Doanh Doanh - Chương 7: Nói ra phát hiện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Doanh Doanh


Chương 7: Nói ra phát hiện


“Có phải cậu hiểu lầm gì rồi không?”. Thi xong, Diệp Tri Hòa theo sau Lận Thâm hỏi.

Lận Thâm phát hiện ra rằng Diệp Tri Hòa có vẻ thường hay đi theo người khác, như một chiếc đuôi nhỏ.

Nửa cuối tháng bảy thời tiết rất nóng nực, vừa ra khỏi phòng là cái nóng bao vây toàn thân, cuối cùng Lận Thâm cũng quay đầu lại.

“Tôi hiểu lầm gì cơ?”.

“Tớ không thích bạn gái cậu đâu mà”. Diệp Tri Hòa tích cực trả lời.

Lận Thâm liếc cậu một cái.

Diệp Tri Hòa đã toát một lớp mồ hôi mỏng trên trán, làn da trắng nhợt, đôi mắt cố chấp, như thể không được đáp lời thì sẽ không buông tha.

Lận Thâm nói: “Tôi biết rồi”.

Nhóc con phía sau lại bất mãn với câu trả lời có lệ như vậy.

Nhưng Lận Thâm cũng chỉ đáp cho có lệ thật.

“Tớ không thích thật mà!”. Diệp Tri Hòa nhấn mạnh, bước chân nhanh hơn một chút, sóng vai cùng Lận Thâm.

Đây là việc không thể hiểu lầm được.

Mơ tưởng đến bạn gái người ta thì mất dạy quá, cậu không gánh cái tội oan này đâu.

“Không phải tôi đã nói là biết rồi sao?”. Lận Thâm không biết cậu lại định làm gì, bắt đầu tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Diệp Tri Hòa dừng bước, “Thế ngày mai đi”.

Lận Thâm sửng sốt.

“Ngày mai tớ có chuyện muốn nói với cậu”. Cậu nói xong rồi quay đầu sang đường, để lại Lận Thâm một mình.

Mai là ngày thi cuối cùng.

Lận Thâm không biết Diệp Tri Hòa có ý đồ gì nữa.

Diệp Tri Hòa nghĩ ngày mai nhất định phải nói ra hết mới được, sau đó cậu sẽ không phải rối rắm hay bị hiểu lầm nữa.

Trong giờ nghỉ lúc thi hai người không giao tiếp gì với nhau, đến tận khi xong xuôi rồi Diệp Tri Hòa mới thu dọn sách vở, đứng ở cửa chờ Lận Thâm.

Lận Thâm rất quen với những hành động như thế, từ nhỏ đến lớn hắn vẫn luôn tỏa ánh hào quang, từ hồi cấp hai đã bắt đầu được cả nam lẫn nữ tỏ tình.

Nhưng Diệp Tri Hòa sẽ làm vậy ư?

Lận Thâm ra hơi muộn, Diệp Tri Hòa đang nghiêm túc xem điện thoại.

Hắn bước qua, thấy cậu đang chơi Anipop [1], nhất thời không biết nói gì.

“Cậu muốn nói gì với tôi?”. Hắn hỏi.

Diệp Tri Hòa ngẩng đầu, vẻ như vừa nhớ ra mục đích chính của mình. “À, ừ”.

Lận Thâm càng thêm nghi ngờ.

Chắc không phải như hắn nghĩ đâu nhỉ.

“Mình qua chỗ khác nói đi”. Diệp Tri Hòa nhìn nhìn xung quanh, ở đây nhiều người quá, loại chuyện như bị cắm sừng đâu thể vạch trần ra trước bàn dân thiên hạ được.

Mình tốt bụng thật, muốn giữ mặt mũi cho Lận Thâm.

Lận Thâm trầm mặc mấy giây, cuối cùng vẫn nói: “Được”.

Trong trường thật sự không có nơi nào thích hợp, thi xong môn cuối cùng, rất nhiều học sinh đứng trong sân trường, còn kéo bạn đi WC nữa.

Diệp Tri Hòa dẫn đường phía trước, vừa đi vừa nghĩ ngợi, đi tới đi lui lại ra hành lang dài phía sau sân thể dục.

Chỉ có chỗ này mát thôi.

Cậu sợ nóng, dọc đường lại toát mồ hôi, bèn bước tới hàng ghế dài trước rồi chìa tay, cung kính nói: “Mời ngồi”.

Lận Thâm: “…”.

Dĩ nhiên hắn sẽ không ngồi xuống. “Có chuyện gì thì nói thẳng đi”.

Nơi này quá yên tĩnh, chỉ còn tiếng ve kêu giữa hè. Những tia nắng trời bị lá cây che mất dừng trên mặt thiếu niên, mặt Diệp Tri Hòa bèn có những hoa văn hình lá cây loang lổ.

Cậu nghĩ xem nên mở đầu ra sao, không thể nói thẳng là mình thấy Omega vị kẹo sữa và nam sinh khác ở bên nhau được, chưa nói đến việc Lận Thâm có tin hay không, ngay cả cậu cũng thấy thế thì đột ngột quá.

Một cơn gió thổi, lá cây lắc lư, những chiếc bóng trên mặt cậu cũng lay động.

“Cậu thích Vưu Tiêu Nhã lắm à?”. Cậu hỏi dò.

Đây không phải một cách mở đầu tốt đẹp.

Nhìn mặt Lận Thâm là biết.

Diệp Tri Hòa đổi cách khác: “Cậu thấy Vưu Tiêu Nhã thế nào…”.

Hình như còn hỏng bét hơn.

Diệp Tri Hòa hoảng hốt: “Ờm, là tớ thấy chị ấy…”.

“Tôi không biết cậu có ý định gì, cậu theo sau tôi rất nhiều lần, lúc kéo cờ cũng nhìn tôi mãi…”. Lận Thâm tiến lên một bước, rõ ràng chiều cao hai người không kém nhau là bao, mà Diệp Tri Hòa lại cảm tưởng như mình lùn hơn người ta rất nhiều.

Quả nhiên là đồ hung dữ!

Lận Thâm hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn gì?”.

“Tớ thấy chị ấy ở cùng một nam sinh khác…”. Dưới tình thế cấp bách Diệp Tri Hòa buột nói thẳng, cuối câu còn không phát ra tiếng, như đang mách lẻo vậy, cậu nói xong mới phát hiện, như đứa nhóc hư mách lẻo với ba mẹ hoặc thầy cô giáo.

Quả nhiên Lận Thâm ngẩn ra một chút rồi hỏi: “Với ai cơ?”.

“Tớ không quen”. Nhưng có nhớ mặt, cậu lắp bắp miêu tả lại diện mạo người nọ một lần, nhân tiện nói ra cả địa điểm mình đã thấy hai người.

“Đó là anh trai cô ấy”. Lận Thâm nói.

Lúc này Diệp Tri Hòa hoàn toàn ngớ ra.

Lâu la rườm rà như thế rồi hóa ra là mình hiểu lầm à?

Trời nóng quá, đầu óc nhão nhoẹt, cậu đã không còn năng lực tự hỏi.

“Đừng xen vào việc người khác nữa”. Cuối cùng Lận Thâm nói, rồi lại bổ sung thêm. “Cũng đừng đi theo tôi nữa, thật nhàm chán”.

Hắn đi rồi, Diệp Tri Hòa ngồi xuống ghế dài, một lúc sau mới thấy lời nói của Lận Thâm có lỗ hổng.

Hai người kia khác họ, mặt mũi cũng không giống nhau chút nào, mà quan trọng nhất là anh em ruột cũng sẽ không làm hành động thân mật như hôn lên sườn cổ.

Suy cho cùng là Lận Thâm không tin cậu, hơn nữa trông thái độ có vẻ lại hiểu lầm gì rồi.

Diệp Tri Hòa không giận, cũng chẳng có cảm giác gì khác.

Đây là một việc hết sức bình thường, hai người không thân, Lận Thâm không lí gì phải tin lời nói của một người ngoài. Cậu muốn nói ra cũng chỉ để mình thư thái mà thôi.

Nói ra rồi có khi lại may mắn hơn thì sao!

Lận Thâm tin hay không thì đâu liên quan gì mình…

Chỉ là câu cảnh báo Lận Thâm trầm giọng nói ra lúc cuối vẫn làm cậu vừa run sợ vừa luống cuống.

Dường như cậu luôn làm mọi thứ rối tung lên, nếu có phương án giải quyết tốt đẹp nhất và tồi tệ nhất, lúc nào cậu cũng sẽ lâm vào lựa chọn thứ hai.

Diệp Tri Hòa cúi đầu, bóng lá cây và tia nắng đậu dưới chân, cậu bước đi, nói thầm: “Nóng quá à”.

Đầu tháng tám, cuối cùng Lận Thâm cũng đồng ý đi chơi với bạn gái mình.

Nhà hắn rất nghiêm, từ trước đến nay luôn phải xong bài tập rồi mới suy xét đến việc làm gì thì làm.

Họ hẹn nhau ở quán trà sữa, đi cùng còn có mấy người bạn của Vưu Tiêu Nhã.

Lúc Lận Thâm đến là đã đông đủ cả, toàn là các đàn anh đàn chị lớp mười một, có cả nam lẫn nữ đã phân hóa.

Hắn không thân với họ, chỉ thấy mặt hai ba lần, tình cờ gặp nhau trong trường thì gật đầu chào một cái đơn giản.

Lận Thâm không thạo chuyện kết bạn, ít nói lại độc miệng, thường mở mồm được vài câu là dồn đề tài vào chỗ chết.

Người khác lại cho rằng hắn không thích nói chuyện, trời sinh đã lạnh lùng.

Vưu Tiêu Nhã ăn mặc rất mát mẻ, váy hai dây màu lam nhạt phác họa theo đường cong cơ thể, mái tóc dài xõa trên vai, khiến bao người chú ý.

Pheromone của cô nàng hấp dẫn rất nhiều người, kể cả Lận Thâm.

Vưu Tiêu Nhã là người tỏ tình trước, trên người Omega tỏa mùi kẹo sữa, dù là thiếu niên chưa phân hóa cũng cảm nhận được.

Trong mắt những nam sinh nữ sinh chưa phân hóa, thì thích chính là nhờ lực hấp dẫn của pheromone, chỉ đơn giản là nó dễ ngửi, họ bèn có lí do chung tình với một người.

Vưu Tiêu Nhã túm chặt cánh tay Lận Thâm, tay cô nàng vừa cầm đồ uống nên vừa lạnh vừa ướt, hắn cúi đầu nâng tay, nhưng không rút về.

Lúc mới hẹn hò Lận Thâm còn tránh né.

Vưu Tiêu Nhã kinh ngạc vì sự bảo thủ ấy, nhưng nghĩ đến việc hắn còn chưa phân hóa bèn cười nói: “Đợi đến khi anh qua kì phân hóa là khác rồi, khi đó dính lấy em còn chẳng kịp ấy chứ”.

Lận Thâm không cho rằng mình sẽ biến thành bộ dạng đó sau khi phân hóa xong, nói thẳng ra thì có khác gì động vật đang động dục không.

Nhưng hắn không phản bác lại.

Dường như Vưu Tiêu Nhã cũng nghĩ Lận Thâm sẽ phân hóa thành Alpha, lần nào cũng thích lấy câu “Đợi anh phân hóa xong…” để mở đầu cho những tưởng tượng về tương lai của hai người.

Lận Thâm không thích nghe những lời như thế, nhưng không nói gì, vì cô nàng là bạn gái mình.

Lúc này Vưu Tiêu Nhã lại dính lấy hắn, bộ ngực mềm mại như vô tình mà lại như cố ý chạm tới cánh tay Lận Thâm: “Nếu đã đông đủ cả rồi thì chúng mình đi đâu chơi đi?”.

Tầm mắt Lận Thâm dừng trên người một nam sinh diện mạo đoan chính nhưng hơi lùn, bỗng hắn nhớ tới những lời Diệp Tri Hòa đã nói trước khi nghỉ hè.

Vốn hắn không nên để ý.

Thiếu niên như hồ ly kia trong mắt lúc nào cũng là ý cười tinh nghịch, không biết có ý gì, lời nói cũng khó mà phân biệt thật giả.

Lận Thâm chỉ hơi suy tư một chút rồi dẹp luôn.

Mọi người bàn nhau đi xem phim trước, mua vé lại thêm hai túi bỏng ngô, trong nhóm chỉ có hai người yêu nhau, tất cả đều ngồi gần lại.

Phim chiếu được một nửa, nam sinh kia bỗng đứng dậy đi WC. Lận Thâm ma xui quỷ khiến mà nhìn sang, thấy được cảnh gã cong đầu gối mình cọ vào đầu gối Vưu Tiêu Nhã lúc đi ngang qua cô nàng.

Hắn sửng sốt, quay đầu nhìn bạn gái mình.

Vưu Tiêu Nhã cười: “Sao vậy?”.

“Không có gì”. Lận Thâm trả lời.

Chỉ là bỗng dưng nghĩ đến một khả năng nào đó.

Hết phim rồi cả nhóm lại định đi karaoke, bình thường Lận Thâm sẽ từ chối ngay.

Người nhà không cho phép hắn đi.

Hôm nay, hắn lại chẳng ý kiến gì.

Vưu Tiêu Nhã nói: “Cuối cùng anh cũng chịu chiều theo em rồi à?”.

Lận Thâm mím môi không nói gì.

Trước đây hắn vẫn luôn không để ý, nam sinh kia và vài người khác đều do Vưu Tiêu Nhã giới thiệu cho hắn, lúc ấy cô nàng sẽ nói đó là anh mình.

Cụ thể là loại anh gì, thì Lận Thâm cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều.

Đây là lần đầu tiên hắn yêu đương, toàn bộ quá trình đều do Omega chủ động, lúc mới hẹn hò Vưu Tiêu Nhã hỏi hắn: “Anh thấy mùi pheromone của em thơm ư?”.

Lận Thâm thành thật trả lời: “Ừm”.

Bọn họ rung động với nhau là do pheromone. . Chap mới luôn có tại [ TRUMTRUYE N. N ET ]

Quyết định hẹn hò cũng vậy.

Vưu Tiêu Nhã hát xong một bài bèn đi xuống ngồi cạnh Lận Thâm, hắn cúi đầu, ánh mắt liếc qua gã nam sinh kia, “Anh ta cứ nhìn chị mãi”.

Vưu Tiêu Nhã sửng sốt, rồi nở nụ cười: “Anh ghen đấy à?”.

Trong không khí có mùi rượu, mùi khói thuốc, cả mùi kẹo sữa ngọt ngào trên người Omega nữa.

Lận Thâm hỏi: “Chị, rốt cuộc tại sao chị lại chọn tôi?”.

Hắn gọi một tiếng chị, mang theo cảm giác trầm thấp kì dị, ánh mắt trầm lắng đảo qua khuôn mặt tinh xảo của Vưu Tiêu Nhã.

Vưu Tiêu Nhã càng vui vẻ, chớp chớp mắt nghịch ngợm hỏi: “Anh thử nói xem?”. Cô nàng áp sát vào, làm động tác muốn hôn.

Lận Thâm né đi.

Họ không hôn môi.

Lận Thâm đã nói từ lâu, trước khi phân hóa hai người sẽ không hôn môi.

Kiểu ngây thơ kì lạ này không hề hợp với tính cách của hắn.

Nhưng đó cũng là sự thật.

Lận Thâm cổ hủ cố chấp mà cho rằng, trước khi chưa phân hóa chỉ có thể nắm tay và ôm nhau, hôn môi không nằm trong phạm trù ấy.

Cũng mất công Vưu Tiêu Nhã chịu đựng được hắn.

Ra khỏi quán karaoke thì trời đã khá tối, có người chọc ghẹo: “Lận Thâm chưa về nhà ăn cơm hở?”.

“Hôm nay không về nhà cũng được”. Lận Thâm nói. “Tôi đi với mọi người”.

Chú thích:

[1] Anipop: tra gg thì thấy nó là một trò tương tự Candy Crush của Trung Quốc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN