Nghịch Thần - Chương 16: Thần thú bay lượn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Nghịch Thần


Chương 16: Thần thú bay lượn


Ngày Tề Đan Yên lâm bồn vô cùng hung hiểm. Từ sớm Lăng Tiêu điện đã được thanh lý sạch sẽ, tiếng kêu thảm thiết của Tề Đan Yên không dứt bên tai, bởi vì Tề thần thú ăn uống quá tùy tiện nên thai nhi quá lớn, đau một ngày một đêm rồi mà còn chưa chịu ra ngoài. Hạng Tuế Chiêm chờ ở ngoài cửa, nghe được tiếng khóc của Tề Đan Yên trực tiếp phá cửa đi vào, mặc cho bàn tay của chính mình bị móng vuốt của Tề thần thú bấu đến chảy máu đầm đìa, thấy Tề thần thú đau đến khóc lóc điên cuồng mà vẫn chưa sinh được, viền mắt của tướng quân đại nhân chúng ta cũng đỏ, trong mắt đều là tơ máu. mỗi một lần nàng dùng sức, hắn đều nín hơi chờ đợi, mỗi một lần nàng ngất xỉu, đầu tiên hắn sẽ bấm vào người nàng, khi nàng tỉnh thì gắt gao ôm nàng vào lòng, tàn nhẫn nói với mấy người đỡ đẻ: “Nếu chẳng may có chuyện xảy ra, bỏ con, bảo vệ mẹ.”

Tề thần thú sợ chết nghe xong suy nhược mà gật đầu phụ họa: “Đúng, đúng. . .bỏ cha, bản vệ ta, bảo vệ ta!”

Mấy nữ nhân đỡ để cho nàng từ khi nghe nói giữa tướng quân và thái hậu có gian tình, đã vô cùng khiếp sợ giống như quốc gia đạt được World Cup vậy, bây giờ tướng quân và thái hậu ân ái như vậy, không giống chút nào giống nam sủng và nữ vương cũng không nhịn được lau lệ một cái——

Đây là lần đầu tiên nghe nói lúc sinh con bỏ cha và bảo vệ mẹ…..

Rốt cục thì đứa bé trai nặng đến 8 cân (4kg) sáng sớm ngày thứ hai đã cất tiếng khóc chào đời, Tề Đan Yên cuối cùng kiệt sức hôn mê bất tỉnh, cũng may không có hậu sản xuất huyết nhiều. Người giúp đỡ đẻ đứa bé ra đời là nương của Hạng Thanh Phong cảm động nói nhỏ, mẹ con bình an, đây là kỳ tích bên trong kỳ tích.

Nữ nhân cổ đại sinh con giống như dạo một vòng trong quỷ môn quan trở về vậy, Hạng Tuế Chiêm tận mắt nhìn thấy Tề Đan Yên khi sinh con vô cùng đau đớn, lúc nàng còn mê man, vẫn luôn canh giữ bên giường nàng, nắm chặt bàn tay tái nhợt nhưng ướt đẫm mồ hôi của nàng. Đạo mật chỉ kia, cho dù thế nào hắn cũng không cho phép nó có thể thấy ánh mặt trời, mặt khác một nửa còn rốt cuộc là ở đâu, do ai nắm giữ? Trong mắt Hạng Tuế Chiêm lộ ra tia sáng lạnh lẽo, trước khi tiểu hoàng đế tự mình chấp chính, hắn nhất định phải diệt trừ người đã giữ nửa tấm mật chỉ còn lại.

Bốn tháng sau, Hạng Tuế Chiêm ở phương bắc xin nghỉ phép trở về phủ tướng quân một chuyến, mang về một đứa trẻ gào khóc đòi ăn và hai bà vú, nói với người bên ngoài là ở biên cảnh lượm được một đứa trẻ bị bỏ rơi, nên nhận về nuôi dưỡng, sau này làm đệ đệ của Hạng Vũ, đặt tên là Hạng Chứ Quỳ.

Chứ: bay lượn; Quỳ: một thần thú trong Sơn Hải Kinh, gần với rồng.

Được rồi, thần thú bay lượn, thần thú này xác thực cao cấp hơn thần thú thổi lửa nấu cơm một chút. Chỉ là thái hậu nương nương, người tự xưng là đọc rất nhiều sách, thực ra chỉ đọc có một quyển “Sơn Hải Kinh” thôi phải không?

Nương (nia) nương (nia)~ Sóng gió dìm chim to ~~o(>﹏

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN