Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh - Chương 41
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh


Chương 41


Bên gối cô nằm lại xuất hiện một hộp giấy được đóng gói tinh xảo. Lúc này Tiết Tiểu Tần đang ước chừng trọng lượng, bên trong hộp khẳng định không phải trang phục miêu nữ, cô đoán chắc là loại trang phục cổ đại rườm rà nào đó. Tiết Tiểu Tần tùy tiện mở hộp quà, sau đó nghẹn họng nhìn trân trối.

Tiết Tiểu Tần cô chỉ là một họa sĩ đang hót, một ngôi sao mới nổi trong giới hội họa, là người dựa vào động não để chinh phục vô số người hâm mộ nhưng cô không đoán được người đàn ông của mình đang suy nghĩ cái quái gì?

Anh lấy bộ quân phục nữ ở đâu ra vậy? Tiết Tiểu Tần là người mù quân sự, cô không biết đây là quân phục của nước nào. Tóm lại, bộ quân phục này không phải của Trung Quốc. Nhưng cái này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là thời đại học cô tham gia huấn luyện quân sự cũng chưa từng mặc quân trang nhá! Đại khái, Hoắc Lương vọng tưởng ba lần thì lần này là Tiết Tiểu Tần vui nhất. Con gái mà, có ai không thích quần áo xinh đẹp? Nhất là bình thường Tiết Tiểu Tần đều mặc váy, rất ít ăn mặc kiểu ‘đẹp trai’ như thế này. Cuối cùng, cô lại tự yêu chính mình ở trong gương >O<

Dáng người cô vốn cao gầy, mặc quân trang càng toát ra vài phần anh khí nhưng không thiếu nét quyến rũ động lòng người của phụ nữ. Tóc dài búi gọn sau ót, đầu đội mũ quân nhân, hai tay chống hông hưng phấn không thôi.

Bên hông còn có một cây dùi cui của cảnh sát! Hèn chi lúc nãy cô cầm cái hộp lên cân thử cảm thấy rất nặng, làm cô đoán lầm thành trang phục cổ trang rườm rà.

Mặc quần áo xong xuôi, cô thuận tay sờ sờ vào trong túi một cái. Lần trước, Hoắc Lương để tờ giấy trên cái hộp còn lần này thì anh nhét vào túi. Trong giấy viết, kêu cô đến phòng số 2. Tiết Tiểu Tần sửng sốt một chút, ờ ha, cô quên trong nhà còn mấy gian phòng bị khóa, bản thân chưa được vào đó bao giờ.

Tình tiết vở kịch là yêu râu xanh, hướng đi hoàn toàn khác nhau.

Cô học theo Hoắc Lương cài nút áo thật chỉnh tề, một hàng nút từ dưới lên trên không để lộ một chút da thịt, ống tay áo, giày bốt đều hoàn chỉnh. Tiết Tiểu Tần suy nghĩ một chút rồi xõa mái tóc dài rũ xuống ngực. Sau đó, cô ôm tâm trạng thấp thỏm mà hưng phấn đi đến căn phòng số 2.

Cảnh cửa phòng số 2 chỉ khép hờ nên cô trực tiếp đi vào luôn. Chưa kịp thấy Hoắc Lương đã bị căn phòng dọa hết hồn.

Cái quỷ gì thế…? Căn phòng này là để tra hỏi phạm nhân hả? Dụng cụ tra tấn gì gì đó đều có đủ hết. Dù nhìn có vẻ chưa đến mức làm người ta bị thương, nhìn kỹ rất giống đồ chơi tình thú nhưng Tiết Tiểu Tần vẫn bị giật mình. Cô có chút muốn bỏ chạy… Nếu như mấy thứ đồ này được sử dụng lên người cô, cô nhất định cắn chết Hoắc Lương!

Tuy nhiên, cô lùi hai bước lại do dự, suy nghĩ một chút. Cuối cùng, Tiết Tiểu Tần vẫn lấy hết can đảm đi vào, thuận tay đóng cửa lại, còn anh dũng rút dùi cui ra, học theo dáng vẻ của FBI trong phim Mỹ*. Tiết Tiểu Tần ngây ngất, cô thật sự cảm thấy bản thân mình rất đẹp trai!!!

*Mị nghĩ cái kiểu vừa đi vừa cầm dùi cui đập đập vào lòng bàn tay á.

Phòng số 2 lớn hơn phòng số 1 một chút, chắc là vì phòng này không có giường lớn và sân khấu. Tiết Tiểu Tần nhìn thoáng qua liền nhìn thấy Hoắc Lương ngồi ở bên cạnh, hai tay đặt trên bàn.

Tiếp đó, cô lặng lẽn nuốt một ngụm nước miếng.

Hoắc Lương mặc áo sơ mi trắng, hai nút trên không cài khuy, vòm ngực hết sức gợi cảm hơi lộ ra ngoài, cơ ngực rắn chắc như ẩn như hiện, Tiết Tiểu Tần vừa nhìn liền cảm thấy ngứa tay, thật là muốn sờ… Kế đó là mái tóc ngắn của anh có chút rối, khi nghe tiếng bước chân của Tiết Tiểu Tần mới ngẩng đầu lên, vài sợi tóc lòa xòa trước trán anh khiến anh có vẻ phóng túng ngổ ngược, ánh mắt nham hiểm tùy ý. Hoắc Lương như thế này căn bản không cần lên tiếng, Tiết Tiểu Tần cũng nguyện ý quỳ xuống ôm bắp đùi anh hát khúc chinh phục.

Anh đâu cần làm bàn tay thần trong ngành y học, anh chỉ cần dùng sắc đẹp của mình là có thể chinh phục địa cầu này!

Tiết Tiểu Tần nhìn theo tầm mắt anh liền thấy bên cạnh tay anh có một cặp còng tay. Lúc này, Hoắc Lương giơ hai tay lên, dường như muốn bảo cô còng tay anh lại.

Tiết Tiểu Tần cầm còng tay lên —— Móa nó! Thật là nặng! Cô chưa chuẩn bị tâm lý xong, suýt chút nữa làm rơi còng tay đập trúng chân mình. Sau đó, cô nhanh chóng nhặt lên, tay chân vụng về còng Hoắc Lương lại. Tiếp theo, cô chậm rì rì ngồi xuống đối diện Hoắc Lương, anh dùng ánh mắt nham hiểm nhìn cô, trái tim cô không nhịn được đập loạn lên. Cô biết người đàn ông trước mặt là chồng mình, cũng biết đây chỉ là trò đóng vai diễn kịch giúp anh chữa bệnh, thế nhưng —— Tiết Tiểu Tần thật sự có chút sợ.

Cô nghĩ mình lại khai thác được một nghề nghiệp mới cho Hoắc Lương. Nếu không làm bác sĩ, anh có thể làm ông chủ tiệm gội đầu, không làm ông chủ tiệm gội đầu thì có thể làm diễn viên! Kỹ thuật diễn xuất này đúng là trời cho!

“Chào, người đẹp cảnh sát! Thời tiết nóng thế này, cô cài nút kín bưng không cảm thấy khó chịu à?” Hoắc Lương mở miệng trước, giọng nói nhẹ nhàng giống như thật lòng quan tâm Tiết Tiểu Tần, nhưng ánh mắt lại như lột sạch nữ sĩ quan trước mặt. Giờ phút này, rõ ràng anh mới là phạm nhân, nhưng sao cô có cảm giác người đang rơi vào vòng lao lý là cô chứ không phải anh.

Tiết Tiểu Tần nuốt một ngụm nước bọt, cô cô cô hoàn toàn không biết phải nói cái gì. Cô cảm thấy Hoắc tiên sinh nhà cô thật là đẹp trai… Thật muốn xé rách áo sơ mi trên người anh…

Thế nhưng! Tiết Tiểu Tần kiên quyết không chịu thừa nhận bản thân động não không bằng Hoắc Lương! Cô cắn răng, vỗ lên bàn cái bốp, hỏi: “Anh có biết mình đã phạm tội gì hay không?” Sau đó, cô âm thầm rơi lệ, trời ạ! Đập bàn tay đau quá… Vì sao mấy diễn viên trong TV đập bàn hết sức đẹp trai…

Hoắc Lương không những không bị cô dọa sợ, trái lại anh còn nhếch mép cười, bộ dạng nghiền ngẫm nhìn Tiết Tiểu Tần: “Cô buộc tội tôi giết người, không sao, cô có chứng cứ không? Tôi chỉ vừa khéo đi ngang qua hiện trường giết người thôi, chưa kịp báo cảnh sát đã bị cô bắt về đây rồi.”

Tiết Tiểu Tần nói: “Vậy anh giải thích như thế nào về việc chúng tôi tìm được dấu vân tay, vết chân và DNA* của anh? Trong móng tay của nạn nhân còn sót lại mẩu da, chúng tôi đã đem đi xét nghiệm, kết quả trùng khớp đến 99. 999%, anh có lời gì để nói?” Nói xong, cô trực tiếp biến ý nghĩ thành hành động, hai tay vươn tới xé mở áo sơ mi của Hoắc Lương, bàn tay kích động đến run rẩy. Móa nó! Cuối cùng cô cũng được sắm vai ‘tổng tài bá đạo’ một lần!

*Axit đêoxiribonucleic (viết tắt ADN theo tiếng Pháp hay DNA theo tiếng Anh).

Nút áo sơ mi bị Tiết Tiểu Tần giật phăng, rơi trên đất phát ra tiếng lạch tạch, lòng ngực của Hoắc Lương hoàn toàn lộ ra ngoài khiến cho Tiết Tiểu Tần suýt không kiềm được mà chảy nước miếng ròng ròng. Cô xụ mặt, tiếp tục sắm vai nữ sĩ quan cộc cằn sắc bén, tóm lại là không có kịch bản cô tùy tiện phát huy là được. Vì vậy, cô chỉ vào dấu móng tay —— à không, vết quào trên ngực và lưng Hoắc Lương: “Anh giải thích như thế nào về những dấu vết trên người hả? Chẳng lẽ đây không phải do nạn nhân để lại?”

Nghe xong, ánh mắt Hoắc Lương đột nhiên tối xuống: “Cũng không phải. Những dấu vết trên người tôi là do người phụ nữ của tôi cào… Thân thể cô ấy rất mềm mại, giọng nói rất ngọt, lúc làm | tình kêu rất dễ nghe —— “

“Nói như vậy, anh còn có đồng bọn? Cô ta tên gì? Anh mau nói ra, tôi cho anh một cơ hội để được khoan hồng.” Tiết Tiểu Tần nhanh chóng cắt ngang lời anh, miễn cho anh càng nói càng kì cục. Cô còn chỉ chỉ vào bức tường vốn chẳng có gì sau lưng Hoắc Lương: “Có thấy tám chữ lớn kia không? Thẳng thắn nghiêm trị, chống cự khoan hồng —— á nhầm, là thẳng thắn khoan hồng, chống cự nghiêm trị! Chỉ cần anh có lòng sửa chữa sai lầm, thừa nhận hành vi phạm tội của mình, tôi sẽ xin quan tòa giảm án tù hai năm cho anh.”

“Tôi không sợ vào tù gim.” Hoắc Lương nói: “Có giỏi thì cô tự mình lấy khẩu cung tôi đi.”

Ánh mắt anh lộ vẻ thưởng thức giống như ngắm nghía Tiết Tiểu Tần từ sợi tóc đến gót chân, không hề bỏ sót chỗ nào. Ánh mắt kia khiến Tiết Tiểu Tần có cảm giác bị thị gian*, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Anh có ý gì?”

*Thị= thị giác, gian = gian râm, TTT có cảm giác bị ánh mắt của HL gian râm.

“Ý tôi là, tôi rất thích kiểu phụ nữ làm sếp. Không bằng cô hãy sử dụng mỹ nhân kế đi, biết đâu tôi sẽ khai.” Ý cười trong đáy mắt Hoắc Lương càng đậm.

Tiết Tiểu Tần dám chắc là anh đang quyến rũ cô, hơn nữa cấp bậc quyến rũ vô cùng cao, nhưng không mang một chút mùi vị sắc tình! Tiết Tiểu Tần cảm thấy mình không thể thua! Cô phóng khoáng đi vòng qua bàn tới trước mặt Hoắc Lương, đặt mông ngồi trên bàn, ung dung cởi nút áo sơ mi màu xanh lục, để lộ một mảng da thịt trắng nõn và khe rãnh mê người.

Hoắc Lương nhìn chằm chằm.

Tiết Tiểu Tần mỉm cười với anh, cúi người ghé vào tai anh nói nhỏ: “Nếu như anh đồng ý khai khẩu cung, tôi sẽ cho anh xem nhiều hơn.”

“… Sếp à, ít như vậy sao mà đủ?” Hoắc Lương cười khẽ: “Khẩu vị của tôi rất lớn.”

Tiết Tiểu Tần trở lại chỗ ngồi của mình: “Hay chúng ta bắt đầu nói về người đầu tiên bị anh giết đi, anh có hứng thú không?”

Hoắc Lương thật sâu nhìn cô, sau đó tầm mắt anh dừng ở rãnh ngực của Tiết Tiểu Tần, đôi môi mỏng khẽ mở: “Người đầu tiên tôi giết chính là cha tôi.”

Tiết Tiểu Tần giật mình.

“Từ lúc tôi bắt đầu có ký ức, ông ấy chính là một con ma men cả ngày say xỉn, ăn không ngồi rồi, chỉ biết đánh đập vợ con để phát tiết. Lúc đó còn bé, tôi không có năng lực phản kháng. Về sau, mẹ tôi rời nhà bỏ trốn, bà bỏ tôi ở lại sống với cha mười năm. Cuối cùng, năm tôi mười lăm tuổi, tôi quyết định giết chết ông ấy.”

Tiết Tiểu Tần trợn mắt.

Hoắc Lương kể y như thật: “Ban đầu, tôi đã chuẩn bị một con dao sắc bén, sau đó lén trộm một lượng a- xít sun-phu-rit đủ để phân hủy thi thể của ông ấy. Đương nhiên, tôi thành công, tôi không thể nào ngừng lại được. Giết người khiến tôi có cảm giác rất tuyệt vời, mổ xẻ và quan sát cấu tạo cơ thể, đây là một loại khoa học.”

Tiết Tiểu Tần vốn nghĩ bọn họ chỉ diễn trò cho vui, nhưng Hoắc Lương nói chuyện rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức cô nghĩ: Nếu năm ấy anh mười lăm tuổi, cô không xuất hiện trong cuộc sống của anh, để cho anh vứt bỏ cái suy nghĩ đáng sợ kia, quay đầu sửa sai thì tất cả những vọng tưởng của anh nhất định đều trở thành sự thật.

Lúc đầu, cô có chút sợ, kế đó cô lại không nhịn được cảm thấy đau lòng. Đây là tâm bệnh của Hoắc Lương, tâm bệnh của anh vì cô mà chữa trị, rồi lại vì cô mà dấy lên bệnh mới. Trước khi gặp cô, tâm bệnh của anh là ký ức khiến người ta chán ghé. Lúc gặp cô, tâm bệnh của anh liền trở thành chứng rối loạn nhân cách chống xã hội trời sinh. Điều này khiến cho anh cảm thấy tự ti và lo lắng, anh cấp bách muốn thay đổi tốt lên, vì chỉ có thể tốt lên anh mới có thể đứng bên cạnh cô.

Cô thật sự, thật sự rất đau lòng.

Nếu có thể quay ngược thời gian cho cô trở lại năm anh mười lăm tuổi, cô nhất định sẽ ôm lấy anh, làm còn tốt hơn lần đầu tiên, để anh sống thoải mái hơn. Cô sẽ nói cho anh biết, anh không sai, không phải lỗi của anh. Anh đã rất cố gắng kiềm chế bản thân, đã làm rất tốt! Cô rất tự hào về anh!

Trên đời này có vô số người vì yêu mà sinh hận, có nhiều câu chuyện vì yêu mà giết rất đáng sợ, vì muốn mà không có được nên mới trở thành một kẻ xấu, một kẻ tàn nhẫn, dường như đó là chuyện đương nhiên, mọi người luôn háo hức đào bới câu chuyện quá khứ phía sau của một hung thủ, thế nhưng —— trên đời này còn có người như Hoắc Lương, vì người mình yêu mà kiềm chế bản thân, động viên bản thân, mỗi ngày đều cố gắng trở thành một người tốt hơn.

Tiết Tiểu Tần tự hào vì Hoắc Lương.

Cô biết lúc tỉnh táo anh không thể nào nói ra những lời hoang tưởng này được. Cái này là nỗi sợ ở sâu trong đáy lòng anh, bởi vì anh biết nếu hiện tại anh Hoắc Lương – sát thủ liên hoàn thì Tiết Tiểu Tần chắc chắn không thể nào thuộc về anh. Tiết Tiểu Tần là cô gái dám yêu dám hận, ghét ác như thù. Trong cuộc sống của cô ngoại trừ màu đen chính là màu trắng chứ không có màu xám. Giả sử, bọn họ yêu nhau cũng chỉ mang đến đau khổ và dằn vặt cho đôi bên.

Thế nên, Tiết Tiểu Tần vô cùng may mắn Hoắc Lương đã kiên trì chống chọi. Hiện tại, có cô ở bên cạn làm bạn, chăm sóc anh, không bao giờ… để cho anh lẻ loi nữa.

Vì vậy, cô dẫn dắt anh từng bước: “Anh chưa từng nghĩ đến việc… tìm một người có thể cùng chia sẻ với mình sao? Tôi nhìn ra được anh rất đau khổ, rất cô quạnh. Ví dụ như có người làm bạn bên cạnh anh, anh sẽ cảm thấy vui vẻ hơn.”

“Tôi không thích thế giới này.” Hoắc Lương nhíu mày, rất nghiêm túc nói cho Tiết Tiểu Tần biết: “Tôi không biết trật tự và pháp luật tồn tại có tác dụng gì? Tôi không hiểu nước mắt vì sao chảy, người vì sao cười. Tôi không thích sự tồn tại của bọn họ, cô nghĩ rằng người tôi giết là những loại người gì? Bọn họ đáng chết!”

“Vì vậy, anh muốn thực hành nghĩa vụ của người chấp pháp? Tôi cảm thấy anh rất thông minh, vì sao anh không chọn đứng bên phía chính nghĩa?” Tiết Tiểu Tần không nhịn được đi tới gần anh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, ánh mắt nhìn Hoắc Lương cũng dịu dàng hơn: “Con người sống trên đời luôn có rất nhiều chuyện không thể nào giải quyết được, có đôi khi anh cảm thấy đau khổ khó mà chịu đựng nhưng nếu có người ôm anh một cái, sự việc sẽ thay đổi khác đi.”

“Vậy sao?” Hoắc Lương hỏi: “Sếp thân yêu, xin hỏi cô có thể ôm tôi một cái không?”

Tiết Tiểu Tần nói: “Đây là vinh hạnh của tôi.” Sau đó, cô ôm anh.

Hoắc Lương chậm rãi nhắm mắt lại, vùi mặt vào cổ Tiết Tiểu Tần: “Em muốn tôi làm người tốt?”

“Đúng vậy.” Tiết Tiểu Tần suy nghĩ một chút, bổ sung thêm: “Không nhất định phải làm người tốt nhưng không thể làm người xấu, ít nhất là không làm hại người khác hay làm chuyện có thể gây tổn thương cho người ta. Khi anh càng lún sâu vào bóng tối, càng phải chạy theo ánh sáng. Con người không phải tồn tại như vậy sao?”

“Hoắc Lương, hãy để em làm ánh sáng của anh nhé?” Cô ôm anh thật chặt, cảm nhận trái tim của hai người gần nhau hơn: “Để em làm bạn bên cạnh anh, cùng anh vượt qua cả đời này. Có được hay không?”

Hoắc Lương ở cổ cô nói năng mơ hồ: “Ý của em chính là muốn cùng tôi – một tên sát thủ liên hoàn bỏ trốn? Em có thể bỏ mặc công việc và người thân của mình sao?”

“Ừm… Nhắc tới chuyện này, anh vẫn phải chịu trừng phạt nghiêm khắc mới được.” Tiết Tiểu Tần giả bộ chính nghĩa nói, thực ra cô cảm giác được Hoắc Lương đang ‘cười’. Lúc này, tâm trạng của anh vô cùng vui sướng, ngay cả cô cũng rất vui ấy chứ. Thế là, cô bướng bỉnh nói: “Chờ tới khi em cảm thấy đủ, em mới đi theo anh.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN