Hờn Dỗi - Chương 37
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Hờn Dỗi


Chương 37


Quý Thanh Ảnh muốn phản bác.

Cô không phải trẻ con, nhưng lại không thể khống chế nổi phản ứng chân thật nhất của thân thể mình.

Cô biết mình là một người tâm tư mẫn cảm, nhưng thật ra cô rất ít khi rơi nước mắt.

Có rất nhiều chuyện, có thể cứ thế chậm rãi vượt qua.

Nhưng đó chỉ là mặt ngoài.

Còn sâu trong nội tâm, dường như luôn có một lỗ trống không thể lấp đầy.

Một khi có người chạm vào, thì cảm xúc của cô sẽ trở nên mãnh liệt vô cùng, khiến những thứ mà cô giấu đi không còn chỗ nấp.

Quý Thanh Ảnh có một chấp niệm với sở thú.

Dưới tình huống bình thường, rất ít khi cô biểu hiện ra ngoài. Nhưng sau vài lần uống say, Trần Tân Ngữ và Dung Tuyết đều từng hỏi cô vì sao.

Cô chưa nói.

Lúc còn rất nhỏ, gia đình của Quý Thanh Ảnh là một gia đình hạnh phúc.

Mặc dù bố mẹ bận rộn, nhưng vô cùng ân ái. Từ nhỏ cô đã ở cùng với bà ngoài, còn bố mẹ thì cứ cuối tuần lại đến chơi với cô.

Sau đó có sự cố ngoài ý muốn xảy ra.

Bố qua đời.

Cô mất đi người bố yêu thương mình vô điều kiện.

Nhưng may mắn thay, bà ngoại và mẹ cũng rất cưng cô, khiến Quý Thanh Ảnh nhanh chóng vượt qua mây mù để đi tới ánh mặt trời.

Nhưng không đến một năm sau, mọi chuyện hoàn toàn thay đổi.

Thời gian mẹ tới thăm cô từ mỗi tuần một lần biến thành nửa tháng, rồi một tháng, rồi thậm chí còn lâu hơn nữa.

Bà đồng ý mang kẹo cho Quý Thanh Ảnh, nhưng rồi lại không hề nhớ.

Bà đồng ý sinh nhật cô sẽ đưa cô đến sở thú, nhưng lại bàn lùi hết lần này đến lần khác.

Lúc Quý Thanh Ảnh còn đi học, lúc nào cũng mong ngóng nhanh chóng đến thứ sáu.

Hi vọng mẹ sẽ về nhà, sẽ mang kẹo cho cô, sẽ dẫn cô tới vườn bách thú.

Bạn học trong lớp đã từng đi rất nhiều lần. Bọn họ kể về hươu cao cổ, về voi trong vườn bách thú, về những động vật bị nhốt vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Mỗi lần cô nghe bạn học kể chuyện.

Thì Quý Thanh Ảnh đều vô cùng khát vọng.

Khi còn nhỏ chưa biết cách che giấu cảm xúc, nghĩ gì đều thể hiện hết lên trên mặt, phơi bày trước toàn thể mọi người.

Cô sẽ nói với các bạn là mẹ cô đã đồng ý rồi, đến cuối tuần sẽ dẫn cô đi.

Nói như vậy rất nhiều lần.

Không chỉ có cô bắt đầu cảm thấy mất mát, mà các bạn học cũng đồng ngôn vô kỵ* mà nói với cô là —-

*Đồng ngôn vô kỵ: Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.

Quý Thanh Ảnh, chắc chắn mẹ cậu sẽ không dẫn cậu tới vườn bách thú đâu.

Quý Thanh Ảnh, mẹ cậu chẳng yêu cậu tí nào đâu.

Quý Thanh Ảnh, cậu đã không có bố rồi, mẹ cậu lại còn chẳng cần cậu.

Dần dần.

Những lời này đã khắc nhớ trong tim.

Nhưng cho dù là vậy, cô vẫn hy vọng một ngày nào đó mẹ sẽ dẫn cô tới vườn bách thú.

Nhưng cuối cùng.

Vẫn không có.

Một ngày nọ

Quý Thanh Ảnh đi học về, ngoài ý muốn thấy mẹ đã quay lại.

Cô vô cùng vui sướng, ngay cả cặp sách còn chưa kịp cởi đã chạy tới, ôm đùi mẹ làm nũng.

Nói với mẹ, cô nhớ mẹ nhiều lắm.

Nhưng nửa tiếng sau.

Từ bà ngoại mà Quý Thanh Ảnh biết được, mẹ muốn ra nước ngoài. Mẹ muốn theo đuổi ước mơ, mẹ không muốn Quý Thanh Ảnh trở thành trói buộc của bản thân.

Mẹ bảo mẹ còn trẻ, mẹ không muốn bị trói buộc ở chốn này, mẹ muốn sân khấu lớn hơn nữa.

Mẹ đi rồi.

Quý Thanh Ảnh trở thành đứa bé không mẹ cũng không cha.

Cô không đếm từng ngày chờ đợi đến cuối tuần nữa, cũng không đứng dưới mái hiên nhìn ra chỗ rẽ cuối phố mà trông mong một thân ảnh sẽ xuất hiện nữa.

Cũng không nói với các bạn rằng cuối tuần này mẹ tớ chắc chắn sẽ dẫn tớ tới vườn bách thú nữa.

Bởi vì, những điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Cảm xúc bộc phát, làm thế nào cũng không tiêu tan được.

Lại vì những lời này của Phó Ngôn Trí, càng khiến cho Quý Thanh Ảnh sụp đổ.

Nước mắt của cô không khống chế được mà chảy ra. Giống như chuỗi vòng ngọc trai bị đứt, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Bất ngờ không kịp đề phòng.

Phó Ngôn Trí có chút không biết phải làm sao.

Anh không nghĩ rằng Quý Thanh Ảnh sẽ khóc.

Mặc dù vừa rồi hốc mắt cô đỏ lên.

Anh cũng không đoán được.

Ngón tay anh vẫn dừng lại bên khóe mắt cô, da thịt cô nõn nà, chỉ đụng nhẹ là đã đỏ.

Anh rũ mắt, chăm chú nhìn cô lúc khóc, có cảm giác khó chịu không nói nên lời.

Một loại cảm xúc đặc biệt lan tràn.

Lúc Quý Thanh Ảnh khóc, không có thanh âm.

Chỉ khi cô không khống chế được mới nức nở thành tiếng, nhưng càng như vậy, lại càng khiến cho Phó Ngôn Trí không khống chế được.

Yết hầu anh phát ngứa.

Lời nói đến bên miệng lại bị nuốt vào, không dám lên tiếng nữa, chỉ duỗi tay xoa xoa đầu cô, ôm cô vào lòng.

“Không khóc nào.”

Anh bất đắc dĩ xoa xoa gáy cô, giọng trầm thấp: “Nếu còn khóc thì lần sau sẽ không đưa em đến đây nữa.”

“Không được.”

Quý Thanh Ảnh nắm chặt góc áo anh, cọ cọ vào lồng ngực anh, nước mắt làm ướt áo anh.

“Lần sau… em còn muốn đến nữa.”

Cô nức nở đứt quãng.

Phó Ngôn Trí không biết phải làm sao, chỉ có thể tiếp tục ôm cô.

Anh chưa từng dỗ dành ai.

Cũng không biết phải xử sự như nào với một người đang khóc.

Trẻ con còn đỡ, chỉ cần dỗ một chút là được. Nhưng mặc dù Quý Thanh Ảnh cũng là một đứa trẻ không chịu lớn, nhưng Phó Ngôn Trí lại không thể tùy tiện dỗ dành cô như vậy được.

Hơi thở của người đàn ông áp tới gần, vây thành tầng thành lớp xung quanh Quý Thanh Ảnh.

Loại cảm giác an toàn này, khiến cô muốn dừng chân nán lại.

Giống như những tiếc nuối, thất vọng dần tích cóp mà thành trước đây, đều bị anh dần dần xua đi.

Qua một lúc.

Quý Thanh Ảnh đã khống chế được cảm xúc của mình.

Nước mắt cũng không chảy ra nữa, nhưng cô vẫn không rời khỏi lồng ngực anh. Phó Ngôn Trí cũng không thúc giục, chỉ dung túng cho cô dựa vào.

“Phó Ngôn Trí.”

“Ừ?”

Phó Ngôn Trí nhẹ nhàng đáp lời: “Sao vậy?”

Quý Thanh Ảnh mím môi, không hiểu sao có chút ngượng ngùng.

Cũng đã lớn thế này rồi.

Thế mà cô còn khóc.

Lại còn khóc trước mặt Phó Ngôn Trí nữa chứ!

“Không khóc nữa?”

Nhận thấy sự trầm mặc của cô, Phó Ngôn Trí chủ động hỏi một câu.

“Vâng.” Quý Thanh Ảnh vùi đầu, lộ ra cần cổ thon dài, cắn môi nói: “Lớp makeup của em trôi mất rồi.”

Phó Ngôn Trí: “…”

Anh hơi buồn cười.

Nhưng bận tâm đến mặt mũi của Quý Thanh Ảnh, nên lại nỗ lực nhịn xuống.

Phó Ngôn Trí cong môi: “Cho nên?”

“Em muốn vào trong xe dặm lại.”

Phó Ngôn Trí vừa định nói “được”, Quý Thanh Ảnh lại vội vàng nói: “Anh đừng có nhìn.”

Anh không biết phải làm sao.

“Để mặt mộc cũng xinh lắm rồi.”

“Không giống.”

Quý Thanh Ảnh chớp mắt nói: “Lớp makeup trôi rồi nên giờ nhìn em như nữ quỷ ấy, em sợ làm anh đêm nay gặp ác mộng.”

“…”

“Vậy em muốn tôi phải làm gì?”

Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ, chỉ huy nói: “Anh nhắm mắt, rồi đưa chìa khóa xe cho em, em tự lên xe.”

Vì đề phòng Phó Ngôn Trí gian lận mở mắt, Quý Thanh Ảnh còn nhấn mạnh: “Khi nào em nói anh được mở mắt thì anh mới được mở.”

Những chuyện này trên cơ bản Phó Ngôn Trí sẽ tùy ý cô muốn làm gì thì làm.

Anh cười khẽ một tiếng, dung túng nói: “Được.”

Nói xong, anh thật sự nhắm mắt lại.

Quý Thanh Ảnh chậm chạp ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực anh.

Vừa nâng mắt, hai mắt đẫm lệ của cô đã phản chiếu khuôn mặt của người đàn ông.

Anh tuấn tú đẹp trai, sống mũi cao thẳng, lại thêm đôi môi mỏng. Kết hợp với cặp mắt đang nhắm kia.

Lông mi của anh rất dài, lúc nhắm lại, tạo thành một cái bóng hình quạt dưới bọng mắt.

Nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn.

“Vẫn đang nhìn à?”

Quý Thanh Ảnh cả kinh, che mặt lại: “Không phải anh đang nhắm mắt sao?”

“Ừ.”

Quý Thanh Ảnh nghẹn lời, phản bác: “Vậy sao anh biết em đang nhìn anh?”

Phó Ngôn Trí đáp lời, giọng điệu bình tĩnh: “Sao sáng quá, dù nhắm mắt lại thì cũng không thể nào bỏ qua được.”

Quý Thanh Ảnh ngơ ngẩn. Cô hiểu rõ những lời này của Phó Ngôn Trí là có ý gì. Hốc mắt cô lại đỏ lên, mấp máy môi.

“Sao anh biết trước mặt anh là ngôi sao?”

Phó Ngôn Trí nhắm hai mắt, nụ cười tỏa sáng: “Sao lại không phải được?”

Anh nói: “Nếu không phải là sao trời, thì sao có thể khiến tôi không nỡ lờ đi được?”

Quý Thanh Ảnh cắn môi, nhịp tim tăng tốc.

Cô lại muốn khóc tiếp, bởi vì những lời này của anh, cũng bởi vì sự quan tâm của anh.

Mặc dù Phó Ngôn Trí không biết cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh có thể đoán được sương sương.

Vậy nên anh dùng cách này để nói với cô.

Cô là một ngôi sao đấy.

Sẽ không bị quên lãng, cũng sẽ không bị lờ đi.

Tất cả mọi người đều thích cô, thích một ngôi sao sáng lấp lánh.

Làm sáng bừng bầu trời đêm.

Chiếu rọi vào đáy lòng mỗi người.

Quý Thanh Ảnh bị anh làm cho cảm động, mí mắt Phó Ngôn Trí hơi động, nhưng anh vẫn không mở mắt.

Anh hơi nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Em còn muốn tôi nhắm mắt bao lâu nữa?”

Quý Thanh Ảnh đột nhiên hoàn hồn, không biết phải làm sao với việc anh bỗng nhiên sát phong cảnh thế này.

“Anh đợi chút nữa.”

Nói xong, cô cũng không câu giờ, xoay người lên xe.

Sau khi lên xe, Quý Thanh Ảnh mới gọi to người bên ngoài: “Phó Ngôn Trí, anh có thể mở mắt ra rồi đấy.”

Phó Ngôn Trí chậm rãi mở mắt ra.

Anh ngừng lại, chuyển ánh mắt sang chỗ chiếc xe đỗ cách đó không xa.

Không thấy rõ được người bên trong, nhưng anh có thể biết được người nọ đang làm gì.

Nghĩ nghĩ, anh bỗng chốc bật cười.

Trì hoãn ngoài cửa hơn nửa tiếng, nhưng khi đi vào lại vừa đúng lúc.

Vì hôm nay không phải là cuối tuần, nên không có nhiều bạn nhỏ đến sở thú lắm.

Sở thú cũng có vẻ an tĩnh hơn rất nhiều.

Sở thú này còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Quý Thanh Ảnh.

Chia thành ba khu vực, có thể đi bộ hoặc dùng xe du lịch.

Quý Thanh Ảnh nhìn bản đồ trong tay Phó Ngôn Trí, có chút băn khoăn.

“Muốn đi chỗ nào trước?”

“Có gì đặc biệt muốn thấy không?”

Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ: “Em muốn đi xem hươu cao cổ.”

Phó Ngôn Trí cười nhẹ: “Được.”

Vành tai Quý Thanh Ảnh nóng lên, hờn dỗi liếc anh, nhỏ giọng nói: “Anh cười cái gì mà cười?”

Phó Ngôn Trí rũ mắt, nhìn đôi mắt vẫn còn hồng hồng của cô, lắc lắc đầu: “Không có gì.”

Quý Thanh Ảnh: “…”

Không hiểu sao, cô lại cảm thấy Phó Ngôn Trí đang cười mình.

Cô duỗi tay, sờ sờ mũi, nói: “Khi còn nhỏ em thích lắm.”

Phó Ngôn Trí gật đầu: “Vậy sau khi lớn từng đi xem rồi sao?”

“Vâng.”

Quý Thanh Ảnh nhấp môi dưới, nhẹ giọng nói: “Em từng một mình tới rất nhiều lần.”

Ánh mắt Phó Ngôn Trí sâu thẳm nhìn cô: “Không đi cùng bạn à?”

Quý Thanh Ảnh lắc đầu: “Không ạ, khi đó không muốn để cho các cô ấy biết được bí mật của em.”

Phó Ngôn Trí duỗi tay, búng một cái lên trán cô.

“Sau này những chuyện thế này —” anh dừng lại: “Hãy nghĩ tới việc tìm tôi.”

Quý Thanh Ảnh cười, cong khóe môi: “Được ạ.”

Sở thú thật sự quá lớn.

Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí thuê một chiếc xe đạp đôi, chậm rãi tới khu vực của hươu cao cổ.

Nhìn từ xa, hươu cao cổ vừa cao vừa lớn, đang duỗi cổ ra ngoài.

Ánh mắt của Quý Thanh Ảnh sáng lên, cũng mặc kệ Phó Ngôn Trí.

“Em đi trước đây.”

Phó Ngôn Trí: “…”

Anh chăm chú nhìn bóng dáng đang chạy chậm qua bên kia, trong mắt là ý cười nồng đậm mà ngay cả chính anh cũng không nhận ra.

Cây lá xanh tốt.

Hươu cao cổ bị nhốt ở trong, để cho người ta vây xem.

Lúc thấy có người đến gần, chúng thân thiện duỗi đầu ra, Quý Thanh Ảnh không chú ý, hươu cao cổ còn cọ vào lưng cô.

Ngoại trừ hươu cao cổ.

Lúc hai người đạp xe, còn gặp linh dương và nai con.

Cái gì cần có đều có cả.

Dạo qua một vòng.

Trong bộ nhớ điện thoại của Quý Thanh Ảnh có thêm không ít ảnh chụp, cô vui vẻ giống một bạn nhỏ tới sở thú tham quan.

Hứng thú bừng bừng, vô cùng tích cực.

Đến giữa trưa.

Ánh mặt trời càng lúc càng gay gắt, Quý Thanh Ảnh cảm thấy nóng, Phó Ngôn Trí mới mang cô đi nghỉ ngơi.

“Không ăn cơm dã ngoại hay sao ạ?”

Cô đi theo anh, có chút tò mò.

Phó Ngôn Trí lắc đầu: “Ăn cơm dã ngoại ở chỗ khác.”

Quý Thanh Ảnh sửng sốt, ánh mắt sáng lên: “Vậy lát nữa bọn mình còn đi tới chỗ khác nữa ạ?”

Phó Ngôn Trí quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi: “Không muốn đi nữa?”

“Đâu có đâu có.”

Quý Thanh Ảnh nhìn thẳng anh, dùng ánh mắt để chứng minh: “Em siêu siêu muốn luôn.”

Có không ít cửa hàng trong vườn bách thú.

Cả một dãy đều là các cửa hàng, ngoại trừ bán đồ ăn đồ uống các loại, còn có các trò chơi cho các bé.

Quý Thanh Ảnh muốn uống trà sữa.

Phó Ngôn Trí hơi nhíu mày, nhưng cũng không từ chối.

Sau khi mua trà sữa và dùng bữa đơn giản xong, Quý Thanh Ảnh nổi lên hứng thú với cửa hàng bên cạnh.

Hai người đi vào.

Ngoại trừ một chiếc máy gắp thú, còn có rất nhiều loại búp bê khác nhau.

Tất cả đều là hình các con vật trong sở thú.

“Phó Ngôn Trí.”

Quý Thanh Ảnh chỉ vào máy gắp thú: “Em muốn chơi trò này.”

Phó Ngôn Trí đổi xu.

Quý Thanh Ảnh rất ít khi chơi mấy trò này, nên gắp mấy lần vẫn chẳng bắt được gì.

Cô vô cùng tủi thân nhìn về phía Phó Ngôn Trí.

“Để tôi thử xem sao?”

Phó Ngôn Trí cũng không hiểu biết nhiều về mấy trò chơi cho trẻ con này lắm.

Nhưng trong ánh mắt tràn ngập chờ mong của Quý Thanh Ảnh, anh không từ chối được.

Năm phút sau.

Phó Ngôn Trí thấy hối hận rồi.

Quý Thanh Ảnh không gắp được gì, Phó Ngôn Trí cũng vậy.

Đã thế thì thôi.

Trọng điểm là, cô còn đứng cạnh chế nhạo: “Bác sĩ Phó, không ngờ cũng có chuyện anh không làm được cơ đấy.”

Phó Ngôn Trí liếc nhìn cô.

Quý Thanh Ảnh vô cùng vui vẻ, cười tươi: “Tiêu hết mấy xu này làm tâm lí em cân bằng lại rồi.”

Phó Ngôn Trí duỗi tay, nhéo nhéo mặt cô: “Tôi không gắp được thì em lại vui vẻ như vậy?”

Quý Thanh Ảnh gật đầu: “Vui chứ ạ, điều này chứng minh không phải chỉ có mình em không được.”

Phó Ngôn Trí hơi nhíu này, khóe miệng ngậm ý cười: “Không được?”

Quý Thanh Ảnh: “…”

Vừa nói xong, Phó Ngôn Trí nhấn nút. Một chú hồ ly nhỏ bị gắp ra ngoài.

Lúc Phó Ngôn Trí đưa hồ ly nhỏ cho Quý Thanh Ảnh, lạnh nhạt hỏi một câu: “Ai không được?”:)

“…”

Quý Thanh Ảnh sờ sờ vành tai, cảm thấy mấy lời này, là một câu hai nghĩa.

Cô ôm hồ ly nhỏ, vội đáp lời: “Em em em, em không được đấy, có thể đi chưa?”

Phó Ngôn Trí liếc mắt nhìn bộ dáng miễn cưỡng của cô, trong mắt hiện lên ý cười.

“Còn muốn chơi gì nữa?”

Quý Thanh Ảnh nhìn xung quanh một vòng, không thấy đặc biệt có hứng thú với cái gì cả.

“Không có.”

Hai người đi ra khỏi cửa hàng, đi tới khu vực khác.

Bên kia cách chỗ này khá xa, hai người đi qua bằng xe du lịch.

Khi đến nơi, người bên này tương đối đông.

Ngay cả trên đường đi, cũng có động vật đang dạo bước.

Quý Thanh Ảnh sửng sốt.

Sau khi đi được vài bước, cô đã bị mấy con vật vây quanh, không thể bước tiếp.

Phó Ngôn Trí đi trước hai bước, bỗng chốc quay đầu lại.

Lúc nhìn thấy vẻ mặt kinh sợ của cô, anh hơi cong khóe môi, vòng lại bên cạnh cô.

“Sao vậy?”

Quý Thanh Ảnh chỉ chỉ động vật bên người: “Bọn nó không cho em đi.”

Phó Ngôn Trí nghiêng đầu: “Vậy thì tâm sự với chúng nó vậy?”

Quý Thanh Ảnh sửng sốt.

Cô chớp chớp mắt nhìn Phó Ngôn Trí: “Nói chuyện gì ạ?”

Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn con vật nhỏ vẫn luôn cọ cọ bên chân cô.

Làn da cô trắng nõn, phần chân lộ ra lại càng trắng đến chói mắt.

Dáng chân cũng đẹp.

Phó Ngôn Trí hơi dừng lại, đột nhiên nâng tay lên.

Quý Thanh Ảnh nhìn bàn tay trước mặt, phản ứng chậm mất vài giây, mới nắm lấy.

Vừa nắm lấy, Phó Ngôn Trí đã dắt cô đi.

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Quý Thanh Ảnh, dẫn cô thoát khỏi vòng vây của động vật.

Sau khi đi khỏi khốn cảnh, hai người cũng không buông tay ra.

Quý Thanh Ảnh đi bên cạnh anh, im lặng cong môi.

Độ ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến khiến cô yên tâm.

Lại đi thêm một đoạn nữa.

Quý Thanh Ảnh đột nhiên gọi: “Phó Ngôn Trí.”

Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn.

Quý Thanh Ảnh nhấp môi dưới, chỉ chỉ vào tay hai người/

Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn, sau đó buông ra.

Sau khi buông ra, anh nhìn vẻ mặt của Quý Thanh Ảnh: “Không phải muốn tôi buông ra à?”

Quý Thanh Ảnh: “…”

Cô nghẹn lời: “Em chỉ muốn —”

Đổi cách nắm tay khác mà thôi… Còn chưa nói xong, Phó Ngôn Trí lại đưa tay ra nắm lấy tay cô.

Ngón tay hữu lực, lòng bàn tay ấm áp.

Bàn tay anh bao bọc chặt chẽ lấy bàn tay cô.

Khiến cho lòng bàn tay hai người dán sát vào nhau.

Phó Ngôn Trí nhìn cô, cố ý hỏi: “Muốn như vậy?”

Quý Thanh Ảnh gật đầu: “Dạ.”

Phó Ngôn Trí cười cười, kéo cô đi qua bên kia.

Sau khi dạo sở thú xong, Phó Ngôn Trí lại lái xe đưa cô tới địa điểm khác.

Cả ngày hôm nay của anh, toàn bộ thuộc về Quý Thanh Ảnh.

Quý Thanh Ảnh ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường.

Xe đi trên đường cao tốc, những chiếc xe khác vù vù phóng vượt qua.

Cô nhìn chăm chú một hồi, hơi tò mò: “Bây giờ bọn mình đang đi tới chỗ ăn cơm dã ngoại hả anh?”

Phó Ngôn Trí cười một tiếng: “Em thấy sao?”

Quý Thanh Ảnh lắc đầu: “Em không biết, em không quen chỗ này lắm.”

“Ừm, có sợ không?”

Quý Thanh Ảnh sửng sốt: “Sợ gì ạ?”

Nói xong, cô tự mình tiếp lời: “Sợ anh bán em đi ạ?”

Phó Ngôn Trí không nói gì.

Quý Thanh Ảnh bị ý nghĩ của mình chọc cười, cười nói: “Nếu anh muốn đem em đi bán, vậy thì bán cho người tên là Phó Ngôn Trí đi, anh thấy được không?”

Phó Ngôn Trí: “…”

Cô nhìn vẻ mặt cạn lời của Phó Ngôn Trí, cong mắt: “Có được không bác sĩ Phó?”

Phó Ngôn Trí liếc nhìn cô: “Không được.”

“…Ồ.”

Anh nói: “Không bán.”

Quý Thanh Ảnh cười.

Cô quay đầu nhìn cảnh sắc ven đường, có chút khó hiểu.

“Nếu đi thêm nữa thì chắc đêm nay phải khuya lắm bọn mình mới về nhà được ấy anh nhỉ?”

Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn sang, nhàn nhạt nói: “Ai nói với em tối nay chúng ta về?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN