Doanh Doanh
Chương 10: Ngày mùa hè kết thúc cũng là lúc
Vì chuyện này, ấn tượng của Diệp Tri Hòa với thầy giáo mới rất tốt đẹp.
Trần Dương là thầy dạy toán, trong giờ học đeo kính, tan học lại tháo xuống. Gương mặt văn nhã, cũng là đối tượng được các học sinh ngầm thảo luận.
Bạn cùng bàn mới của Diệp Tri Hòa là một nhóc mập, vóc người không cao mà độ rộng thì thừa thãi, suốt ngày cười, vừa hết tiết đã lôi đồ ăn vặt từ ngăn bàn ra. Câu cậu ta nói với Diệp Tri Hòa nhiều nhất chính là: “Ăn không?”.
Câu trả lời nhiều nhất của cậu cũng là: “Cảm ơn, tớ không ăn đâu”.
“Ầy, ông gầy như thế sao không ăn nhiều thêm chút nữa đi?”. Nhóc mập liếc mắt hỏi.
Diệp Tri Hòa lại lắc đầu, cậu ta bèn tự bóc tự ăn.
Cậu không ăn được những thứ này.
Khi còn nhỏ dạ dày cậu không tốt, ăn đồ ăn hơi vớ vẩn một chút là trong dạ dày như có lửa đốt, càng không nói đến những món lòe loẹt hoa hoét như thế. Chỉ khác ở chỗ, hồi đó thèm quá thì sẽ xin Diệp Thư mua cho mình. Ba cậu rất ít khi từ chối, nhưng với đồ ăn vặt thì Diệp Tri Hòa nhớ rõ rằng Diệp Thư chưa đồng ý bao giờ.
Đến khi cậu lớn hơn một chút, tự đi học, có tiền tiêu vặt rồi, thì lại không còn khát vọng ấy nữa.
Như thể chỉ có khi còn bé mới thích đồ ngọt, thấy đồ ăn vặt là ngon nhất. Còn thời gian như một thứ gia vị đặc thù, có thể biến những món bình thường trong hồi ức thành cao lương mĩ vị.
Lên lớp mười một cậu được học ở tầng thấp hơn, phòng thứ nhất bên trái lầu ba. Hướng Nguyên Khê thì lại cực kì xui xẻo, không những học trên tầng cao nhất mà giáo viên chủ nhiệm vẫn còn là nữ Beta khắc nghiệt kia.
Hướng Nguyên Khê tính ngược tính xuôi cũng chẳng ngờ được rằng một giáo viên môn toán sẽ chủ nhiệm lớp văn, bà cô này bằng lòng à.
Dù sao Hướng Nguyên Khê cũng không bằng lòng.
Cậu chàng ngồi trong lớp cũng phải cẩn thận, chỉ sợ bị bà cô kia bắt được lỗi gì, cả ngày rón rén như ăn trộm.
Trong buổi sinh hoạt lớp để bầu ra ban cán sự cho học kì mới, Lận Thâm thẳng tiến đến chức lớp trưởng như cũ. Lớp phó là một nữ Beta đã phân hóa, chân dài người cao, hai dáng vóc cao ráo đứng kiểm phiếu trên bục giảng, quả đúng là nam nữ sinh cao chạm trần nhà.
Hồi lớp mười quanh Diệp Tri Hòa chẳng có ai phân hóa, lên lớp mười một thì trong lớp có tận bốn năm Beta, thậm chí còn có cả Alphapha là Diêu Vân Chu.
Chắc chắn chẳng bao lâu sau số người phân hóa sẽ ngày càng nhiều.
Việc này như một tiêu chí để trưởng thành vậy, ai cũng phải trải qua, không sớm thì muộn.
Diệp Tri Hòa nghĩ, mắt không tự chủ được mà liếc qua Lận Thâm đang kiểm phiếu trên bục giảng.
Bạn học cỏ xanh cũng chưa phân hóa này.
Họ có được tính là cùng hội cùng thuyền không?
Chẳng biết có phải do ánh mắt của cậu lộ liễu quá hay không mà Lận Thâm lại như cảm nhận được, nhìn sang.
Lần này Diệp Tri Hòa không cúi đầu, tránh cho hắn nghĩ cậu đang chột dạ, còn ngó lại.
Lúc bầu lớp trưởng, tớ bỏ phiếu cho cậu đấy!
Lận Thâm bị ánh mắt “nhiệt liệt” như thể chăm chú nhìn, bèn cúi đầu.
Tiết đầu chiều thứ năm là thể dục, cả lớp khởi động rồi chạy vài vòng, sau đó giải tán tại chỗ.
Bạn cùng bàn mới của Diệp Tri Hòa chạy mấy vòng đã thở không ra hơi, vừa thở hồng hộc vừa hỏi cậu: “Đi căng tin không?”.
Diệp Tri Hòa ngẩn ra: “Vừa chạy xong thì không nên ăn uống luôn đâu”.
Bạn cùng bàn phẩy tay: “Không sao, tôi đến đó cũng mất một lúc lâu mà”.
Diệp Tri Hòa: “…”.
Diệp Tri Hòa: “Thôi tôi không đi đâu”.
Khai giảng chưa tới một tuần, Diệp Tri Hòa chưa thân với các bạn trong lớp. Tuy cũng có người cùng học khi trước, nhưng cũng chẳng gần gũi gì.
Bạn bè Diệp Tri Hòa cũng không nhiều, nhưng cậu rất hay bị ngộ nhận là am hiểu việc giao tế. Cậu giải thích thì chẳng mấy ai tin, dần dà lại có tật xấu thích cười.
Nói là tật xấu thì không đúng lắm, dù sao người ta nói điều gì mà cậu không biết đáp lời ra sao thì nhoẻn cười là được rồi.
Mọi người muốn hiểu sao thì hiểu. Diệp Tri Hòa thà giả ngu còn hơn mở miệng.
Bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình là một việc rất đáng sợ.
Trong tình huống bình thường, chúng sẽ bị phủ định hoàn toàn.
Cuối tháng tám trời không hề bớt nóng chút nào, Diệp Tri Hòa vòng ra sau sân thể dục, muốn tới khu hành lang dài.
Cậu xắn ống quần đồng phục lên tận giữa bắp chân, chậm rì rì đi tới chỗ râm mát.
Ở đây chỉ có mình cậu.
Trời nóng nên lũ sâu bọ trên cây rất dễ rơi xuống, Diệp Tri Hòa từng bị sâu rơi lên ngay mặt ngay khi mới thoáng ngẩng đầu.
Nhưng cậu can đảm mà cũng ngốc nghếch, cúi đầu phủi con sâu xuống rồi vẫn tiếp tục ngồi chỗ cũ, không thèm di chuyển.
Tiết thể dục có một quy định kì quặc, dù đã giải tán cũng không được về lớp, hết tiết giáo viên còn tập hợp cả lớp lại điểm danh lần nữa.
Diệp Tri Hòa ngồi nơi râm mát chơi Tiêu Tiêu Nhạc hơn mười phút, đột nhiên có giọng nói từ phía sau truyền tới: “Phía dưới góc phải ăn được kìa”.
Cậu biết âm thanh này, xoay người, bèn thấy Lận Thâm cầm một chai nước lạnh đứng sau mình.
Hắn nói: “Hết giờ, cậu thua rồi”.
Diệp Tri Hòa: “…”.
Cậu ấn tắt điện thoại, hỏi một câu không nên hỏi: “Ban nãy cậu ngồi ở chỗ bàn đá à?”. Nơi hiện trường vụ án cắm sừng cậu mà tớ phát hiện ấy.
Lúc này đến lượt Lận Thâm không còn gì để nói.
Diệp Tri Hòa thấy hắn bước tới, đặt chai nước bên cạnh mình, nói câu gì đó bằng giọng khá trầm.
Diệp Tri Hòa: “Cậu bảo gì cơ?”.
Lận Thâm nghi rằng cậu đang cố ý.
Diệp Tri Hòa không nghe rõ thật mà.
“Xin lỗi”. Lần này câu chữ rõ ràng.
“Xin lỗi cái gì cơ?”. Mất mấy giây Diệp Tri Hòa mới phản ứng lại.
Trong mấy giây này cậu lướt qua rất nhiều suy nghĩ, đầu tiên là hồi tưởng lại hiện trường hai lần lớp trưởng bị cắm sừng, sau đó lại nhớ đến chiếc kẹp tóc trên đầu Vưu Tiêu Nhã, cuối cùng dừng ở hình ảnh trong hành lang, Lận Thâm trầm mặt xuống cảnh cáo cậu đừng xen vào chuyện người khác…
Chỉ trong ba giây đồng hồ, cậu đã tua xong một đoạn phim mini.
Sau đó Diệp Tri Hòa bèn ngộ ra, nói đầy hoan hỉ: “Cuối cùng cậu cũng phát hiện rồi à?”.
Lận Thâm đột nhiên rất muốn quay đầu bỏ đi.
“… Ừ”. Nhưng hắn vẫn đáp lời.
Mắt Diệp Tri Hòa càng mở to, như đang nói, thật vậy chăng? Tớ không tin đâu.
Lận Thâm cảm thấy mình không nên đứng tại nơi này.
May mà Diệp Tri Hòa cũng không muốn biết đáp án cho bằng được, lại hỏi: “Cậu phát hiện ra thế nào vậy?”.
“Bằng mắt”.
Lận Thâm không muốn nhiều lời, dù sao việc này mất mặt như thế, thiếu niên mười sáu tuổi vẫn còn sĩ diện.
Diệp Tri Hòa không để ý đến sự qua loa của người ta, cả người tràn đầy vui vẻ. “Cậu không muốn nói cũng không sao, biết là được rồi”.
Vừa nói vừa bày vẻ vui mừng.
Biểu cảm của Lận Thâm nháy mắt trở nên phức tạp, nghĩ một lúc rồi vẫn mở miệng: “Hôm ấy cậu thấy họ làm gì nhau ở chỗ bàn đá? Nói kĩ tôi nghe xem nào”.
Diệp Tri Hòa cẩn thận thăm dò: “Cậu thật sự muốn biết à?”.
Lận Thâm: “Cứ nói đi”.
Diệp Tri Hòa nghiêng đầu xoa gáy, vừa khua tay vừa kể: “Nam sinh kia hôn cổ bạn gái cậu”.
Mặt Lận Thâm không hề đổi sắc mà “ừm” một tiếng, “Bạn gái cũ”.
Diệp Tri Hòa sửng sốt rồi nhìn hắn, khiến Lận Thâm cực kì muốn né đi.
“Thật ra tớ không chỉ thấy một lần”. Diệp Tri Hòa giết người không dao.
Lận Thâm bình tĩnh hỏi: “Còn lúc nào nữa?”.
“Có hôm cậu chơi bóng ở sân thể dục, anh kia đứng sau lưng… bạn gái cũ của cậu”. Diệp Tri Hòa không đành lòng nói tiếp, chỉ đơn giản làm một động tác – hai ngón trỏ móc vào nhau, đung đưa.
Đúng là hiểu lòng người quá mà.
Lận Thâm bình tĩnh nói: “Ừ”.
“Đừng buồn quá nha”. Cậu an ủi.
“Tôi không có buồn”.
“Ừ ừ, biết rồi”. Diệp Tri Hòa nói thuận theo.
Lận Thâm thấy cậu không tin, cũng lười giải thích.
Rồi sau đó trước mắt hắn xuất hiện một chai nước khoáng đã được mở nắp.
Lận Thâm ngẩng đầu, đối mặt với Diệp Tri Hòa.
Nước do hắn mua cơ mà nhỉ.
Hắn mua cho Diệp Tri Hòa để xin lỗi.
Diệp Tri Hòa nói vẻ chân thành: “Uống một ngụm đi, xua tan cơn giận”.
Lận Thâm: “…”.
Lận Thâm: “Tôi không buồn thật đấy”.
“Rồi, tớ biết rồi”. Diệp Tri Hòa nói dỗ. “Nhưng trời nóng thế kia, cậu không khát nước à? Cứ uống một ngụm đi”.
Lận Thâm ý thức được rằng nếu mình không uống, chắc Diệp Tri Hòa sẽ dùng ánh mắt thương hại này nhìn mình cả ngày mất, bèn phải nhận chai nước uống một ngụm.
Nước khoáng lạnh hơi ngòn ngọt, sự bực bội trong lòng hắn đúng là có giảm đi chút ít.
“Cậu muốn uống gì?”. Hắn đột nhiên hỏi.
“Hở?”. Diệp Tri Hòa nhìn hắn.
“Hết tiết tôi mua cho, để nhận lỗi”.
“Có gì đâu, tớ chỉ trùng hợp thấy được…”.
Lận Thâm thản nhiên: “Nhưng tôi đã hiểu lầm cậu”.
Diệp Tri Hòa hỏi: “Hiểu lầm cái gì?”.
Lận Thâm lại không nói nữa.
“Hiểu lầm cũng có sao đâu”. Diệp Tri Hòa nói: “Tớ quen rồi ấy mà”.
Lận Thâm nhíu mi: “Không được”.
Diệp Tri Hòa kinh ngạc.
“Cậu muốn uống gì không?”. Lận Thâm lại hỏi.
Diệp Tri Hòa do dự.
“Diệp Tri Hòa”.
Nghe được tên mình, rốt cuộc cậu cũng nói: “Cái này nói ra được không?”.
“Sao không?”.
Diệp Tri Hòa nhỏ giọng nói gì đó.
Lận Thâm không nghe rõ bèn bước lên một bước, dù lần này chẳng có thái độ nghiêm trọng gì cũng khiến Diệp Tri Hòa lùi về phía sau.
Mặt Lận Thâm chẳng có biểu cảm gì.
Sao phải sợ hắn thế nhỉ.
Lúc này Diệp Tri Hòa lên tiếng: “Trà xanh”.
Lận Thâm: “…”.
Diệp Tri Hòa: “…”.
“Cũng được, lát nữa hết tiết tôi đi mua”. Lận Thâm nói.
Diệp Tri Hòa cố ý giải thích: “Tớ không có ý trêu chọc gì cậu đâu”.
“Tôi biết rồi”.
“Tớ thích uống trà xanh thật đấy”.
“Biết rồi mà”.
“Không thì nước khoáng đi, nước khoáng cũng được”.
“… Diệp Tri Hòa”.
Khát khao muốn sống của cậu rất mãnh liệt: “Ơi”.
“Đừng nói nữa”.
“Được”.
Diệp Tri Hòa miệng thì đồng ý, nhân tiện ngẩng đầu lên. Bóng cây lay động lại lần nữa dừng trên mặt cậu, trải từ đôi mắt xuống chiếc mũi, như thứ hoa văn kì dị nào đó.
Vẻ mặt cậu quá mức chân thành, Lận Thâm chỉ nhìn thoáng qua rồi bỗng nhiên ngồi xổm xuống, tay quàng qua đầu gối.
Lúc này Diệp Tri Hòa mới phát hiện.
“Lận Thâm, tai cậu hồng lên rồi kìa”.
“Tôi bảo cậu đừng nói nữa cơ mà?”.
Nhưng sao tai lại hồng, do thiếu niên mười mấy tuổi nóng trong người, do cuối tháng tám trời quá nóng nực, hay…
Diệp Tri Hòa ngạc nhiên phát hiện: “Cậu ngượng đấy à?”.
Ngày mùa hè kết thúc cũng là lúc, cậu phát hiện bí mật nhỏ của người nào đó.
Cậu sẽ giữ kín nó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!