Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần! - Chương 13: Tổ chức thần bí.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!


Chương 13: Tổ chức thần bí.


Mục Dung đưa tay ngăn Hách Giải Phóng nói: “Chúng tôi là học viên của học viện Thần chết, hi vọng cậu có thể giao hộp âm nhạc cho chúng tôi.”
A Minh ngồi ở dưới đất ngơ ngác, mất một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, hắn hướng đôi mắt cầu xin nhìn Tang Du, đối phương gật đầu.
A Minh nhiều lần chống bạn muốn đứng lên nhưng hai chân co quắp run rẩy.
“Tôi…tôi chết rồi sao?”
Hách Giải Phóng cười xuỳ, khinh bỉ nói: “sợ chết sao không mau giao cái hộp.”
“Cậu chưa chết, tôi chỉ dùng một ít Hoàng Tuyền Thủy vẫy lên mắt cậu, vận thế cậu cực thấp nên có thể tạm thời thấy bọn tôi.”
A Minh cúi đầu nhìn hộp âm nhạc trên tay, khẽ vuốt hộp gỗ.
“Tôi có thể hỏi các người một chuyện không?”
“Cậu nói đi, chỉ cần không liên quan đến nguyên tắc tôi đều có thể trả lời.”
“Bạn gái Lâm Duy Vân của tôi có ở dưới không?”
Mục Dung không trả lời.
“Không thể nói sao?”
“Không phải…”
“A Vân..”
A Minh cuộn người, mặt dán lên hộp gỗ, bi thương hô lên.
Đúng lúc này, hộp âm nhạc bỗng loé lên ánh sáng hồng, Mục Dung đứng lên trước chắn cho Tang Du, tay cầm pháp ấn. Hách Giải Phóng cảnh giác lại lấy ra đả hồn bổng.
A Minh bị hù quăng hộp gỗ ra xa, ba châm bốn cẳng chạy về phía Mục Dung.
“Ầm” một tiếng, hộp âm nhạc được mở ra, âm nhạc cũng vang lên, ở bên trên hộp âm nhạc, hồng quang tụ lại một điểm, ngọ nguậy rồi biến thành hình người.
Tang Du hét lên: “Là cô ấy!”
Nữ quỷ cười nụ cười quỷ dị, đưa mắt nhìn A Minh đang co ro sợ hãi ngồi trên ghế sofa, tựa như lòng có thiên ngôn vạn ngữ.
A Minh sớm đã không còn đường lui, hắn chụp lấy đệm ghế ôm trước mặt. Nữ quỷ thấy vậy, đáy mắt hiện lên tia đau thương.
Mục Dung thở dài một tiếng, Hách Giải Phóng cũng cất đi đả hồn bổng, cùng đưa mắt nhìn A Minh. Thân thể nữ quỷ giật giật, hình như rất đau đớn, cả người lung lay, giống như mặt hồ gợn sóng.
Tang Du đỡ A Minh dật: “A Minh tiên sinh, cô ấy là A Vân.”
“Cái gì?!”
“Có gì muốn nói thì nhanh nói, cô ấy sâp chịu hết nổi rồi.”
Mục Dung nhắc nhở.
“Cái gì? Không thể, em ấy…”
A Minh không thể tin nổi, nữ quỷ đáng sợ trước mặt lại là người bạn gái dịu dàng đáng yêu của hắn.
Tang Du đặt tay A Minh lên hộp âm nhạc: “A Minh tiên sinh, nguyên nhân ra sao đợi chút nữa sẽ giải thích cho cậu, thời gian của A Vân không còn nhiều, đừng để nuối tiếc!”
A Minh giãy dụa, đè nén sợ hãi trong lòng ngước nhìn nữ quỷ, muốn từ trên mặt nữ quỷ tìm ra chút gì đó bóng hình của A Vân.
“Không phải! Cô gạt tôi!” A Minh hất  tay Tang Du ra, xông tới cửa, tay cầm lấy giày đi chân đất lao ra cửa.
“Đùng”, cửa bị đóng lại hết sức.
“A Minh tiên sinh!”
“Đừng đuổi theo!” Mục Dung gọi Tang Du lại.
“Nhưng mà…”
A Vân khóc, hai hàng huyết lệ chảy dài trên mặt, tất cả mọi người đều trầm mặc, không biết nên nói gì.
‘Cạch cạch cạch!’
“Mở cửa! Mở cửa!”
“Là A Minh.” Tang Du chạy ra mở cửa.
A Minh dừng lại cách trước mặt nữ quỷ ba bước, có thể nhìn ra sự sợ hãi trên mặt hắn.
“Em…” A Minh nhìn thấy huyết lệ trên mặt nữ quỷ tràn ra, lòng ngập tràn đau xót.
“A Vân?” Gọi ra tên này, A Minh khóc như mưa.
Nữ quỷ im lặng một hồi, gật đầu.
“A Vân, anh rất nhớ em!”
A Minh giang rộng hai tay, muốn ôm A Vân, nhưng lại xuyên qua thân thể cô ấy, ngã nhào trên đất.
“Tại sao lại như vậy? A Vân, a Vân!!”
“Người quỷ khác đường, cậu không thể chạm.”
A Minh chạy đến trước mặt Mục Dung, điên cuồng nói: “Âm sai, cô có thể cho tôi nhìn thấy cô ấy, nhất định sẽ có cách cho tôi chạm vào cô ấy đúng không? Giúp tôi đi, tôi xin các người!”
Mục Dung lạnh lùng, thờ ơ với khẩn cầu của A Minh, Tang Du mở miệng khuyên: “Mục Dung…”
Mục Dung liếc nhìn Tang Du, lạnh lùng nói: “Thật xin lỗi, tôi không giúp được.”
“A Minh…” Sau lưng truyền đến tiếng kêu hư nhược.
A Minh thất tha thất thểu trở về trước mặt A Vân, vòng đôi tay hư hư thật thật ôm lấy cô ấy, rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng lại không cách nào chạm vào. Tang Du nhìn đến đau lòng.
“A Vân, tại sao em thành ra thế này? Em làm sao chết? Nói cho anh, anh đòi lại công bằng cho em!”
“A Vân, bên trong hộp âm nhạc là âm thanh của em đúng không? Không phải ảo giác của anh, đúng không? Em biết không, anh rất nhớ, thật rất nhớ em!”
A Vân ôm trong lòng ngàn vạn từ ngữ lại không cách nào nói ra, cô xông phá cấm chú của hộp âm nhạc để gặp A Minh đã chịu vô vàng đau đớn. Tang Du khẽ hét: nàng nhìn thấy linh thể của A Vân phiêu phiêu mờ nhạt từ dưới chân lên đến đỉnh đầu rồi biến mất.
Mục Dung ấn nhẹ pháp ấn, nhấp nháy miệng, chỉ về hướng A Minh. A Minh lại cảm thấy hoa mắt, thấy linh thể của A Vân mơ mơ hồ hồ.
“A! Mắt tôi!” A Minh quay đầu, phòng khách chỉ còn Tang Du.
Hắn lại quay đầu lại, A Vân đã biến mất tự lúc nào.
“Nói với hắn, Hoàng Tuyền Thủy đã hết hiệu lực.”
“A Minh tiên sinh, Hoàng Tuyền Thủy đã hết hiệu lực rồi nhưng A Vân vẫn còn đây, anh có gì muốn nói thì nói đi.”
“A Vân, em yên tâm, anh nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cha mẹ em, anh cũng sẽ không suốt ngày ru rú trong nhà nữa. Mỗi tuần sẽ dành ra một ngày thăm hỏi bọn họ…”
A Minh lấy tay áo lau lau nước mắt, cười nói: “Em ở dưới đó thiếu cái gì, muốn cái gì thì báo mộng cho anh, anh nhất định mua cho em.”
Tang Du đau lòng quay mặt đi, A Vân tiêu tán rất nhanh, thật ra từ lúc A Minh một lời chưa nói hết cô ấy đã đi mất rồi.
Hồn phi phách tán, vĩnh viễn biến mất rồi, nhưng không ai ngăn cản A Minh, cũng không có ai nói cho hắn biết, A Vân không thể nghe thấy lời hắn nữa.
“Mục Dung, tôi về trước, đem hộp âm nhạc này đưa cho Phán Quan để ngài ấy tìm chuyên gia xử lý.”
“Ừm, cậu đi đi.”
Mục Dung trở về nhục thể nhưng không lập tức đi ra phòng khách, A Miêu tức cảnh sinh tình nghĩ đến bản thân cũng chịu không nổi bay ra ngoài.
Tang Du ở bên cạnh một mực chờ đợi A Minh cáo biệt xong mới đi đến vỗ vỗ vai hắn.
“A Minh tiên sinh.”
“Tang tiểu thư, A Vân vẫn còn ở đây chứ?”
“…Vẫn còn.”
A Minh siết chặt nắm đấm, đấm lên ngực: “Nhưng tại sao tôi không cảm nhận được gì? Chỗ này trống không, tôi không cảm nhân được A Vân…”
“A Vân muốn tôi nói với anh, cô ấy phải đi rồi, hy vọng anh có thể sống thật tốt, kiếp sau…cô ấy vẫn muốn tiếp tục làm bạn của anh.”
A Minh đi để lại hộp âm nhạc.
Cuối cùng mọi thứ cũng khôi phục lại quỹ đạo vốn có, nhưng ở giữa Tang Du và Mục Dung lại có một bức tướng vô hình được xây lên.
Hoặc có thể nói là Tang Du một lòng cầu xin Mục Dung, Mục Dung lại vô tình cự tuyệt khẩn cầu của A Minh, để cho nàng khó chịu trong lòng.
~~~
Dương gian rộng lớn, đất rộng bao la, tự nhiên sẽ có nơi thần thần bí bí.
Hoặc là được tự nhiên hình thành, hoặc có chút do con người tác động tạo nên.
Có một nơi như vậy, trên bản đồ không có nổi cái tên, đến cả vệ tinh tân tiến nhất cũng không phát hiện nơi này tồn tại. Chỗ thần bí này, cũng là nơi có bộ môn thần bí nhất tồn tại, việc, chỉ có con người nghĩ không ra, chứ bọn kì nhân dị sĩ bọn họ đều có thể làm được.
Chính là: Cục xử lý sự việc đặc biệt.
‘cốc cốc’
“Vào đi.”
Đi vào là cô gái có làn da màu lúa mì, tóc mái dài ngang tai, chân mày mỏng, một đôi mắt cười, cái mũi tinh xảo, đôi môi yêu kiều, môi son màu mật, vừa cuồng dã vừa gợi cảm.
“Cục trưởng.”
“Cô về rồi? Nhiệm vụ lần này làm tốt lắm, có yêu cầu gì cứ nói.”
“Tôi muốn về nhà.”
Người đàn ông được kêu là cục trưởng ngồi sau bàn làm việc, mười ngón tay giao nhau đặt trên bàn, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.
“Cũng được, cho cô ba tháng nghỉ phép, trở về đoàn tụ với gia đình đi “
“Cám ơn cục trưởng.”
“Đi đi.”
Cô gái về phòng mình, thu dọn hành lý, bấm số điện thoại.
“Xin chào, số máy quý  khách đang gọi hiện không liên lạc được “
Cô gái nhíu nhíu mày, lại bấm số khác.
“Alo.”
“…Mẹ, là con.”
“Cô đang ở đâu? Chừng nào về nhà hả? Cô có biết mấy năm rồi cô chưa về nhà chưa? Sáu năm! Là sáu năm đó! Cô bận rộn dữ lắm à? Tôi và cha cô không nuôi nổi cô sao? Cô cuối cùng có đặt cái nhà này vào đầu không hả?”
“Mẹ, Tang Du có ở nhà không?”
Bên kia điện thoại đột nhiên yên tĩnh, cô gái trẻ đẹp cầm điện thoại lại nhíu mày.
“Nó có, có.”
“Vậy mẹ đưa điện thoại cho em ấy.”
“Nó…nó đi chơi với bạn học rồi.”
“Mẹ, tạm thời con không về nhà, cúp đây.”
“Đồng Đồng, con…”
Cô gái mở valy trên tay ra, bên trong xuất hiện vô số vật kỳ quái. Từ bên trong lấy ra một tấm bùa, cô đóng lại valy, đốt lá bùa kẹt vào đầu ngón tay, nhỏ giọng thì thầm: “Mộc quỷ phương đông, hoả quỷ phương nam, kim quỷ phương tây, hắc thủy quỷ phương bắc, hoàng quỷ ở giữa, ngũ quỷ nghe lệnh, lập tức đến đây!”
Lá bùa bị đốt sạch, mặt đất nứt ra, năm cái đốm sáng bay lên, đen, đỏ vàng, lục, lam.
“Tang Du đang ở đâu?”
~~~~~

Tác giả có lời muốn nói:
Hahaha~ Đồng tỷ giá lâm~
Mị: [hai tay qua đầu] Đồng đại tỷ vạn tuế, vạn tuế~~~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN