… Cậu phải biết rầng, Phó Ngôn Trí đồng ý đi xem phim với cậu, tức là hi vọng của cậu vẫn còn. ]

Quý Thanh Ảnh: [ Aiz. ]

Tuy là nói thế, nhưng mà vẫn có chút không vui.

Cô ngẩng đầu nhìn màn hình lớn, suy nghĩ tung bay, điên cuồng nhét bắp rang vào miệng, trong miệng vừa khô vừa dính, nhưng cô không có cảm giác gì.

Đang mất tập trung, giọng nói của người đàn ông bên cạnh truyền tới: “Muốn uống nước không?”

Quý Thanh Ảnh sững sờ, đưa mắt nhìn anh: “Dạ?”

Phó Ngôn Trí nhìn vẻ mặt của cô, lặp lại: “Uống nước không?”

“…Dạ có.”

Phó Ngôn Trí vặn chai nước khoáng ra, đưa cho cô.

Quý Thanh Ảnh uống hai hớp, lúc này mới cảm thấy cảm giác ngọt ngấy trong miệng giảm đi không ít, mà cảm giác buồn bực trong lồng ngực dường như cũng giảm đi một chút.

“Cảm ơn.”

Phó Ngôn Trí không nói chuyện, vặn nắp chai lại.

Cô gái bên cạnh phát hiện ra động tĩnh bên này, cười một cái nói: “Bác sĩ Phó, vấn đề vừa nhắc đến —-”

“Xin lỗi.”

Phó Ngôn Trí lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt thản nhiên: “Những vấn đề khác, để lần kiểm tra tiếp theo rồi nói tiếp.”

Cô gái nọ ngượng ngùng, cười khan: “À được.”

Quý Thanh Ảnh nghe vậy, khóe môi đang rũ xuống chậm rãi kéo lên, tạo thành một vòng cung nho nhỏ.

Đến nửa bộ phim.

Quý Thanh Ảnh đột nhiên muốn đi vệ sinh.

Cô đưa tay, chọc chọc cánh tay người bên cạnh.

Phó Ngôn Trí nghiêng mắt nhìn qua.

Quý Thanh Ảnh mấp máy môi, có chút ngượng ngùng: “Em muốn đi vệ sinh.”

“Ừ?”

Anh không nghe rõ.

Quý Thanh Ảnh dừng lại, hướng tới gần tai anh, nhỏ giọng nói: “Em muốn đi vệ sinh.”

Hô hấp ấm áp của cô rơi vào tai anh, có cảm giác tê dại không nói nên lời.

Yết hầu Phó Ngôn Trí chậm rãi lên xuống, trả lời: “Muốn người đi cùng?”

Quý Thanh Ảnh: “…Không cần.”

Cô đưa bắp rang trong tay cho anh, nói: “Em ra ngoài đây.”

Không lâu sau, khi Quý Thanh Ảnh đi vệ sinh trở lại, cô phát hiện Phó Ngôn Trí đổi vị trí.

Cô sửng sốt một chút, nhìn Phó Ngôn Trí, rồi lại nhìn hai cô gái xa lạ kia, khom lưng đi qua.

Sau khi ngồi xuống, cô cũng không còn tâm tư xem phim nữa.

Cô quay đầu nhìn người bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Sao lại đổi vị trí thế ạ?”

Phó Ngôn Trí “Ừm” một tiếng, nhàn nhạt nói: “Chỗ đó tầm nhìn tốt.”

Quý Thanh Ảnh: “…”

Cô “À” một tiếng, lơ đãng quay đầu, đụng phải ánh mắt đánh giá của cô gái bên cạnh.

Quý Thanh Ảnh hơi hơi mỉm cười, quay đầu đặt lực chú ý lên màn hình chiếu phim.

Xem phim xong, hai người cùng mọi người đi ra ngoài.

Tâm tình lúc này của Quý Thanh Ảnh rất tốt, ý cười trên mặt so với lúc đi vào rõ ràng hơn rất nhiều.

Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô, cũng không nói gì.

Lúc sắp đi tới cửa thang máy, Quý Thanh Ảnh đột nhiên nhíu mày, đưa mắt nhìn quanh.

“Sao vậy?”

Quý Thanh Ảnh lắc đầu, nhíu mày nói: “Em cảm thấy có người đang nhìn em.”

Phó Ngôn Trí quay đầu quét mắt nhìn, không phát hiện có gì khác lạ.

“Ảo giác thôi.”

Quý Thanh Ảnh: “…Cũng có thể là đang nhìn anh.”

Phó Ngôn Trí “Ừm” một tiếng: “Thật?”

Quý Thanh Ảnh “ừ hừ” hai tiếng, không nhịn được hỏi: “Hai người vừa rồi là người nhà bệnh nhân hay sao ạ?”

“Ừm.”

Phó Ngôn Trí từng nhận làm phẫu thuật cho bố của một người trong đó.

Vì các loại nguyên nhân, nên cứ mấy tháng người bệnh sẽ tới bệnh viện kiểm tra lại một lần, lần nào cũng là Phó Ngôn Trí vào cùng.

Vừa rồi cũng là vì nhắc tới việc này, anh mới nói chuyện với bọn họ.

Quý Thanh Ảnh “à” một tiếng, đi theo vào thang máy, nói: “Hai người kia xinh thật.”

Phó Ngôn Trí bỗng chốc cười khẽ một tiếng.

Không hiểu sao, Quý Thanh Ảnh cảm thấy nụ cười này của anh là đang nhắm vào mình.

Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy, em nói không đúng hả?”

Phó Ngôn Trí gật đầu, nhàn nhạt nói: “Không.”

Quý Thanh Ảnh: “…”

Sao nghe vào tai lại khó chịu vậy chứ?

Trầm mặc một lát, cô tò mò hỏi: “Có phải đàn ông các anh đều thích con gái đẹp không?”

Phó Ngôn Trí nhướng mày: “Đàn ông bọn tôi?”

Quý Thanh Ảnh gật đầu: “Chẳng lẽ không phải?”

Phó Ngôn Trí nhìn chằm chằm cô một chút, ngoài dự đoán của Quý Thanh Ảnh là anh lại gật đầu.

Cô sửng sốt.

Cô còn tưởng rằng, Phó Ngôn Trí sẽ không gật đầu, thậm chí sẽ nói với cô rằng —

Anh không như vậy.

Nhưng anh lại gật đầu thừa nhận, khiến cô không biết nói tiếp như thế nào.

Phó Ngôn Trí cũng là người bình thường, thích cái đẹp cũng không có gì lạ.

Không chỉ có Phó Ngôn Trí, ngay cả cô cũng thích tất cả những vì xinh đẹp.

Tâm tư Quý Thanh Ảnh biến chuyển liên tục.

Cô trầm mặc nói: “Em biết ngay mà.”

Phó Ngôn Trí ngẩn ra, nhìn vẻ mặt không mấy vui vẻ của cô một lát, đè nén ý cười nới đáy mắt.

“Đúng là vậy, nhưng cũng không phải vậy.”

Quý Thanh Ảnh kinh ngạc nhìn anh.

“Là sao?”

“Đàn ông bọn tôi đúng là thích con gái đẹp, nhưng không phải cô gái xinh đẹp nào cũng thích.” Anh nhìn Quý Thanh Ảnh: “Hiểu chứ?”

Quý Thanh Ảnh: “…”

Cô cạn lời liếc Phó Ngôn Trí: “Em không ngốc đến mức đấy.”

Phó Ngôn Trí nhàn nhạt trả lời: “Ừm, đi thôi.”

Hai người về nhà.

Gió đêm hiu hiu, cảnh đêm Bắc thành đẹp đẽ cuốn hút.

Quý Thanh Ảnh thổi thổi gió, tỉnh ngủ hẳn.

Cô hậu tri hậu giác ý thức được, trong lời nói vừa rồi của Phó Ngôn Trí hình như có ẩn ý.

Nghĩ rồi, cô quay đầu nhìn anh: “Hai câu vừa rồi của anh, có phải còn có ý khác không?”

Phó Ngôn Trí nhìn cô, hướng dẫn từng bước: “Ví dụ như?”

Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ: “Ý của anh là, người anh thích cũng xinh đẹp?”

Phó Ngôn Trí không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.

Quý Thanh Ảnh bỗng chốc cong môi cười, quay đầu nhìn anh, đôi mắt sáng như sao trời: “Vậy anh nhìn em xem.”

Phó Ngôn Trí: “…”

Cô tự đề cử mình: “Em hình như cũng rất đẹp đấy!”

Tác giả có lời muốn nói: Sợ sẽ làm mọi người hiểu lầm nên tui cố ý nói rõ một chút: Quý mỹ nhân của chúng ta không có tự luyến như vậy, cô ấy chỉ khoe khoang mình xinh đẹp với bác sĩ Phó thôi, chứ không hề có ý tự đề cao dung mạo của mình đâu!

Hôm nay có câu hỏi đến từ bác sĩ Phó thuộc Bệnh viện số 1 —-

“Bà xã quá ngốc thì phải làm sao?”

Quý mỹ nhân:?

Quần chúng ăn dưa: Vậy anh trực tiếp nói thẳng ra.

Bác sĩ Phó: Nhưng như vậy không phù hợp với tính cách của tôi.

Tác giả: Ô? Vậy cậu dùng hành động ra hiệu, lúc về nhà nói cho cô ấy biết, cô gái xinh đẹp cậu thích là ai đi!!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN