Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai - Chương 20: Ra nước ngoài
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
182


Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai


Chương 20: Ra nước ngoài


Edit: Kim Hằng

– —

Vào buổi cuối cùng của kỳ thi, Tư Cẩn lấy điện thoại di động trong túi ra, nghĩ xem có nên gửi tin nhắn cho Cố Nguyễn hay không, nhưng sau khi kiểm tra thời gian thì mới có bốn giờ, chắc hẳn lúc này Cố Nguyễn vẫn đang luyện tập.

Anh cầm điện thoại di động, ngơ ngác nhìn vào cửa sổ trò chuyện với Cố Nguyễn.

Mục Tinh Hàn đang thu dọn cặp sách, thản nhiên liếc nhìn anh, nhàn nhạt nói: “Tư Cẩn, đến tiệm net chơi game, đi không?”

Tư Cẩn sửng sốt, Mục Tinh Hàn rủ anh chơi game à?

Mục Tinh Hàn đeo cặp sách lên vai trái, khoanh tay dựa vào cửa sau, như thể chắc chắn rằng Tư Cẩn sẽ không từ chối.

Đàm Thanh Thanh đeo chiếc cặp nhỏ nhắn màu hồng của mình, tràn đầy năng lượng nói: “Chơi game sao? Tớ cũng muốn đi nữa.”

Mục Tinh Hàn gõ đầu cô ấy một cái: “Đi nơi khác thì dẫn cậu đi cũng được, còn tiệm net thì không được, hôm nay không được, tương lai cũng không được phép đi.”

Đàm Thanh Thanh bĩu môi xoa trán: “Đúng là đồ tiêu chuẩn kép! Tại sao tớ không thể đi? Tớ nhất định phải đi!”

Mục Tinh Hàn bất lực, cậu biết Đàm Thanh Thanh ăn mềm không ăn cứng: “Được rồi, gia đình cậu không phải định đi nghỉ mát sao? Không phải còn nói sẽ mang quà cho tớ sao? Tớ đang đợi đây.”

“Thế thôi, vậy tớ về trước đây.” Đàm Thanh Thanh có chút tiếc nuối.

Tư Cẩn không xa lạ gì với các quán net, hầu hết các chương trình của anh đều được thực hiện tại quán net, nhưng đi chơi game với người khác thì đây vẫn là lần đầu tiên.

Nhưng nghĩ đến căn nhà trống rỗng kia, anh đứng dậy, chỉnh lớn âm thanh điện thoại rồi cất vào túi, sau đó bước đến bên cạnh Mục Tinh Hàn: “Đi thôi.”

Mục Tinh Hàn đưa Tư Cẩn đến quán net. Ông chủ có vẻ rất quen với Mục Tinh Hàn, anh ta chào hỏi bằng giọng điệu quen thuộc: “A Hàn, cậu đã thi xong chưa? Hôm nay vẫn ở vị trí cũ đúng chứ?”

Tư Cẩn nhìn quanh, nơi này khá sạch sẽ, không có khói thuốc lá, cũng không quá ồn ào.

Mục Tinh Hàn gật đầu, rồi nói với ông chủ: “Chỗ cũ, tối nay hãy bổ sung thêm một chỗ.”

“Được.”

“Chơi cái gì? Ăn gà hay liên minh?” Mục Tinh Hàn ngồi vào ghế dựa, đưa cho Tư Cẩn một cốc đồ uống mà ông chủ đem tới.

Tư Cẩn chưa từng chơi liên minh, chỉ cùng Cố Nguyễn chơi qua vài trận PUBG: “Ăn gà.”

Mục Tinh Hàn cũng nhanh chóng trả lời: “Được, vào game thôi.”

Tư Cẩn đăng nhập tài khoản vào, hỏi: “Bản đồ nào?”

Mục Tinh Hàn liếc nhìn màn hình: “Sa mạc đi.”

Mời những người cùng khu vực, anh xem danh sách của mình: “Bốn người?”

Hai người đàn ông to lớn chơi đội hai người, nghĩ thế nào cũng thấy kì kì.

Tư Cẩn không quan tâm, gật đầu nói rằng mình chơi bản đồ nào cũng được, Mục Tinh Hàn mời ngẫu nhiên hai người vào đội rồi bắt đầu trò chơi.

Tư Cẩn nhặt một đống trang bị, theo thói quen, anh chạy đến chỗ Mục Tinh Hàn, người ở gần anh nhất và ném tất cả trang bị của mình cho cậu ta. Mục Tinh Hàn ngạc nhiên: “Chết tiệt, cậu đang làm gì vậy? Có phải cậu yêu thầm tôi không?”

Tư Cẩn lẳng lặng liếc nhìn ID của cậu ta, nhanh chóng thu lại trang bị, anh lại nhớ tới cô gái đang cách anh nửa thành phố kia: “Cậu nghĩ nhiều rồi, thói quen do chơi cùng Cố Nguyễn quá nhiều thôi.”

Thức ăn cho chó bạo kích.

Mục Tinh hàn đuổi theo anh: “Lão đại à, cho tôi cái ống ngắm 8x đi, 6x thôi cũng được.”

Số 3 lên tiếng: “Số 2, cậu từng nghe qua câu này chưa?”

Số 2 là Mục Tinh Hàn, cậu ta nhàn nhạt nói: “Câu gì?”

Số 3 không nói, ngược lại là Tư Cẩn đã trả lời. Anh ném ống ngắm 8x ra: “Hai bàn tay trắng.”

Mục Tinh Hàn: “……”

Cậu ta nghiến răng nghiến lợi, Tư Cẩn là cái quỷ gì thế, ai nói chỉ số IQ cao mà EQ lại thấp chứ, rõ ràng có cả bụng đen tối.

Đáng lẽ cậu ko nên nghĩ rằng cậu ta đáng thương mà rủ cậu ta đi chơi cùng, đúng là tự làm bậy không thể sống.

Bọn họ đi tìm xe, xe do số 4 lái, bọn họ ngồi ở phía sau cũng không cần phải làm gì, Mục Tinh Hàn không nhịn được tò mò: “Này, Tư Cẩn, cậu với Cố Nguyễn là ai tỏ tình trước?”

Hai người nhìn qua đều rất lãnh đạm, cậu cũng không biết khi thổ lộ thì sẽ là bộ dạng như thế nào.

Tư Cẩn sửng sốt trong giây lát, anh và Nguyễn Nguyễn, dường như chưa tỏ tình qua, hai người chỉ đột ngột ở bên nhau như vậy.

Là do anh không suy nghĩ thấu đáo, về sau sẽ suy nghĩ thật kĩ, đợi đến khi Cố Nguyễn tập huấn xong, anh sẽ tặng cho cô một màn tỏ tình hoành tráng.

“Này, người anh em, cậu có nghe thấy tôi nói gì không?” Mục Tinh Hàn không được đáp lại, liền ở bên cạnh kêu gọi.

“Cậu đang thiếu M24 sao? Tôi có thể cho cậu.” Tư Cẩn không định trả lời câu hỏi này, anh nhanh chóng chuyển chủ đề.

Đúng như dự đoán, Mục Tinh Hàn không truy hỏi nữa: “Tất nhiên là cần rồi!”

Tư Cẩn và Mục Tinh Hàn kết thúc trò chơi, đã mười một giờ, họ cùng nhau đến quán thịt nướng trong hẻm.

Tư Cẩn có bệnh sạch sẽ, nhìn cái ghế đẩu và dầu trên bàn, anh có chút không thể ngồi xuống, nhưng Mục Tinh Hàn đã ngồi xuống và mở hai chai bia.

Đưa một chai cho Tư Cẩn, còn mình thì uống một ngụm lớn.

“Sao, cậu chưa từng tới đây? Được rồi, ngồi đi, không sạch sẽ một chút thì có sao chứ, để ý như vậy làm gì?”

Tư Cẩn mím môi, cau mày ngồi xuống, nhìn chai bia xanh lục, rồi học theo bộ dáng uống bia của Mục Tinh Hàn.

Chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống cổ họng đến tận dạ dày, mùi thơm của lúa mì và vị đắng nhẹ lan tỏa, khơi dậy cảm giác sảng khoái dễ chịu, dường như mọi phiền muộn trong lòng đều tan biến theo cơn cồn cào.

Anh lại uống thêm một ngụm lớn.

Vị thịt nướng quá nồng, mặn và cay, anh chỉ ăn mấy xiên liền không có hứng thú ăn tiếp.

Anh chăm chú uống bia, độ của bia này thấp, anh không biết mình đã uống bao nhiêu chai, dù sao càng uống lại càng thanh tỉnh.

*

Anh trở về nhà của mình và Cố Nguyễn, đã hơn mười hai giờ, trên người toàn mùi bia và khói khiến anh không nhịn được tăng nhanh bước chân.

Trở về tắm rửa.

Một chiếc ô tô màu đen đậu ở cửa ngăn anh lại, nhưng anh không dừng lại mà tiếp tục đi về nhà.

“Tư Cẩn!” Giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn của một người đàn ông vang lên, anh mím chặt môi dừng lại, nhưng không quay đầu lại.

Người đàn ông đi đến trước mặt Tư Cẩn, trong giọng nói mang theo chỉ trích cùng giáo dục: “Đây là cách con sống ở bên ngoài sao? Con nhóc kia không phải đã nói sẽ chăm sóc con sao? Con nhìn con xem, trễ như vậy mới trở về, ba ở đây đợi con đã 6 tiếng…”

Tư Cẩn lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm: “Tư tổng, tôi không có bắt ông đợi.”

Tư Kình cứng họng, khô khan nói: “Ba cũng không phải muốn tức giận với con.”

Tư Cẩn giương mắt liếc nhìn ông ta, giọng điệu lạnh lùng: “Đúng vậy, đây chỉ là thói quen của ông thôi.”

Nhưng Tư Cẩn vẫn có một mong đợi đặc biệt, như thể không có việc gì hỏi: “Tư tổng tới đây có chuyện gì sao?”

Tư Kình khó có thể nói một lời với đứa con trai vừa trưởng thành của ông ta, ông ta luôn luôn cố chấp, ngoại trừ Thẩm Nam Chi, ông ta chưa bao giờ khuất phục với ai.

Bây giờ ông ta thế nhưng không tìm được chủ đề nào, trong đầu lại suy nghĩ ra một chủ đề không nên nói nhất: “Là về chuyện của trang web công ti mà ba đã nói với con lần trước…”

Vừa nói ra ông ta liền hối hận, quả nhiên, Tư Cẩn cười chế giễu, anh lấy ra một cái USB từ chiếc cặp của mình rồi đặt nó lên nắp của chiếc xe, trong giọng nói mang theo sự thất vọng nồng đậm không thể che giấu: “Ông cầm lấy nó đi, sau này đừng đến tìm tôi nữa.”

Tư Cẩn bước lên lầu, anh vẫn có chút mất mác, anh không biết chính mình rốt cuộc là đang chờ mong điều gì, rõ ràng nó rất dễ để hiểu rõ rồi sao.

Tư Kình đứng tại chỗ, siết chặt cái USB trong lòng bàn tay, thật lâu sau ông ta mới thở dài, có chút yếu ớt cùng bất lực.

Là ông ta sai, Tư Cẩn, một đứa trẻ hiền lành, lại bị ông ta tổn thương thành thế này.

Tư Cẩn tắm xong đang nằm trên giường, đầu lại đột nhiên đau nhức, chắc là do anh uống quá nhiều bia.

Anh nhắm mắt lại, nhưng đầu óc lại càng tỉnh táo, trống rỗng và khó chịu.

Điện thoại vốn dĩ không có tin tức đột nhiên vang lên, anh lấy điện thoại ra, là cuộc gọi video, trên màn hình hiện lên cái tên khiến anh bất giác mỉm cười: “Nguyễn Nguyễn.”

Giọng của Cố Nguyễn ở bên kia vang lên: “Bảo bảo! Anh còn chưa ngủ sao?”

Tư Cẩn bật cười, khuôn mặt vốn dĩ đã tinh xảo bây giờ lại càng thêm mê người: “Vẫn chưa, đêm nay anh có chơi game cùng Mục Tinh Hàn một lát.”

Anh không nói đến chuyện của Tư Kình, Cố Nguyễn sắp phải thi đấu, anh không muốn làm cô phải lo lắng.

Cố Nguyễn bên kia hét lên: “Bảo bảo, anh không được cười như vậy trước mặt người khác, quá phạm quy, em thật muốn hôn anh!”

Tư Cẩn sững người một lúc, ngoan ngoãn áp má vào màn hình, Cố Nguyễn hôn vào màn hình di động một cái, tai của Tư Cẩn đỏ bừng, anh mím môi vì xấu hổ.

“Anh chỉ cười với em thôi.” Tai Tư Cẩn càng đỏ hơn, giống như anh vừa nói việc gì rất thẹn thùng, ngữ khí lại rất trịnh trọng.

Cố Nguyễn che mặt lại, thật muốn phạm tội, bảo bảo nhà cô quá mê người, nhưng chính anh lại không biết điều đó.

“Nguyễn Nguyễn, sao bây giờ em lại gọi cho anh? Giờ này không phải ở chỗ em đã tắt đèn đi ngủ rồi sao?” Tư Cẩn nâng mắt lên, ánh mắt khao khát chăm chú nhìn Cố Nguyễn.

Cố Nguyễn thay đổi ống kính, quay rương hành lí cho anh xem: “Bọn em phải đến nước M, cho nên hiện tại em đang sắp xếp đồ đạc.”

Tư Cẩn “À” một tiếng, hạ điện thoại xuống, che hết phân nửa khuôn mặt, chỉ chừa lại cho cô cái mũi cao thẳng cùng cái môi xinh đẹp.

Bây giờ Cố Nguyễn phải cách anh xa hơn, còn xa hơn cả một thành phố, là một quốc gia khác, bị ngăn cách bởi một vùng biển lớn, còn cả chênh lệch múi giờ.

Anh biết trong mắt mình hiện rõ sự mất mác, cho nên anh không muốn để cô nhìn thấy.

“Bảo bảo?” Cố Nguyễn nóng vội, “Anh sao thế?”

“Không cho em nhìn mặt bạn trai em thì em sẽ tức giận đó nhé, thế không biết cái vé máy bay em mua thêm này nên cho ai thì tốt đây?”

Vé máy bay? Mua thêm?

Tư Cẩn lập tức nâng điện thoại lên, trong mắt hiện lên sự bất ngờ.

Cố Nguyễn tiếp tục trêu chọc anh: “Người nào đó không muốn nhìn thấy em, có lẽ là không nhớ em. Vậy thì em đưa vé máy bay này cho Thẩm Tư Ngôn cũng được, chắc chắn anh ta rất muốn đi cùng Nghê An.”

“Không được- ” Tư Cẩn lo lắng vội vàng mở miệng, lại nhìn thấy nụ cười trêu chọc của Cố Nguyễn, biết cô đang nói đùa, lại càng thêm xấu hổ.

Thật ra anh nghĩ, mình có thể đi cùng Cố Nguyễn, nhưng Cố Nguyễn không nói, nên anh cũng không dám chủ động nhắc tới, anh sợ Cố Nguyễn cảm thấy anh quá dính người, sẽ phiền phức.

Anh nhìn chằm chằm vào cái vé máy bay kia, trên mặt đều là ý cười.

Cố Nguyễn nói tiếp: “Hiện tại được nghỉ học, anh cũng không có bận gì, vậy thì đi cùng em đi, ở khách sạn bên cạnh nơi em thi đấu, xem em thi đấu cũng tiện hơn, hơn nữa thi đấu xong em cũng không có việc gì, chúng ta có thể thừa dịp đó mà nghỉ ngơi thật tốt, nhưng mà em phải đi với giáo viên, anh đi một mình ổn chứ?”

Tư Cẩn vội vàng gật đầu, giống như sợ cô sẽ đổi ý: “Có thể.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN