Doanh Doanh - Chương 9: Lại lại lại đến muộn rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Doanh Doanh


Chương 9: Lại lại lại đến muộn rồi


Kì nghỉ hè của Diệp Tri Hòa rất giản đơn.

Đầu tiên, bài tập không thể làm xong ngay lập tức được, mà phải từ từ.

Tiếp theo là giải quyết vấn đề cơm nước. Ngày nào Diệp Thư cũng về nhà khi đã khuya muộn, hai người chẳng mấy khi ăn cùng nhau. Diệp Tri Hòa biết nấu cơm, nhưng trong nhà chỉ có một người nên nấu món gì cũng còn thừa lại, cậu bèn mua cơm hộp cho đỡ lằng nhằng.

Vì thế nên quá nửa kì nghỉ đã trôi qua, cậu còn nhẹ hơn mấy cân so với những ngày đi học.

Tháng tám quá nóng nực, thứ gì cũng hầm hập cả lên. Những người đi đường, những chiếc xe đạp công cộng và những tán cây trấn an xanh biếc bên đường đều bị bao trong cái nóng.

Diệp Tri Hòa mặc quần đùi áo cộc ra ngoài, đi giày thể thao cùng đôi tất trắng bao lấy nửa mắt cá chân.

Cậu và Hướng Nguyên Khê hẹn gặp nhau ở quán nước gần nhà, vừa vào cửa đã thấy Vưu Tiêu Nhã mặc váy liền màu lam nhạt.

Lúc này cậu mới phát hiện rằng, cậu và Lận Thâm đâu có duyên phận gì, có là có với Omega mùi kẹo sữa này mới đúng, nếu không sao cứ gặp người ta liên tục vậy.

Diệp Tri Hòa không ngừng run sợ vì phát hiện này.

Có trời đất chứng giám, cậu không ngửi được pheromone chứ đừng nói đến việc rung động với ai.

Mối duyên này độc địa quá!

Vưu Tiêu Nhã không để ý tới cậu, chỉ chú tâm nói chuyện với người đứng cạnh mình, đẩu ngẩng lên, sườn cổ cong cong thấy được cả tuyến thể.

Diệp Tri Hòa nhận ra người đó chính là nam sinh ở bàn đá trước kia, giữa hai người có một bầu không khí mờ ám không thể nói rõ được.

Cậu không xem nữa, sợ mình lại thấy cái gì không nên thấy.

Dù nói cho Lận Thâm, thì Lận Thâm cũng không tin.

Cậu không thể tiếp tục xen vào chuyện người khác được, cũng không muốn mình gặp xui xẻo nữa.

Diệp Tri Hòa chạy vào trong gặp Hướng Nguyên Khê.

Hướng Nguyên Khê ngồi quay lưng về phía những người kia, cậu thì lại ngay đối diện, cũng may đây là góc chết, không quay đầu thì không thể thấy được.

Thấy cũng chẳng sao.

Quen biết gì nhau đâu.

“Lúc vào cửa ông nhìn thấy không?”. Hướng Nguyên Khê đột nhiên hỏi.

“Cái gì?”.

“Vưu Tiêu Nhã ấy”.

“Có thấy”.

Hướng Nguyên Khê bày vẻ nhiều chuyện: “Trông như chị ta đang đợi người”.

“Ừm…”. Diệp Tri Hòa suy nghĩ hơi miên man. “Đợi ai?”.

“Chắc là Lận Thâm”. Hướng Nguyên Khê tùy ý nói.

Diệp Tri Hòa lại cứng người, nhớ đến lời cảnh cáo của Lận Thâm khi trước, bèn hoảng loạn tự nhủ mình không được ngó bên kia nữa.

Lại thấy cảnh gì nữa thì…

Cánh cửa quán nước lần nữa mở ra, lần này người xuất hiện chính là Lận Thâm.

Diệp Tri Hòa bỗng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bởi Lận Thâm tới rồi thì Vưu Tiêu Nhã sẽ không có hành động thân mật gì với nam sinh kia nữa, cậu không cần đấu tranh về việc nhìn hay không nhìn.

Sự tự chủ của cậu không thể so sánh với lòng hiếu kì được.

Vì đã yên lòng nên Diệp Tri Hòa lại có thời gian nghĩ đến chuyện khác, mở miệng nói ra những lời đã chuẩn bị từ lâu: “Tôi định vào lớp khtn”.

Hướng Nguyên Khê há miệng: “Ông chắc chưa?”.

“Lịch sử vẫn kém quá”. Có kết quả là Diệp Tri Hòa quyết định ngay lập tức.

“Cũng đúng”. Hướng Nguyên Khê xoa cằm. “Thế thì mình không cùng lớp rồi, Diêu Vân Chu cũng đăng kí lớp khtn nữa. Ông nói với ba ông chưa”.

Diệp Tri Hòa đáp: “Chưa đâu”.

Hướng Nguyên Khê nói: “Vẫn nên bảo chú một câu đi”.

Diệp Tri Hòa gật đầu: “Dĩ nhiên rồi”.

Chỉ là dạo này Diệp Thư hay về muộn, lần nào cậu nghe thấy tiếng mở cửa cũng đã nằm gọn trên giường rồi, nghĩ để hôm sau nói, kết quả vẫn y nguyên.

Đám người tựa vào cửa kính đứng hết lên, có vẻ sắp rời đi.

Ánh mắt Diệp Tri Hòa dừng trên nam sinh đi sau Lận Thâm cùng Vưu Tiêu Nhã, gã đang cúi đầu nói gì đó với một cô gái khác, trên mặt là nụ cười nhẹ nhàng.

So ra đúng là Lận Thâm không hợp với những người này, còn hồn nhiên không biết trên đầu mình đã mọc cả đám cỏ dại dài ngoằng ngoẵng.

Đáng thương thay.

Diệp Tri Hòa vừa ăn kem vừa nghĩ, giờ đây trong mắt cậu Lận Thâm là tất thảy những sự vật màu xanh lục trong mùa hè, chứ không giống người.

Buổi tối cuối cùng Diệp Tri Hòa cũng nói việc muốn đổi sang lớp khtn với Diệp Thư, ông chỉ gật đầu bảo được. Quá trình hai cha con giao tiếp với nhau là vài giây ngắn ngủi, nhưng cậu đã suy nghĩ biết bao lâu.

Rối rắm như vậy là không cần thiết, tuy biết Diệp Thư sẽ không can thiệp vào lựa chọn của mình nhưng cậu vẫn thiết kế đủ kiểu khả năng ngoài ý muốn trước khi mở miệng.

Mà cha mẹ Hướng Nguyên Khê thì như đã được giác ngộ rằng không thể để con mình sa đọa thêm nữa, đăng kí lớp học thêm mỗi chủ nhật cho cậu chàng.

Trước đó Hướng Nguyên Khê vẫn cứ nhảy nhót lung tung, sau buổi học đầu tiên là ngoan ngoãn hẳn, thậm chí còn nhắn cho Diệp Tri Hòa: [Tôi yêu học thêm quó ò.].

Diệp Tri Hòa lướt lên trên, nhìn tin nhắn cậu chàng vừa gửi tối qua: [Không muốn đi học thêm đâu!!! Nóng vcl ra ngoài tôi chết mất!!!].

Cậu cạn lời, bèn yên lặng gửi lại một dấu hỏi chấm. . Chap mới luôn có tại || TRUMTR UYEN.n e t ||

Hướng Nguyên Khê: [Cuộc đời đúng là trùng hợp, tôi với Diêu Vân Chu cùng lớp học thêm này!].

Cách màn hình cũng thấy được sự tự hào và mừng rỡ.

Diệp Tri Hòa nghĩ một chốc, quay qua hỏi Diêu Vân Chu: [Lớp học thêm của Hướng Nguyên Khê là do ông giới thiệu đấy à?].

Diêu Vân Chu: [Ừa.].

Diêu Vân Chu: [Đừng nói cho cậu ấy biết.].

Á à biết rồi nhá.

Diệp Tri Hòa âm thầm siết tay, tự khen cho sự thông minh cơ trí của mình.

Mấy hôm trước Hướng Nguyên Khê đã kể rằng để gặp được nhau trong kì nghỉ hè, cậu chàng đã mời Diêu Vân Chu sang nhà mình làm bài tập. Cụ thể ăn vạ ra sao thì bỏ qua, chỉ nói đã đạt được mục đích. Diêu Vân Chu đến thật, mà mắt cậu chàng lúc nào cũng chỉ dính chặt vào người ta rồi hỏi đề này làm thế nào đề kia viết ra sao.

Chắc đã bị cha mẹ Hướng Nguyên Khê nghe thấy, còn nghi ngờ con mình bị thiểu năng nữa chứ.

Hai người dứt khoát hỏi Diêu Vân Chu về việc học thêm rồi chốt thẳng một lớp luôn.

Tóm lại, kì nghỉ này cứ trôi qua một cách bình tĩnh và hài hòa như thế.

Ngày 26 tháng tám, khai giảng.

Diệp Tri Hòa đến muộn.

Đầu óc cậu như thể không chứa nổi điều gì, không sao nhớ ra được khi trước mình thức dậy lúc nào mà ra khỏi nhà ra sao, do dự đặt báo thức, ngồi trên xe buýt mà chân lạnh toát.

Lẽ ra nên đi sớm hơn năm phút nữa.

Cậu bỏ lỡ chuyến xe buýt đầu tiên, đợi ở trạm xe hơn mười phút, thua là thua ở lúc chờ này.

Bởi vậy khi thấy Lận Thâm đứng ở cổng trường là cậu biết mình xong đời rồi, lại đến muộn ngay ngày khai giảng, bèn ủ rũ bước tới đứng yên trước mặt hắn.

Lận Thâm nhìn cậu một lượt từ đầu đến chân, mấy giây sau mới mở miệng: “Hồi học kì 1 cũng là cậu đấy à?”.

Nói thì ngượng chứ đúng rồi đấy.

Diệp Tri Hòa nhấp môi rồi nở nụ cười lấy lòng, chỉ để thể hiện rằng mình rất thân thiện thôi, tuyệt đối không hề có ý xin tha.

Nhóc cỏ xanh sẽ không bỏ qua cho mình đâu.

Diệp Tri Hòa biết rõ.

Lận Thâm vẫn nhìn cậu, rồi hơi dời mắt: “Ừm, biết rồi, cậu vào đi”.

Diệp Tri Hòa ngẩn ra, không cần ghi tên hở?

“Giờ truy bài bắt đầu rồi đấy”. Lận Thâm thấy cậu còn chưa chịu đi. “Đợi chờ gì nữa?”.

Nghe vậy Diệp Tri Hòa lập tức bước chân về khu dạy học, vừa đi vừa nghĩ chắc Lận Thâm nhớ tên mình rồi chứ nhỉ.

Dù sao mình cũng tích cực theo sau người ta để cho người ta nhận ra vụ bị cắm sừng mà, kiểu gì chẳng nhớ nhau!

Sau giờ truy bài, Lận Thâm và chủ nhiệm lớp cùng nhau bước vào, Diệp Tri Hòa thiếu điều muốn dán dính mình vào tường luôn cho đỡ thu hút sự chú ý.

Trước khi khai giảng, nhà trường đã xếp lớp và chỗ ngồi đầy đủ.

Không sai, cậu và Lận Thâm học cùng lớp, còn cả Diêu Vân Chu nữa.

Hướng Nguyên Khê biết được còn vui vẻ nói: “Thế thì tốt quá, tôi có lí do qua lớp ông tìm Diêu Vân Chu rồi”.

Diệp Tri Hòa hỏi: “Trong mắt ông tôi chỉ là một công cụ thôi à?”.

Cậu chàng giơ tay, lời lẽ chính đáng: “Đương nhiên là không rồi! Ông chính là Nguyệt Lão se duyên, chuyện đại sự đời tôi nhờ cả vào ông!”.

Diệp Tri Hòa thấy áp lực gấp bội.

Lúc đầu chỗ ngồi trong lớp được xếp theo thành tích, sau khi thi tháng xong, giáo viên cũng quen với lớp rồi thì mới xếp lại một lần nữa.

Giờ Diệp Tri Hòa đang ngồi ở bàn thứ tư sát tường, Lận Thâm thì ở bàn hai cạnh cửa sổ, giữa hai người cách một khoảng rất xa, lại còn chéo nhau, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ không giao tiếp gì trong một thời gian ngắn.

Nhưng cậu không tưởng tượng nổi việc mình lại đi muộn vào ngày khai giảng, hơn nữa lần này đã là lần thứ ba.

Cậu nghĩ lúc nào về nhà phải viết thời gian thức dậy và thời gian ra khỏi cửa viết vào bảng đen, treo trên đầu cho nhớ.

Giờ thì tất cả những ý tưởng đó đã hoàn toàn vô dụng, Lận Thâm đã đính bảng chuyên cần lên bục giảng, chỉ cần chủ nhiệm lớp nhìn một cái là cậu gặp họa ngay.

Tuy vậy, tiết đầu tiên thầy chủ nhiệm chỉ giới thiệu đơn giản về mình một chút, tiện thể phổ biến nội quy lớp học là xong, không nói gì về bảng biểu.

Chủ nhiệm lớp lần này cũng chính là chủ nhiệm của Lận Thâm hồi lớp mười, nói chuyện ôn hòa, trông có vẻ dễ gần.

Người khác tốt thật.

Diệp Tri Hòa chưa từng được đối xử như thế, nhất thời ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng thầy biến mất ngoài cửa.

“Ông nhìn gì đấy?”. Phía đối diện truyền đến một giọng nam lành lạnh.

Diệp Tri Hòa quay đầu, Diêu Vân Chu ngồi bàn ba, đã hết mùa hè nên y không đeo khẩu trang.

Cậu lập tức chia sẻ sự may mắn của mình: “Sáng nay tôi đến muộn, nhưng chủ nhiệm lớp chẳng nói gì nè”.

“Trần Dương không để ý mấy vụ này đâu…”. Diêu Vân Chu nhìn vẻ mặt sống sót tai qua nạn khỏi của Diệp Tri Hòa, bèn nuốt nửa câu còn lại vào trong bụng.

Trần Dương chỉ là không thích nói móc học sinh, chứ đến muộn thì vẫn phê bình, không thể không nói gì được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN