Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người - Chương 11: duyên, đẹp không sao tả xiết.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người


Chương 11: duyên, đẹp không sao tả xiết.


Cuối tuần, Đường Táp nhận được lời mời hoan nghênh gia nhập từ đủ phía.
Đầu tiên là phiên bản lịch sự.
Lúc mười giờ sáng Đế Chiêu gọi điện thoại đến, nho nhã lễ độ nói: “Cuối tuần có sắp xếp gì không? Có một bộ điện ảnh vừa được công chiếu, tôi xem bình luận đánh giá không tệ, cùng đi xem không? Bên tôi còn có mấy bạn học đi cùng, mọi người xem xong phim sẽ đi ăn một bữa cơm, thế nào?”
Đường Táp cười từ chối: “Em muốn về nhà một chuyến để lấy ít đồ lại đây.”
Đế Chiêu im lặng hết mấy giây, cố gắng kiềm chế tâm trạng hưng phấn, nói: “Tôi có xe, tôi đưa em đi? Đồ nhiều không?”

Con Rồng nhỏ này nhất định là muốn ra thế giới ngoài kia!
Đường Táp nói: “Em nghe nói học viện quân sự các anh nếu muốn ra ngoài thế giới, đều cần phải xin phép với bên học viện trước, lấy được giấy thông hành rồi mới có thể ra ngoài mà.”
Đế Chiêu ỉu xìu thở dài một hơi: “Thôi vậy, cuối tuần gặp.”
Đuổi được Đế Chiêu xong, lại đến một lời mời với phiên bản cáu kỉnh.
Giờ cơm trưa, Y Lan đi vào phòng bếp nhỏ, đóng máy hút khói, nói với Đường Táp: “Cậu nghe……”
Ngoài cửa sổ, Phụng Hoàng Thất Thất vỗ vỗ cánh, gõ từng cái cửa sổ: “Hỏi một chút, cô gái nhân loại kia ở số lẻ mấy?”
Đường Táp trợn tròn mắt, đóng cửa sổ lại, kéo luôn rèm cửa, giả vờ như không thấy.
“Tiểu Đường ới!” Phụng Hoàng hỏi người không có, bèn gân họng kêu, “Ra ngoài chơi không! Ông cõng cô bay này! Cô muốn đi không?!”
Y Lan lặng lẽ bịt lỗ tai, nói: “Cậu rất được hoan nghênh đấy.”
Đường Táp dùng một vò đất đựng mật ong hối lộ Y Lan.
Y Lan cầm lấy làm phí bịt miệng, lắc mông vui sướng về ký túc xá, thò đầu ra ngoài, nói với Phụng Hoàng: “Táp Táp không ở trong phòng, cậu ấy về nhà rồi.”
Phụng Hoàng: “Đi lúc mấy giờ, tôi xem có thể đuổi kịp không?!”
Y Lan không biết nói dối lắm: “Ưm…… Vừa mới đi thôi.”

Cũng may đầu óc Phụng Hoàng cũng không được nhanh nhạy: “Tôi đi đuổi theo thử xem!”
Cậu vèo một cái, bay đi không thấy nữa.

Thịt kho tàu ra lồng, cà tím om cá ra nồi, cơm cũng được nấu chín rồi.
Đường Táp bày bát đũa xong, chấp hai tay lại.
“Tôi tôn trọng tất cả sinh mệnh của đồ ăn đã cung cấp năng lượng cho tôi.” Cô nói xong, nhấc đũa bắt đầu dùng bữa.
Miếng thịt mới gắp lên vừa bỏ vào trong miệng, cửa phòng bếp đã bị An Luật phóng đãng đẩy ra.
Lời mời thuộc phiên bản không cần mặt mũi nhất đến rồi.
Cậu xách một chiếc vali da nhỏ, đeo kính mát, quàng một cọng khăn choàng lòe loẹt, chiếc áo sơ mi tông xoẹt tông với khăn choàng chỉ cài một nút.
“Đường Táp ~” Cậu kéo dài giọng đầy mệt mỏi, lười nhác gọi, “Cùng về nhà tổ tôi chơi đi, chỉ hai ngày thôi!”
Đường Táp: “Biến.”
Lúc ăn cơm, quỷ thần chớ quấy nhiễu!
Đương nhiên, con Hồ Ly đực này là yêu, trước giờ không biết nhìn sắc mặt người khác, chẳng những cứ khăng khăng làm phiền, mà còn không nghe không bỏ qua luôn mồm không nghỉ.
“Ăn cơm xong thì xuất phát!” Cậu nói, “Xe đang đợi ở bên ngoài rồi, đi mà, chẳng lẽ cô không muốn gặp chị gái minh tinh của tôi sao?”
Đường Táp không thích nói đạo lý lớn gì, nhưng lúc ăn cơm nhất định tuân thủ nghiêm khắc ba chữ châm ngôn “ăn không nói” này.
Con Hồ Ly đực này chuyển một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Đường Táp, cô càng im lặng, cậu càng nói nhiều.
“Chị cả tôi tên An Tẩm, lớn hơn tôi ba mươi tuổi……” Miệng của cậu luyến thoắt không ngừng, Đường Táp từ đầu đến cuối không nói câu nào, bản thân con Hồ Ly đực này còn tự đem gia phả nhà mình liệt kê ra hết, “Là nữ minh tinh nổi tiếng, thuộc diễn viên phái thực lực, nữ thần quốc dân, hơn nữa còn là nữ thần quốc dân thật trăm phần trăm, không giống với những minh tinh của thế giới các cô, chị cả nhà tôi rất được hoan nghênh, lúc quảng cáo nước gội đầu, đều có chúng yêu xếp hàng để đợi uống nước gội đầu của chị ấy.”
Đường Táp thở dài một hơi.
Hồ Ly đực nói: “Chị hai tôi An Lâm, lớn hơn tôi hai mươi tuổi, là một phóng viên, thường hay đi công tác, trước kia học ở học việc chính pháp, nghe nói là trong vườn trường khi đó hay đồn rằng, quyển bút kí của chị ấy, có cả một đám yêu ra giá cao để mua, cướp cũng cướp không lại, ngoài ra còn có một số con yêu vì quyển bút ký chuyên ngành học chị ấy viết mà quyết đấu với nhau!”
Đường Táp gắp một miếng thịt kho tàu cuối cùng, bỏ vào miệng.
Hồ Ly đực tiếp tục: “Chị ba tôi cô đã gặp rồi, An Hinh, tính theo năm thì lớn hơn tôi ba tuổi, nhưng khai trí thì gần bằng tôi với tôi, chỉ cao hơn tôi một lớp, cũng học học viện chính pháp, chị ấy là người mẫu vườn trường, còn từng tham cuộc thi người dẫn trương trình, tuy bây giờ còn chưa tốt nghiệp nhưng trước đó đã được đài truyền hình uy tín nhất ở chỗ chúng tôi lấy đi rồi, chủ trì tiết mục «Ý Kiến Hôm Nay», thế giới bọn cô có thầy Tát là kẻ phóng hỏa tâm hồn thiếu nữ, chỗ chúng tôi cũng có kẻ phóng hỏa tâm hồn thiếu nữ như vậy, chính là chị ba tôi An Hinh!”
Đường Táp buông đũa xuống, nhìn Cửu Vĩ Hồ: “Còn cậu?”
Hồ Ly đực nói đầy kiêu ngạo: “Tôi mày dài mắt đẹp, phóng đãng mà không tục, hòa đồng vui vẻ, hiền lành thục đức, những điều này đều bày rành rành ở trước mắt, còn cần phải khoe khoang sao?”
Cậu nói xong, bèn ôm bát đi rửa một cách hòa đồng vui vẻ.
Có thể là do việc cậu chủ động ôm bát đi rửa khiến Đường Táp cảm động, Đường Táp quyết định: “Theo cậu đi về nhà tổ, không phiền hà chứ?”
“Sao có thể chứ, cậu ba của tôi cũng nói để cô đến đấy, ông ấy tiến cử cô đến Phi Đại học, nhất định rất quan tâm đến cô, kết thúc tuần đầu tiên đã hỏi thăm cô tuần qua như thế nào rồi đấy?”
Hồ Ly rửa bát xong, theo thói quen lấy cái đuôi mượt mà ra lau sạch nước trong bát.
Đường Táp che mặt.
Được rồi, lát về phải rửa lại lần nữa.
Hai mươi phút sau, Đường Táp xách theo một cái vò chân Phụng ngâm ớt, ngồi lên xe của Cửu Vĩ Hồ về nhà tổ.
Xe chạy được hơn một tiếng, cuối cùng cũng tới.
Nhà tổ nằm ở ngoại ô thành phố, phong cảnh tươi đẹp, có sông có núi.
“Đây là khu Đồ Sơn.” An Luật nói, “Bởi vì nhà nội họ An tôi trú tại đây, cho nên chính quyền thành phố gọi nơi này là khu Đồ Sơn.”
Đường Táp ngẩng đầu nhìn ngôi nhà lớn của nội Cửu Vĩ Hồ.
“Bà nội tôi khá thích «Hồng Lâu Mộng», cho nên khu vườn lộng lẫy của ngôi nhà này được xây dựng dựa theo mô tả trong sách.”
Đường Táp: “Cậu ở chỗ nào?”
“Nghi Hồng Viện!” An Luật nói khoác mà không biết ngượng, “Tôi là con trai duy nhất của thế hệ này, bà nội rất là yêu thương tôi.”
Đường Táp nhịn không liếc xéo: “Ồ, chẳng lẽ cậu cũng sinh ra đã ngậm ngọc sao?”

“Cái này thì không có, ha ha ha ha…… Nhưng cho phép cô gọi tôi là anh ‘ái’ (*) đấy!” An Luật nói xong, thì gõ vang cửa lớn.
(*) Anh ‘ái’ 爱哥哥, trong Hồng Lâu Mộng hồi 20 có đoạn Tưởng Sử Vân chạy đến tìm Giả Bảo Ngọc gọi như thế. Ở đây là do nhân vật nói ngọng, đáng lý ra phải là ‘二哥哥’.
Đường Táp liếc xéo cậu thay cho câu đồng ý.
“Tính theo tuổi tác của cậu, vậy bà nội của cậu có lẽ đã xem hết bộ truyện «Hồng Lâu Mộng» của Tào Tuyết Cần rồi.”
An Luật nói: “Đúng vậy, bà nội từng kể cho tụi tôi nghe nữa.”
“Hôm nay để tôi gặp nội của cậu đi.”
An Luật rụt tay chỉ: “Có nhìn thấy núi Chẩm Đầu cách vách không, chính là được chôn ở đó.”
Đường Táp: “…… Hưởng thọ bao nhiêu?”
“Sáu trăm tám, rất may mắn, cho nên là hỷ tang!” Cửu Vĩ Hồ nói tràn ngập vẻ vui mừng.
Đường Táp: “……”
Theo An Luật đi vào cửa, vượt qua núi giả, đi qua trúc lâm, xuyên qua khe suối chảy, đầu tiên là đi dọc đình Tẩm Phương, cuối cùng mới thật sự nhìn thấy Tiêu Tương Quán.
“Bố cục giống hệt như trong truyện…… Vẫn là fan sách có tiền lợi hại.” Đường Táp châm chọc.
Ngoài Tiêu Tương Quán có một người phụ nữ đang đứng, mặc bộ âu phục già giặn, trên cổ còn đeo một cái máy ảnh, chắc là đang lấy cảnh.
“Chị hai ~” An Luật sải bước, với một người cao một tám, lại còn đòi ôm làm nũng đúng là không biết xấu hổ.
Người phụ nữ quay mặt qua, ngũ quan tuy cũng di truyền vẻ đẹp của hồ ly, nhưng bởi vẻ mặt nghiêm túc nên khi nhìn thấy khiến người ta không dám có nửa ý định khinh nhờn trêu chọc.
“Ừm…… Chị hai, chính là phóng viên An Lâm.” Đường Táp điều chỉnh lại nét mặt, mỉm cười ngọt ngào, từ xa cúi chào với cô ấy.
An Lâm nghiêng đầu tránh động tác chạm má nhiệt tình của An Luật: “Em là cô gái nhân loại đó sao.”
Cô kéo viên kẹo da bò đang làm nũng xuống, sải bước lớn đi tới, bắt tay với Đường Táp: “Tôi còn muốn tìm cơ hội phỏng vấn em, làm một chuyên đề.”
“Chị nói như vậy thật là…… khiến em ngại quá, cũng không có gì hay để đưa tin cả.” Đường Táp có sao nói vậy.
“Khiêm tốn rồi.” An Lâm nói, “Đến nhà làm khách sao?”
Đường Táp nghe vậy vội giơ chiếc vò trong tay lên cao: “Nhận lời mời của An Luật, em nghĩ, cũng nên đến thăm bác trai An, nhập học đều cho bác trai An chạy trước chạy sau giúp đỡ lo liệu, lý ra em nên đến cám ơn.”
“Ừ, cậu ba vừa đến, đang ở ở Đại Quan Lâu ăn cua thu.”
An Luật lập tức dựng thẳng hai cái lỗ tai lông xù: “!!!”
Cậu bỏ lại Đường Táp chạy đi trước: “Ăn ăn ăn! Đến muộn thể nào cũng bị gặm càng! Mấy chị gái nhà cậu ba có sức ăn mạnh lắm!”
Cậu mới chạy được hai bước thì đã mệt thở hồng hộc.
Đường Táp: “…… Có chút đồng tình với cậu rồi.”
An Luật xua xua tay: “Đừng thấy tôi đẹp khuynh quốc khuynh thành vậy, thực tế thì, tôi rất trạch, thể lực thật sự rất kém.”
Cậu đi ba bước thở dốc một lần, khi những con cua đó bị ăn hết một nửa, cậu mới bước tới Đại Quan Lâu.
Trên lầu náo nhiệt ầm ĩ, nghe ra có không ít Cửu Vĩ Hồ trở về.
An Luật mệt nửa sống nửa chết, cuối cùng treo lên bậc tam cấp cuối cùng, ôm cột hô: “Chị, mau đúc em!”
Đường Táp xách vò đất, vừa khéo đụng mặt Đế Chiêu đang mỉm cười xoay người lại.
Nụ cười trên mặt của Đế Chiêu cứng đờ, năm phút sau, tay bưng đĩa hơi run rẩy: “……”
Tại sao chứ!
Tại sao cô ấy không nhận lời mời của mình, lại đồng ý cùng An Luật về nhà tổ?!
Phụng Hoàng Thất Thất gặm một càng cua nói: “Đế Chiêu, đưa giấm qua cho tôi một chút.”
Đế Chiêu: “Giấm? Giấm gì?”
“Kỳ nha lạ nha, cậu không lấy sao?” Phụng Hoàng Thất Thất nghi ngờ thò đầu, theo tầm mắt của Đế Chiêu nhìn ra ngoài, vừa nhìn lập tức xù lông.

“An Luật cậu đúng là không biết xấu hổ, thì ra Tiểu Đường là bị cậu cướp đi!”
An Luật: “Cút, ba mẹ cậu cút đi…… Tôi đường đường chính chính mời đến đấy!” Mắng Phụng Hoàng, mặc kệ mắng cha hay là mắng mẹ, đều như nhau, cho nên An Luật mắng cả đôi.
“Ai thế? Tiểu Đường?” An Tài Trưởng (*) cậu ba An Luật đứng dậy.
(*) Giải thích của tác giả: Cậu ba của An Luật tên An Tài, vì ông là đổng sự trưởng của một tập đoàn nào đó, cho nên được xưng gọi là An Tài Trưởng.
Đây là lão Hồ Ly có tuổi thọ là hai trăm ba, người trông cũng vừa lên thêm vài tuổi rồi, tóc điểm muối tiêu, khóe mắt có vài nếp nhăn nhỏ.
“Đường Táp!” Lão Hồ Ly trước là kinh ngạc, sau là nhanh chóng nhập vai, “Táp Táp đấy à, con cũng đã đến rồi, mau vào đi, nói cho bác trai nghe, học kỳ mới như thế nào rồi?”
Lúc này, xa xa từ phía bên khác lại có một chàng đẹp trai đi tới.
An Luật: “Cả cậu bảy cũng đến rồi sao…… Chả trách đồ Rồng không biết xấu hổ cũng ở đây.”
Đến Chiêu bẻ gãy một cái càng cua, nhét vào miệng An Luật.
Chàng đẹp trai đến gần, đứng với Đế Chiêu trông giống hai anh em vậy, da trắng mắt đen, chỉ có đuôi mắt hơi xếch một chút, di truyền đặc điểm vốn có của Hồ Ly.
“Đây chính là cô gái nhân loại sao?” Ông mỉm cười dịu dàng, nói: “May là hôm nay chuẩn bị nhiều, các cô gái nhà anh ba còn chưa về, chỗ cua này đủ để tiếp đãi khách rồi.”
An Luật: “A! Bốn chị gái nhà cậu ba chưa đến sao……”
Cậu thở phào một hơi: “Thế thì có thể thoải mái ăn uống rồi, Đường Táp, ngồi.”
Đế Chiêu liếc tặng cậu một cái nhìn sắc lẹm, sau đó quay đầu qua, lộ ra nụ cười dịu dàng giống hệt cha anh, kéo ghế ra, thân sĩ mời Đường Táp vào ngồi.
“Tôi lột cho em.” Anh cầm công cụ lên, mỉm cười dịu dàng, xuống tay rất dứt khoát, cộc cộc hai cái gõ vỡ càng bự của con cua.
Vỡ nát.
“Đây là chân Phụng ngâm ớt.” Đường Táp lấy cái vò đựng chân gà ngâm ớt tự làm ra, “An Luật nói bác trai An cũng đến, con bèn xách theo một vò chân Phụng ngâm ớt tự làm đến thăm bác, thuận tiện tỏ ý cám ơn.”
“Khách sáo làm gì.” Lão tam nhà Cửu Hồ Ly khoác tay.
Còn Phụng Hoàng nhanh chóng mở vò ra, moi một cái chân Phụng ra nhìn.
“Tôi còn cho là chân Phụng gì……” Thất Thất nói, “Đây không phải là chân gà sao?”
Cậu nói xong, bắt đầu gặm món ngon.
Đường Táp thấy thế bật cười.
Đế Chiêu đan chéo tay, nghiêng đầu hỏi cô: “Bạn học Đường cười gì thế?”
Đường Táp: “Phụng Hoàng ăn vuốt Phụng.”
An Luật đang gặm cua cũng ring – ding – ding – ding cười lên, giống hệt hồ ly tinh.
Đương lúc ồn ào, phía sau truyền đến một giọng nói: “Cậu ba, cậu bảy, mọi người đều ở đây sao! Oh My God! Cua sông! Tôi về muộn rồi sao?”
Đường Táp quay mặt lại nhìn, chỉ thấy một đại mỹ nhân tuyệt đẹp đang cởi kính mát, lấy tư thế nho nhã nhất, xuất hiện ở trước mặt quần chúng.
Phụng Hoàng ngậm tay, bay nhào lên: “Chị An Tẩm ơi!!”
Cậu móc ra mấy quyển sổ, đưa giấy bút lên: “Ký tên!”
Ồ, đây chính là nữ minh tinh Cửu Vĩ Hồ, chỉ cần quay đầu lại nhìn một cái, thì có thể khiến fan điên cuồng uống sạch nước gội đầu cô đại diện, tên An Tẩm nhỉ.
Cơ thể này có lồi có lõm, còn có mái tóc xoăn lượn sóng vô cùng lộng lẫy, còn có sóng mắt xinh đẹp…… Đường Táp thầm chép miệng, vị này, mới đích thị là Hồ Ly Tinh!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN