Doanh Doanh - Chương 8: Lực hấp dẫn của pheromone
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Doanh Doanh


Chương 8: Lực hấp dẫn của pheromone


Bóng đêm dần bao phủ trời xanh, sắc màu quyện lẫn đậm nhạt, nơi giao nhau vừa như ban ngày lại tựa ban đêm.

Trên bàn cơm, mọi người chỉ toàn bàn luận về các sự việc trong trường, Lận Thâm không đáp, Vưu Tiêu Nhã thì cười ngả nghiêng, người áp vào hắn.

Hôm nay cô nàng xịt nước hoa, bổ sung thêm cho mùi pheromone ngọt ngào, biến thành một mùi hương trưởng thành và tươi mát.

Bỗng nhiên cô nàng bảo muốn đi WC, trên bàn ăn cũng chỉ còn lại vài người, một nữ sinh khác đột nhiên nói: “Tiểu Nhã đi WC mà cậu không đi cùng sao, chẳng hào hiệp chút nào”.

Lận Thâm nói: “Tôi không đi được”.

Nữ sinh cười: “Sao lại thế, không phải cậu còn chưa phân hóa ư?”.

Nơi công cộng hay trường học đều có hệ thống an toàn nghiêm khắc, ở trường còn có thẻ học sinh, bên ngoài thì phải mở mã giới tính trên điện thoại mới được mở buồng vệ sinh tương ứng với thân phận.

Nếu Omega đột nhiên động dục thì có thể vào buồng vệ sinh tránh né ngay lập tức, một số khách sạn cao cấp còn cung cấp cả thuốc ức chế nhỏ gọn, đề phòng bất cứ tình huống nào.

Nhưng chỉ có trường học và những nơi hiện đại cao cấp mới thiết kế theo tiêu chuẩn nghiêm khắc, những tiệm cơm bình thường để bớt việc thì chỉ chia ra của Alpha và Omega, Beta và những người chưa phân hóa thì gom chung vào một buồng ở giữa, đi cùng đường với bên Omega rồi tách ra.

Nữ sinh này trêu chọc Lận Thâm vì hắn chưa phân hóa.

Lận Thâm dứt khoát không thèm phản ứng lại.

Bầu không khí dần trở nên xấu hổ, đến tận khi Vưu Tiêu Nhã quay về.

Nữ sinh vừa nãy nói: “Mới đùa Lận Thâm nhà cậu mấy câu, mà hình như cậu ấy giận rồi kìa”.

Lúc này điện thoại Lận Thâm rung lên, hắn nhìn màn hình rồi đứng dậy nói: “Tôi ra ngoài nhận điện thoại”.

Cửa đóng lại, sự náo nhiệt bên trong không còn liên quan đến hắn nữa.

Cuộc gọi được kết nối, đầu dây bên kia nói: “Giờ này còn chưa về à?”.

“Con nói với ba rồi mà, hôm nay con ăn ở ngoài”. Lận Thâm đáp.

Phía kia điện thoại ngừng mấy giây, như đang do dự: “Trước 10 giờ về nhé?”.

“Vâng”.

“10 giờ, muộn một phút thì cả kì nghỉ này mày đừng mong ra ngoài nữa”.

Cúp điện thoại, Lận Thâm mở cửa ra lần nữa. Không biết là vô tình hay cố ý mà hắn mở cửa rất khẽ, tầm mắt đầu tiên đặt ngay trên người Vưu Tiêu Nhã đang tựa đầu vào vai nam sinh kia, cười còn rạng rỡ hơn vừa nãy.

Nữ sinh khác ngồi đối diện thấy hắn bèn lập tức dừng câu chuyện: “Lận Thâm, cậu quay lại rồi à?”.

Như đang cố tình nhắc nhở.

Lận Thâm về cạnh chỗ ngồi, Vưu Tiêu Nhã đã thẳng lưng dậy, trong mắt còn vương ý cười: “Vừa nãy Hứa Nghĩa kể một chuyện buồn cười lắm”.

Đây có thể coi là một việc ngoài ý muốn, vì cô nàng cười quá dữ dội nên mới mất đà ngã sang chỗ người khác, bàn thì tròn, hắn cũng không ở đó, chỉ có một người ngồi ngay bên cạnh thôi.

“Anh muốn nghe không?”. Vưu Tiêu Nhã hỏi.

Lận Thâm từ chối: “Chuyện buồn cười kể đến lần thứ hai thì không còn buồn cười nữa rồi”.

Nụ cười trên mặt Vưu Tiêu Nhã thoáng phai đi: “Mới nãy là ai gọi điện cho anh vậy?”.

“Người nhà”.

“Bác gọi anh về à?”.

“Tôi bảo họ rằng hôm nay sẽ về muộn rồi”.

Vưu Tiêu Nhã mím môi. “Nếu thật sự không được thì giờ anh về đi”.

“Không sao”. Lận Thâm nói. “Hôm nay tôi đưa chị về”.

Vưu Tiêu Nhã nhìn hắn, “Hôm nay anh cứ là lạ ấy nhỉ”.

Lận Thâm dùng ánh mắt dò hỏi.

“Ít nói hơn, em không thích anh như vậy đâu, mất cả hứng”.

Lận Thâm nhẹ nhàng nói: “Ừm, do tâm trạng tôi không được tốt”.

Vưu Tiêu Nhã tưởng bạn trai nói mình, thấy hắn như vậy bèn cúi đầu: “Thôi anh về đi”.

“Nhưng tôi có việc muốn nói với chị, chị à”. Giọng Lận Thâm rất nhẹ, như lời nỉ non của người tình, vừa trầm thấp vừa đầy mê hoặc.

Hết mùa hè này mới đến sinh nhật mười sáu tuổi của hắn, trong mắt Vưu Tiêu Nhã và nhóm người này, hắn vẫn là một thằng nhóc chưa phân hóa, nằm ở thế yếu, phải tha thứ và chấp nhận.

Quả nhiên, Vưu Tiêu Nhã thở dài: “Thế được rồi, anh bảo đêm nay anh đưa em về đấy nhé”.

Lận Thâm gật đầu, rồi trầm mặc đến hết bữa cơm.

Hắn không muốn nghe những câu chuyện phiếm, vất vả lắm mới tĩnh tâm được, bèn nhớ tới thiếu niên tinh quái như hồ ly thích theo sau hắn làm cái đuôi nhỏ.

Cuối cùng Lận Thâm cũng nhận ra rằng Diệp Tri Hòa theo sau hắn hát rống lên là để ám chỉ, mà hỏi hắn về tác dụng của cây trấn an cũng là để ám chỉ trên đầu hắn đã xanh rờn rợn.

Lận Thâm:…

Mập mờ thế thì bố ai mà đoán được.

Nhưng hắn lại nhớ tới lần cuối Diệp Tri Hòa nhắc nhở hắn, nói thẳng hết mọi điều, những bóng lá màu xanh lục và ánh mặt trời loang lổ đậu trên gương mặt cậu, khiến đôi mắt bị chiếu thành màu hổ phách như sắc cây cọ nhạt màu, Lận Thâm còn tưởng cậu lại có ý đồ quái quỷ gì đó.

Hóa ra tâm tư nhỏ cậu giấu trong lòng chính là việc này, không giả dối chút nào, chỉ do không biết nên bắt chuyện với hắn ra sao thôi.

Lận Thâm đã quên mất khi ấy mình có nặng lời hay không, chỉ nhớ sau đó Diệp Tri Hòa mở to hai mắt, nhìn hắn với vẻ mặt vô tội, giờ nhớ lại, chắc cậu ta cũng hơi ấm ức.

Có lòng nhắc hắn mà hắn lại không tin, còn bảo cậu đừng xen vào chuyện người khác.

Lận Thâm ngẩng đầu nhìn một lượt tất cả mọi người, một khi đã phát hiện manh mối thì tất cả sự việc đều trở nên rõ ràng.

Những người này biết rất rõ về sự mập mờ của Hứa Nghĩa cùng Vưu Tiêu Nhã, thậm chí còn giúp đỡ họ.

Ra khỏi tiệm cơm trời đã tối mịt, một mảnh xanh thẫm màu.

Đoàn người chia tay trên đường cái, Lận Thâm y lời hẹn, đi cùng Vưu Tiêu Nhã.

Nhà cô nàng ở phía sau công viên trung tâm. Dọc đường đi hai người không nói chuyện, khi tới công viên rốt cuộc Vưu Tiêu Nhã không nhịn được nữa: “Sao hôm nay anh lại như thế? Sao kì quặc quá vậy?”.

“Tôi kì lạ lắm sao?”. Lận Thâm hỏi.

Khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối cũng vẫn rất đẹp, một tầng mị lực đặc thù lấp kín hết những xa cách và lạnh nhạt, đặc biệt khi hắn lơ đãng để lộ sự săn sóc người ta trông càng dễ động lòng, đây chính là điểm mà Vưu Tiêu Nhã coi trọng nơi hắn.

Lận Thâm rất có khả năng sẽ phân hóa thành Alpha chất lượng cao, cô nàng đánh cược như thế.

“Tôi đã thấy”. Lận Thâm đột nhiên nói. “Chị và Hứa Nghĩa ở bàn đá phía sau sân thể dục”.

Vưu Tiêu Nhã hơi giật mình, rồi nét mặt cứng đờ. “Anh nói gì cơ?”.

Cô nàng nhớ rõ, rất rõ ràng, nên mới có phản ứng thế này đầu tiên.

Lận Thâm càng thêm khẳng định, giọng cũng nặng nề hơn: “Chị biết tôi đang nói gì mà”.

Bốn phía yên tĩnh, lại có tiếng ve kêu.

Quả nhiên Vưu Tiêu Nhã bại trận, ánh mắt rõ ràng hết thảy của Lận Thâm khiến cô nàng không có cách nào giấu giếm được nữa.

Cô nàng đâu ngờ Lận Thâm chỉ thử chút thôi.

Hắn không hề nhìn thấy.

Chỉ là nhớ lại lời nói lắp bắp của Diệp Tri Hòa, rồi lựa ra vài tin tức có ích mà thôi.

“Nếu thấy được thì sao anh còn… Anh đang đùa giỡn với em đấy à?”. Vưu Tiêu Nhã ngẩng đầu. “Hai tháng này anh chỉ đang chê cười em?”.

“Rốt cuộc là ai đùa giỡn với ai?”. Lận Thâm hỏi lại. “Nếu chị thích anh ta thì còn theo đuổi tôi làm gì?”.

Vưu Tiêu Nhã trả lời theo bản năng: “Em không thích cậu ấy”.

Lận Thâm nhíu mày, càng thêm khó hiểu.

“Chỉ là, anh biết đấy”, Vưu Tiêu Nhã nâng mắt. “Cậu ấy là Alpha, mà em lại là Omega, bản thân Alpha và Omega sẽ hấp dẫn lẫn nhau…”.

“Còn chị thì cần một Alpha trấn an mình?”. Lận Thâm ngắt lời, hơi cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô nàng.

“… Đại loại là vậy”.

“Do tôi còn chưa phân hóa, không thể cho chị cảm giác an toàn, đúng không?”. Hắn tựa như đang khuyên nhủ.

Vưu Tiêu Nhã nhận thấy điều ấy, bèn lập tức gật đầu: “Đúng thế, em không thích cậu ấy đâu mà, chỉ là do tác dụng của pheromone…”.

“Pheromone chính là tất cả mọi thứ”. Lận Thâm lùi lại một chút, đáy mắt rõ ràng. “Nếu không có nó, giữa chúng ta đâu còn lại thứ gì?”.

Gương mặt Vưu Tiêu Nhã cứng đờ. “Ý anh là sao?”.

“Ý tôi cũng giống như điều chị đang nghĩ đấy”.

Lận Thâm vẫn luôn cho rằng pheromone là thứ quyết định sự yêu thích của mình đối với người khác. Vưu Tiêu Nhã là Omega đầu tiên tiếp cận hắn, hắn ngửi thấy mùi kẹo sữa trong không khí, dễ chịu, chắc đó chính là rung động.

Nhưng giờ đây cũng chính Vưu Tiêu Nhã nói với hắn rằng, Alpha và Omega mới là xứng đôi, sự hấp dẫn giữa những người như họ mới mãnh liệt.

Trong không khí có mùi kẹo sữa ngọt ngào và mùi nước hoa quyện lại với nhau, trở thành mùi hương không thể khiến hắn động lòng.

Đến tận bây giờ Lận Thâm mới ý thức được sự nông cạn của mình, tình yêu không thể lấy pheromone làm chuẩn mực, ít nhất không phải tất cả chuẩn mực.

Những kiến thức trong tiết sinh lý cũng không phải hoàn toàn chính xác, có một số thứ chẳng có trong sách giáo khoa, mà nhà trường cũng không dạy.

“Lận Thâm, anh căn bản không hiểu điều em đang nói”.

“Tôi biết chứ, vì tôi chưa phân hóa, nên không thể so sánh được với những Alpha đã phân hóa rồi”. Lận Thâm không ngại nói mình như vậy, sự kiên nhẫn của hắn chỉ dành cho những người hắn để ý tới, giờ đây đã không còn. “Vậy chị vẫn nên theo đuổi anh ta đi”.

Vưu Tiêu Nhã lắc đầu: “Giờ anh không hiểu được, đợi đến sau khi anh phân hóa rồi…”.

Lận Thâm không đáp lời.

“Nói đến đây thôi, tôi không được về nhà muộn hơn 10 giờ”.

Hắn nói ra câu này, sắc mặt Vưu Tiêu Nhã bèn trở nên khó coi.

“Lận Thâm!”.

Cô nàng lại gọi, nhưng hắn không quay đầu.

Giờ là 9 giờ 47 phút.

Đi xe mất ít nhất 20 phút, không kịp về nhà thì hắn phải thực hiện lời hứa hẹn.

Ngồi trên xe buýt, Lận Thâm dần bình tĩnh lại. Hắn cũng không phải không thèm để ý như biểu hiện bên ngoài, chỉ là không muốn để lộ cõi lòng đang rối rắm mà thôi.

Ngoài cửa xe là dãy núi màu đỏ rượu, bốn phía còn thoáng điểm tô chút ánh mặt trời. Mùa này ban đêm nóng nực, nặng nề mà lại ồn ào náo nhiệt; nặng nề trong nhiệt độ và hơi thở, náo động trong nội tâm mỗi người.

Từ đầu đến cuối Lận Thâm không hề nói rõ ràng, như đang nghĩ cho thể diện của Vưu Tiêu Nhã, nhưng chỉ mình hắn biết, đây là đường lui cho sự ngu xuẩn của mình.

Hắn không muốn thừa nhận rằng nếu không có ai nhắc nhở, thì mình cũng chẳng phát hiện ra chuyện của Hứa Nghĩa cùng Vưu Tiêu Nhã.

Đây là lòng tự trọng ấu trĩ của một thiếu niên, trong độ tuổi vừa sĩ diện vừa nhạy cảm, sai lầm coi hấp dẫn từ pheromone là sự yêu thích, lại còn kết thúc bằng hành động xấu hổ đến vậy.

Hắn lại nhớ đến khi Diệp Tri Hòa ngửa đầu nhìn Vưu Tiêu Nhã trong phòng thi, rồi cậu trộm ngó mình, bộ dạng biết bí mật mà không thể nói ra…

Lận Thâm bỗng nhiên thở dài, biểu cảm bất đắc dĩ mà lại vô lực.

Giờ hắn đã hiểu những gì Diệp Tri Hòa muốn nói.

Cậu ấy muốn nói: Cậu xanh quá đi à.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN